Dưới duyên vân, mọi người đều từ biệt.
Biển mây năm đại gia tộc cư trú ở các nơi Băng Vân Vực, khoảng cách cực xa, nay rời khỏi thanh nhai tuyệt địa, từng người bọn họ đều muốn về gia tộc trước để thương lượng việc băng cung cùng tộc nhân, tự không hề lưu lại, nói lời từ biệt lẫn nhau.
Đệ tử bốn đại gia tộc Cơ, Hàng, Nam, Cung đều rời đi, cuối cùng thừa lại đệ tử Khuyết thị cùng đoàn người Sở Chước.
Khuyết Quan Hoành đi ra khỏi trong đám người, nói với Sở Chước: "Sở cô nương, chúng ta muốn về Tây Lĩnh Vân Hải trước, cũng tốt trả tự do cho Thanh Từ, không biết Sở cô nương có nguyện đồng hành cùng chúng ta?"
Sở Thanh Từ là người hầu Khuyết thị, linh vị bản mạng của nàng ở trong tay Khuyết thị, chỉ có để trả lại cho nàng linh vị chứa đựng tinh huyết bản mạng của nàng, Sở Thanh Từ mới không xem như là người hầu Khuyết thị, trở thành một người tu luyện tự do.
Đây là Sở Thanh Từ còn phải đi một chuyến đến Khuyết thị Tây Lĩnh Vân Hải cùng bọn họ.
Sở Chước nhìn về phía Sở Thanh Từ, thấy đôi mắt nàng trong veo nhìn qua, khẽ lắc đầu với mình, liền nói: "Ta tin tưởng Khuyết thiếu chủ làm người, cũng không cần lại đi một chuyến, chúng ta còn có việc, như thế từ biệt thôi.
"
Khuyết Quan Hoành nghe xong, tất nhiên cũng không miễn cưỡng, tung một chiếc xuyên chiến hạm, mang theo Sở Thanh Từ và tộc nhân Khuyết thị cùng nhau đi lên xuyên chiến hạm.
Xuyên chiến hạm rất nhanh hóa thành một bóng đen nơi chân trời, biến mất vô tung.
Sở Chước cũng tung một chiếc xuyên chiến hạm, tiến vào xuyên chiến hạm cùng mọi người, sau đó quay đầu xuyên chiến hạm, đi đến Đan Hạc Vân Hải.
Mấy ngày sau, xuyên chiến hạm đi đến Đan Hạc Vân Hải, nơi bay đi là Tây Bắc chỗ ở của Nhiễm, nửa ngày thì đi đến Tây Bắc, bọn họ bước ra khỏi xuyên chiến hạm.
"Sở tỷ, chúng ta muốn đặt chân ở Nhiễm gia?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ dò hỏi.
Sở Chước lắc đầu: "Không phải, chỉ là đi tới bái phỏng Nhiễm tiền bối bọn họ, báo cho bọn họ biết là chúng ta đã bình an trở về, tiếp theo đi địa phương khác nhìn một cái.
"
Ngày đó khi Sở Chước cự tuyệt năm đại gia tộc mời, nói là muốn lưu lại một đoạn thời gian ở Băng Vân Vực, cũng không phải là lý do, mà là thực sự có ý này.
Bởi vì băng tầng mặt đất Băng Vân Vực là một nơi vô cùng tốt để kinh nghiệm từng trải, nàng dự tính mang Bích Tầm Châu bọn họ kinh nghiệm từng trải nơi này một phen rồi lại rời đi.
Đại Hoang giới rất nguy hiểm, bọn họ chỉ chút tu vi ấy thật sự không đủ xem, nay không có việc khác bức thiết, không bằng thăng cấp tu vi trước rồi lại đi.
Nghe xong quyết định của nàng, mọi người cũng không ý kiến.
Bọn họ đi đến trước sơn môn Nhiễm gia sở tại, Sở Chước xuất ra truyền âm thạch truyền âm cho Nhiễm Phương Hoa, chẳng qua bao lâu, hai tỷ đệ Nhiễm Phương Hoa tự mình bước ra nghênh đón, nhìn thấy bọn họ, hai tỷ đệ đều rất cao hứng.
"Sở cô nương, mọi người đã trở lại, thấy mọi người bình an vô sự, tại hạ rất cao hứng.
"
Nhiễm Phương Hoa vội mời bọn họ vào tộc, dùng linh trà tốt tới khoản đãi bọn họ.
Sở Chước uống vào một ngụm linh trà, làm cho thần kinh vẫn luôn buộc chặt ở trong băng cung thoáng thư hoãn, cũng là cả mặt tươi cười đnói với Nhiễm Phương Hoa: "Lúc trước đa tạ Nhiễm tiền bối tương trợ, mới khiến cho chúng ta thuận lợi tìm được thanh nhai tuyệt địa, nay đã tìm được người, đặc biệt tới đây cảm tạ hai vị Nhiễm tiền bối.
"
Khi Nhiễm Phương Hoa thấy bọn họ trở về, thì mơ hồ có cảm giác, nay nghe xong, vẫn l chấn động.
Mặc dù không biết bọn họ làm sao dưới sự thủ vệ của năm đại gia tộc như vậy mà tìm được người, nhưng xem bọn hắn toàn thân trở về, nàng cũng không tiện lại thăm dò kỹ càng, chắp tay cười nói: "Như thế, Sở cô nương cũng có thể buông một cọc tâm sự, chúc mừng.
" Sau đó lại thăm dò: "Không biết Sở cô nương mọi người về sau có an bài gì không, là muốn kinh nghiệm từng trải ở Băng Vân Vực, hoặc là đi vực khác?"
Nhiễm Phương Hoa thức thời làm cho đám người Sở Chước rất thư thái, cũng không keo kiệt nói cho bọn họ an bài kế tiếp.
Biết được Sở Chước bọn họ muốn kinh nghiệm từng trải ở Băng Vân Vực, Nhiễm Phương Hoa tất nhiên là rất nhiệt tâm nói: "Sở cô nương nếu như mọi người còn chưa tìm được nơi đặt chân, không bằng mọi người cứ nghỉ lại Nhiễm gia thôi, Nhiễm gia chúng ta mặc dù không phải là động tiên gì, nhưng mà hoan nghênh mọi người.
"
Nhiễm Phương Minh cũng hiếm khi mà mở miệng nói giữ bọn họ.
Tiểu yêu thú vốn lười biếng ghé vào bả vai Sở Chước ở khi Nhiễm Phương Minh mở miệng, nháy mắt ngồi thẳng người, một đôi dị đồng tử nhìn chằm chằm hắn, cảm thấy tiểu tử này quả nhiên lòng mang gian trá với tiểu cô nương nhà hắn.
Nhiễm Phương Minh chỉ là nhìn Sở Chước, không chú ý tới tầm mắt của Phong Chiếu, thật ra Nhiễm Phương Hoa lại có chú ý tới, âm thầm đổ một phen mồ hôi lạnh cho đệ đệ trì độn nhà mình.
Sở Chước cười khéo léo từ chối, ôn nhu nói: "Ý tốt của Nhiễm tiền bối chúng ta tâm lĩnh, chỉ là chúng ta muốn tùy tiện đi nhìn xem một chút ở Băng Vân Vực, cũng không hạn chế ở một chỗ.
"
Nhiễm Phương Minh rất thất vọng, Nhiễm Phương Hoa tuy rằng cũng có chút thất vọng, cũng không dám mời nữa.
Bỏ qua con tiểu yêu thú nào đó âm thầm chà xát chà xát uy hiếp, Sở Chước bọn họ cùng tỷ đệ Nhiễm gia ở chung vẫn rất là vui vẻ, Nhiễm Phương Hoa là một người nhiệt tình hiếu khách, lưu Sở Chước bọn họ ở Nhiễm gia mấy ngày, mới lại lưu luyến không rời tiễn bọn họ rời khỏi.
Rời khỏi Nhiễm gia, đoàn người Sở Chước liền du ngoạn ở Đan Hạc
.