Khi Sở Chước tiếp tục đi bày quán, một tán tu cười tủm tỉm đến gần.
Tán tu đến gần đó là người ngày đó cung cấp tin tức thánh nữ Bát Thần Cung đi Kinh Hồng đảo cho nàng, là một nữ tu, họ Thúc tên Nạp Ngọc, dung mạo bậc trung, nhưng mà một thân hơi thở tràn đầy mộc linh rất nồng đậm, khi cười rộ lên làm cho người ta ấn tượng đầu tiên rất tốt.
Đáng tiếc đan duyên của nàng cũng không tốt, không có khí mạch thuộc tính mộc thật tốt, lại không cách nào trở thành luyện đan sư.
Nhưng mà nàng là linh thảo sư vô cùng nổi danh ở trong tán tu.
Linh thảo sư là một dạng người tu luyện chuyên môn bồi dưỡng linh thảo, bọn họ lấy đào tạo linh thảo là chính, bán linh thảo cho luyện đan sư kiếm phí vất vả trong đó, ngẫu nhiên sẽ đi trời nam đất bắc tìm kiếm linh thảo.
Số lượng linh thảo Thúc Nạp Ngọc lấy được rất nhiều, mấy ngày này Sở Chước trao đổi với nàng rất nhiều linh thảo mà mình không có, đương nhiên chủng loại linh thảo trong tay của nàng cũng không thiếu, trong đó đủ linh thảo cao cấp, làm cho Thúc Nạp Ngọc có chút động tâm, lúc nào cũng là muốn mua hoặc là trao đổi từ chỗ Sở Chước.
Biết Sở Chước cảm thấy hứng thú với Bát Thần Cung, Thúc Nạp Ngọc hợp ý, quả nhiên đổi được một chậu Lệ Kim Chỉ.
Thúc Nạp Ngọc cũng nhìn trúng bồn Triền Ma Ti thảo khác trong tay Sở Chước, vẫn muốn trao đổi cùng nàng.
Quấn Ma Ti thảo là một loại linh thảo có thể hấp thu ma khí, đây là có được Sở Chước ở đại lục Xích Vân Tinh, lúc ấy cảm thấy nó có thể hấp thu ma khí, tinh lọc linh khí, rất không tệ, liền góp nhặt vài cọng trong đến trong linh bồn, mấy năm nay dần dần cũng trưởng thành một bụi nhỏ.
Thật ra Sở Chước không ngại đưa cho nàng ấy một gốc cây Quấn Ma Ti thảo, nhưng mà thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí, nếu như người quá hào phóng, ngược lại khiến người ghé mắt, không bằng ấn quy củ mà làm.
"Muội muội, đám linh thảo của muội được nuôi dưỡng thật tốt, chẳng lẽ là rót nước linh tuyền gì đó cho chúng nó hay sao?" Thúc Nạp Ngọc hâm mộ nói.
Sở Chước hé miệng cười: "Thúc tỷ tỷ nói đùa, nếu thực sự có linh tuyền, chính mình sử dụng còn không kịp, làm sao có thể dùng để tưới linh thảo? Chẳng qua là hiểu được một ít kỹ xảo nhỏ đào tạo linh thảo thường xuyên trao đổi ý kiến cùng luyện đan sư quen thuộc linh thảo, từ chổ của hắn mua một ít dược thủy có thể xúc tiến linh thảo sinh trưởng thôi."
Thúc Nạp Ngọc bừng tỉnh hiểu ra, hâm mộ nói: "Luyện đan sư mà muội muội quen biết nhất định có luyện đan thuật cực kì cao siêu."
Sở Chước cười cười, Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở phương diện luyện đan quả thật là một thiên tài, đáng tiếc ở trên u luyện thì lười chút, dẫn tới linh khí trong thân thể không thể đuổi kịp số lượng hắn cần khi luyện đan, có lực lĩnh ngộ nhưng không cách nào tấn cấp mau chóng.
Hôm nay Sở Chước bày ra mười bồn linh thảo, từ cấp bảy đến cấp chín đều có, cấp mười thì nàng không có bày ra, quá mức chói mắt.
Thúc Nạp Ngọc vươn tay sờ sờ một chậu Quấn Ma Ti thảo, nói cười nhẹ nhàng, đột nhiên để sát vào nàng, dùng một loại thanh âm thì thầm nói: "Muội muội, nếu như tỷ tỷ cho muội một tin tức nữa, bồn Quấn Ma Ti thảo này sẽ đưa ta đi."
Sở Chước cười hì hì nói: "Được, chỉ cần tin tức của Thúc tỷ tỷ khiến cho muội cảm thấy hứng thú, sẽ đưa tỷ."
Thúc Nạp Ngọc cười tủm tỉm gật đầu, che miệng, truyền âm cho nàng.
Thần sắc Sở Chước chưa động, nghe xong nàng nói chuyện, cười nói: "Thúc tỷ tỷ quả nhiên tin tức linh thông."
Thúc Nạp Ngọc phất phất tay, lơ đễnh.
Dung mạo nàng ấy mặc dù không tuyệt sắc bằng Sở Chước, thân thể lại phong lưu, rõ ràng vẻ mặt thân thiện, trong sóng mắt lưu chuyển lại mị thái thiên thành, không biết bao nhiêu người hâm mộ, nghe nói chỉ ngay trong thành Huyết Linh cũng có một ít người tu luyện Thánh Đế cảnh xưng thần dưới váy nàng.
Nếu không phải nàng ấy không thích trói buộc, đã sớm thoát ly thân phận tán tu, trở thành nữ nhân bên cạnh một bá chủ đứng đầu nào đó rồi.
Dùng cách nói của Thúc Nạp Ngọc để giảng giải, nàng tình nguyện dựa vào thực lực của mình trở thành một bá chủ đứng đầu, cũng không muốn trở thành nữ nhân một bá chủ đứng đầu.
Là một nữ nhân cực có dã tâm.
Sở Chước rất thưởng thức phương thức làm việc của nàng ấy, qua lại vài lần, các nàng liền quen thuộc như vậy.
"Thúc tỷ tỷ, bồn Quấn Ma Ti thảo này đưa tỷ, cảm ơn tin tức của tỷ." Sở Chước đưa Quấn Ma Ti thảo qua.
Thúc Nạp Ngọc vô cùng cao hứng tiếp nhận, yêu quý vỗ về ngọn cỏ mặt trên Quấn Ma Ti thảo, cười nói với Sở Chước: "Đa tạ muội muội, nếu như muội muội còn có cái gì muốn biết, cứ việc tìm đến tỷ tỷ, tin tức của ta mặc dù không nhiều bằng Nhân Sự Đường, nhưng mà cũng không ít." Nói xong, chớp chớp mắt với Sở Chước.
Sở Chước vẻ mặt nhu thuận nhu nhược gật đầu.
Thẳng đến khi sắc trời dần dần đến đêm đen, rốt cục bán ra hai bồn linh thảo, Sở Chước mới thu quán trở về.
Thấy Sở Chước rời khỏi, chung quanh rất nhiều nam tu phát ra một trận tiếng thở dài.
Nữ tu mỹ lệ đều là tiêu điểm chú ý của nam nhân, người tu luyện tùy tâm sở dục, tu vi càng cao, càng thích hưởng thụ, nữ tu mỹ lệ là một loại trang sức điểm xuyết trong sinh hoạt của bọn họ, bọn họ cũng không ngại đồng hành cùng mỹ nữ, cùng khoái lạc với mỹ nữ.
Đáng tiếc Sở Chước không phải là bọn hắn có thể dám tưởng, dám mơ tưởng, trực tiếp ước chiến đài Chiến Huyết.
Sự thật chứng minh, vô số nam tu bị ước chiến đến đài Chiến Huyết đều bị kiếm của nàng đánh xuống đài, thật sự mất mặt.
Lâu dài, thật ra bọn họ lại không dám dùng thủ đoạn mãnh liệt tiếp cận nàng, đều đánh vu hồi, thầm nghĩ trước thắng được tâm hồn thiếu nữ của mỹ nhân rồi nói sau.
Thúc Nạp Ngọc đùa nghịch Quấn Ma Ti thảo, thấy bộ dạng đám nam nhân này, bật cười một tiếng, nói: "Cũng không nhìn một cái bộ dạng đầu gấu này của các ngươi đ, cũng dám mơ tưởng tiểu muội muội, tiểu muội muội đó tuy là tán tu, cũng là thâm tàng bất lậu, rất lợi hại đấy."
"Có lợi hại đi nữa cũng là tán tu." Một nam tu không phục nói.
Thúc Nạp Ngọc hừ cười một tiếng, môi đỏ mọng nhếch lên, ý tứ hàm xúc không rõ nói: "Các ngươi cứ hãy chờ mà xem."
Còn nhìn cái gì, Thúc Nạp Ngọc không nói tỉ mỉ, nâng Quấn Ma Ti thảo, cũng thu xếp rời khỏi theo.
Trở lại động phủ, Sở Chước lập tức thương lượng cùng Huyền Ảnh.
Nàng cùng Huyền Ảnh nói thầm một trận, Huyền Ảnh liên tiếp gật đầu, đến cuối cùng hắn có chút lo lắng hỏi: "Chủ nhân, có thể có nguy hiểm với tỷ hay không?"
"Sẽ không, đệ tin tưởng ta." Nàng vẻ mặt tự tin.
Huyền Ảnh rốt cuộc là bé nghe lời, tuy rằng cảm thấy không ổn, vẫn nguyện ý tin tưởng chủ nhân.
Ngày kế tiếp, Sở Chước không đi bày quán nữa, lại khôi phục cuộc sống dạo loạn ở trong thành Huyết Linh như dĩ vãng, mỗi ngày đều đi ngồi trong tửu lâu hiệu trà.
Cuộc sống không nhanh không chậm trôi qua, người Bát Thần Cung phái tới vẫn không tìm được tung tích của thiếu cung chủ như cũ, điều này làm cho thị nữ phụ trách việc này tâm tình thật sự không tốt.
Thị vệ Thánh Đế cảnh vẫn luôn đi theo khuyên nhủ nàng: "Tiểu thư đừng vội, chỉ cần thiếu cung chủ không chết, đều không có việc gì."
Thị nữ cắn môi, thần sắc âm trầm: "Ta biết, nhưng thánh nữ nhất định kêu ta xác định tung tích của thiếu cung chủ, tình nguyện thiếu cung chủ đã chết, cũng không muốn hắn còn sống, khả năng bị ai tóm đi.
Không được, tiếp tục tra nữa, nhất định phải tra được tung tích của hắn mới ngừng."
Thị vệ nghe xong, suy nghĩ lại, rồi nói: "Tiểu thư, hoặc có thể là thiếu cung chủ đã rời khỏi Huyết Linh thành, không bằng chúng ta đến địa phương khác tìm?"
"Ngươi sai lầm rồi." Thị nữ nhìn hắn, ý vị thâm trường nói: "Trước khi đến Huyết Linh thành, thánh nữ đã nói qua, thiếu cung chủ vẫn còn tại Huyết Linh thành, sẽ không sai."
Thị vệ nghe xong, nhớ tới thánh nữ có được một loại thủ đoạn truy tung, nên cũng không lên tiếng nữa.
Thị nữ đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía thiên không đỏ máu xa xa Huyết Linh thành, hỏi: "Nhân Sự Đường bên kia có tin tức gì không?"
"Không có, bọn họ nói không thể tra được tin tức của thiếu cung chủ."
Thị nữ cười lạnh một tiếng: "Nhân Sự Đường đều là một đám không thấy con thỏ không rơi ưng, trông cậy vào bọn họ còn không bằng chúng ta tự mình tra." Nàng ta trầm ngâm một lát, nghĩ đến cái gì, thì thầm nói nhỏ phân phó thị vệ vài câu: "Được rồi, ngươi đi làm đi."
Thị vệ đáp ứng một tiếng, lập tức rời khỏi.
Thị vệ rời khỏi, thị nữ từ trong túi càn khôn nhảy ra một cái hộp huyết ngọc, mở hộp huyết ngọc ra, bên trong là một đoàn huyết châu đọng lại, nó lăn lộn ở trong huyết ngọc, phát ra một mùi vị tinh ngọt kỳ lạ.
Thị nữ đang muốn thân thủ sờ huyết châu ở bên trong, đột nhiên cảm giác được trong không khí nhiều hơn cái gì, thần sắc nghiêm nghị, quát: "Ai?"
Một món đồ được quăng vào từ ngoài cửa sổ, lăn đến dưới chân nàng ta.
Thị nữ cúi đầu nhìn lại, thần sắc hơi khẽ vừa động, lật tay bắt lấy món đồ đó, phát hiện thế nhưng là một cái khăn lụa nam bao bình ngọc.
Chỉ có người chân chính biết thân phận thiếu cung chủ Bát Thần Cung của Đan Hạc Lương, mới biết được trên người hắn có một cái khăn Nạp Kiền, là năm đó cung chủ Bát Thần Cung ban tặng, có tác dụng phòng ngự, sau đó được luyện thành dây đai, buộc ở tóc, nhìn như tầm thường, kì thực có thể ngăn được một kích của cao thủ Thánh Đế cảnh hậu kỳ.
Khăn Nạp Kiền của thiếu cung chủ sao lại ở chỗ này.
Nàng ta mở bình ngọc ra, bình ngọc là trống không, bộ dạng cực kì phổ thông, không lộ chút tin tức nào.
Chẳng qua...
Thị nữ hơi đổi thần sắc, không chút nghĩ ngợi rời khỏi khách viện phủ thành chủ.
Thị nữ vội vã đi qua ở trên phố Huyết Linh thành, tu vi của nàng ta là Thánh Đế cảnh giai đoạn đầu, can đảm cẩn trọng, cũng không e sợ nguy hiểm trong thành.
Theo hơi thở trên bình ngọc, nàng ta một đường đi tới, rất nhanh đã đi đến một ngõ nhỏ hẻo lánh trong thành Huyết Linh.
Hơi thở biến mất ở trong này.
Thị nữ hơi hơi nheo mắt lại, đánh giá chung quanh, âm thanh lạnh lùng nói: "Các hạ đã dẫn ta đến tận đây, vì sao còn không hiện ra?"
Chung quanh im ắng, hoàn toàn không có thanh âm.
Thị nữ cảnh giác nhìn chung quanh, không buông tha bất luận một ngõ ngách nào, ngón tay hơi khẽ gập lại, chỉ cần đối phương vừa lộ ra dấu vết, nàng ta lập tức động thủ công kích.
Đáng tiếc thời gian dần dần đi qua, tâm tình thị nữ dần dần trở nên có chút nóng nảy, đối phương lại không hề động tĩnh như cũ.
Ngay tại khi nàng ta dần dần mất đi tính nhẫn nại, đột nhiên không khí phát sinh dao động, nàng mạnh mẽ nhìn qua, vừa mới nhìn đến hai người, một người là yêu tu bộ dạng thiếu niên, một người là nữ tử dung mạo xinh đẹp thanh lệ, bộ dạng hai người cực kì nhìn quen mắt.
Nàng kia mỉm cười với nàng ta, không chờ nàng ta phản ứng kịp, yêu tu trong đó đã nhào tới, thừa dịp nàng ta chưa chuẩn bị ra tay ngăn nàng ta lại.
Chỉ là thời gian trong một hơi thở, thị nữ biến mất ngay tại chỗ.
Thị vệ núp chờ ở chỗ tối phát hiện một màn này, vội vàng lao đến.
Nhưng mà còn chưa chờ hắn đến, đối phương đã xé mở phù không gian, hai người đều biến mất ở tại chỗ, bị phù không gian đưa đi.
Thị vệ quá sợ hãi, phù không gian có thể xé mở bất luận không gian nào, cấm chế của Huyết Linh thành căn bản ngăn không được bọn họ, thậm chí không biết bọn họ dùng phù không gian đi đến nơi đâu.
Thị vệ phẫn nộ phát ra một tiếng gào rống.
Thanh ấm chấn cửu tiêu, toàn bộ Huyết Linh thành đều bị kinh động.
Không đến nửa ngày, Huyết Linh thành phong tỏa toàn thành.
Huyết Linh vệ trong phủ thành chủ được điều động hết, điều tra toàn thành, một đám Huyết Linh vệ ngự kiếm ra khỏi thành, đuổi theo xa xa.
Huyết Linh Vệ tốc độ cực nhanh, rất nhanh tìm đến một chỗ động phủ, đáng tiếc người đã đi động trống không.
Thúc Nạp Ngọc cùng tán tu khác chen chúc ở trong đám người, nhìn Huyết Linh Vệ đi tới đi lui trên đường, trực giác phát sinh chuyện gì, thẳng đến khi đối phương thô bạo xông vào động phủ Sở Chước thuê ở, trong lòng bọn họ sinh ra một loại cảm giác không ổn.
"Xem ra là hướng về phía Sở cô nương rồi." Một gã nam tu lo lắng nói.
"Chẳng lẽ Sở cô nương chọc ra chuyện gì?"
"Nàng là một người tu luyện Tinh Linh cảnh, có thể chọc ra chuyện gì? Ngược lại ta cảm thấy khả năng lại là người tu luyện cao cấp có uy tín danh dự nào đó trong thành Huyết Linh nhìn trúng nàng, muốn nạp nàng vào phủ..."
Thúc Nạp Ngọc cười tủm tỉm nghe, nghe nhóm người càng nói càng càng lệch xa, hừ một tiếng nói: "Ta đã nói rồi, nàng ấy quả nhiên là một người lợi hại.
Các ngươi cứ nhìn xem đi, việc này không để yên đâu, đổi lại là mấy người các ngươi từng tiếp xúc qua cùng nàng, nhanh chóng làm ý tưởng để minh oan cho mình, hoặc là nhanh chóng tìm một cơ hội ra khỏi thành mới đúng."
Một đám tán tu liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng không giống như là đang nói giỡn, đều gật đầu, trong lòng sớm có chủ ý.
Khoảng cách vạn vạn km ở ngoài Huyết Linh thành, không gian dao động một trận, lập tức liền thấy hai người bước ra từ trong không gian xé rách.
Mới ra không gian, Sở Chước liền nuốt vào một viên dịch dung đan, đều thay đổi dung mạo cao thấp toàn thân, tiếp theo cũng nhét một viên dịch dung đan cho Huyền Ảnh, nhanh chóng nhảy lên phi kiếm, lao nhanh về phía trước.
Huyền Ảnh đi theo bên người nàng, nhịn không được liên tiếp nhìn nàng, tò mò hỏi: "Chủ nhân, làm sao tỷ có phù không gian?"
"A Chiếu cho." Sở Chước thần sắc nhu hòa.
Huyền Ảnh giật mình, hắn đã nói chủ nhân hành động này có chút lớn mật, bên người thị nữ đó của thánh nữ còn có một thị vệ Thánh Đế cảnh hậu kỳ bảo vệ, cũng không dễ chọc, cố tình nàng còn dám can đảm tóm người bỏ chạy, thì ra là bởi vì có phù không gian.
Chẳng lẽ lão đại biết chủ nhân muốn thừa dịp huynh ấy vắng mặt thì gây sự, riêng biệt cho nàng sao?.