Trong chốc lát sau, động vật biển trồi lên mặt biển quả nhiên di động tới gần thuyền.
Thẩm tiên tử tuy rằng để cho thuyền quay đầu khá nhanh, nhưng tốc độ của thuyền làm sao nhanh hơn được sủng nhi trong biển, khi động vật biển di chuyển sẽ nhấc lên sóng nước làm cho thuyền đong đưa lên, khách nhân trên thuyền đều chạy đến xem kết quả.
Thẩm tiên tử một bên an ủi mọi người, một bên khống chế thuyền tránh đi phạm vi hoạt động của động vật biển.
Chỉ là động vật biển ở Tù Tiên Hải là không dễ chọc có tiếng, chúng nó lật người một cái ở trong nước, cũng đủ để nhấc lên một trận tai nạn cấp bậc cơn lốc, thuyền người tu luyện cho dù có lồng phòng hộ, người trên thuyền cũng bị ép buộc đến không chịu nổi, đây cũng là nguyên nhân khi thuyền gặp phải động vật biển, đều lựa chọn tránh đi xa xa.
"Thẩm tiên tử, thuyền của các ngươi sao lại chọc phải động vật biển?" Có người quen thuộc thuyền trưởng nhịn không được hỏi.
Thẩm tiên tử cười khổ nói: "Làm sao là thuyền của chúng ta chọc phải chứ, động vật biển bình thường rất ít khi sẽ đến gần bờ, lúc này mới vừa ra biển không lâu đâu, sao nó lại đột nhiên xuất hiện..."
Nghe được Thẩm tiên tử giải thích, một đám người đều lo lắng lên.
Tù Tiên Hải nổi danh nhất là vài toà Tuyết đảo trong chỗ sâu trong biển, dưới Tuyết đảo có vô số bảo tàng, hàng năm hấp dẫn vô số người tu luyện rời bến tìm bảo vật, nhưng mà đều bị động vật biển đuổi trở về.
Tù Tiên Hải nhiều bảo vật, nhưng động vật biển cũng không phải ngồi không, nếu như gặp phải động vật biển, chỉ có phần chạy nhanh đào tẩu.
Người rời bến cực kỵ gặp phải động vật biển, quả thật theo như lời của Thẩm tiên tử, thuyền mới rời bến không lâu đâu, liền gặp được động vật biển, mặc dù không biết động vật biển này có phải là nhằm vào thuyền bọn họ mà đến hay không, nhưng mà làm cho người ta lo lắng.
Thuyền phiêu phiêu đãng đãng ở trong sóng to, một tầng một tầng sóng cuồn cuộn mà đến, đều bị lồng phòng hộ trên thuyền che chắn ở bên ngoài.
Lúc này, một tiếng bịch, thuyền giống như bị cái gì đó đánh trúng, vèo một cái cao cao bay đi ra ngoài, sau đó nặng nề mà rơi xuống đập vào trong nước, sóng nước bắn tung tóe lên nghìn trượng, người trên thuyền thiếu chút nữa thì bị xóc nảy đến đá bay vào trong biển, linh quang của lồng phòng hộ cũng bắt đầu lóe lên.
Hiển nhiên thuyền bị động vật biển không cẩn thận đập một cái.
Huyền Ảnh nuốt vào ngụm cá khô nhỏ, thấy con động vật biển đã coi thuyền bọn họ ngồi trở thành món đồ chơi mà chơi đùa, quả thật phải cẩn thận dạy nó đạo lý làm thú rồi, liền nói với Sở Chước bọn họ: "Lão đại, chủ nhân, đệ đi xuống đây."
Sở Chước vội nói: "Đệ cẩn thận một chút, nếu như đánh không lại..."
"Không có việc gì, khổ người của đệ còn lớn hơn nó đấy." Huyền Ảnh cười ngốc ngốc, bùm một tiếng nhảy vào trong nước.
Thẩm tiên tử đang lo lắng chỉ huy thuyền thoát đi phạm vi động vật biển hoạt động, tiếng bùm đó tuy rằng nhỏ, nhưng làm thuyền trưởng, làm sao không phát hiện có người rơi xuống nước, lắp bắp kinh hãi, tưởng có người không cẩn thận ngã xuống, khi đang muốn phái người đi vớt lên, thì Sở Thanh Giáng vội ngăn cản nàng.
"Thẩm tiên tử, không có việc gì đâu."
"Cái gì?"
Sở Thanh Giáng mặt đầu gỗ, không biết giải thích thế nào, đành phải nói: "Trước nhìn kỹ rồi hẵn nói."
Thẩm tiên tử tuy rằng hoài nghi, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là quen biết Sở Thanh Giáng thời gian không ngắn, biết vị công tử này là một người nghiêm túc nghiêm cẩn, hắn khẳng định như thế là có nguyên nhân gì đó, ngược lại cũng không kiên trì.
Lúc này, lại nghe được một tiếng rầm, người trên thuyền vội nhìn qua, phát hiện trong biển lại xuất hiện một con động vật biển vô cùng khổng lồ.
Khi con động vật biển này trồi lên mặt biển, chỉ thấy nó có một cái đầu tròn quay, một đôi mắt cong lên, bộ dạng cười tủm tỉm có chút hàm hậu đáng yêu.
Còn không kịp giật mình hoặc là tuyệt vọng, chỉ thấy đến con động vật biển đột nhiên xuất hiện này chụp qua một đuôi tới con động vật biển khác đang gây sóng gió tại trên mặt biển, nháy mắt chụp con động vật biển đó đi thật xa.
Dưới ánh trăng, người trên thuyền đều có thể lấy nhìn thấy bóng dáng động vật biển bị đánh ra mặt biển, hình như là một con Hải Liệp Tích, cái đuôi dài mà hữu lực của nó ở đánh ra một cột sóng to cao đến nghìn trượng trên mặt nước biển.
"Ai nha, Huyền Ảnh thật lợi hại!"
Đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ hai tay cầm lấy lan can, kinh hô một tiếng, có vẻ rất kích động.
Sở Thanh Giáng cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Huyền Ảnh thì ra là một yêu thú trong biển, bản thể lớn như vậy.
Bởi vì một kích này của Huyền Ảnh, đánh con Hải Liệp Tích đó ra khỏi phạm vi hoạt động của thuyền, tiếp theo hắn cũng lủi qua, cắn một ngụm lên cái đuôi Hải Liệp Tích (thằn lằn biển).
Hải Liệp Tích rất linh hoạt ở trong nước, toàn dựa vào một cái đuôi cường tráng để di chuyển, hiện tại cái đuôi bị cắn, nó phát ra tiếng rống giận dữ, quay đầu lại muốn cắn Huyền Ảnh.
Hai con động vật biển to lớn đánh nhau ở dưới nước.
Thẩm tiên tử nhân cơ hội chạy thuyền cách xa địa phương hai con động vật biển đánh nhau, người trên thuyền cũng theo đó mà nhẹ nhàng thở ra.
Dưới ánh trăng, một trận đánh này của hai con động vật biển phá lệ kịch liệt, Thẩm tiên tử nguyên vốn là muốn nhân cơ hội rời khỏi, thẳng đến khi Sở Thanh Giáng nhỏ giọng thuyết minh tình huống, mắt hạnh trừng trừng, cũng không vội mà rời khỏi.
Nhưng mà ánh mắt Thẩm tiên tử nhìn về phía đoàn người Sở Chước không khỏi thêm vài phần ngạc nhiên cùng lòng biết ơn.
Nửa canh giờ sau, mặt biển quay về bình tĩnh.
Chỉ thấy con Hải Liệp Tích đó một thân thương tích đầy mình chìm vào trong biển, trên mặt biển bay tới mùi máu tươi dày đặc, có thể thấy được bị thương không nhẹ.
Còn con động vật biển khác, nhìn hắn hoạt bát di chuyển ở trên mặt biển, giống như không có chuyện gì.
Thẳng đến khi Huyền Ảnh một thân ướt sũng trở lại trên thuyền, được một đám người hoan nghênh.
Thẩm tiên tử tự mình đi tới cảm tạ, Sở Chước cười nói: "Đã gặp, thì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, Thẩm tiên tử không cần đa lễ."
Tuy là như thế, nhưng Thẩm tiên tử vẫn rất cảm tạ như cũ, thuyền khách lui tới ở trong Tù Tiên Hải như đám bọn họ, sợ nhất chính là gặp phải động vật biển, mỗi lần trực diện là tổn thất thật lớn.
Hiện tại có một thực lực có thể kháng ngang cùng động vật biển, làm cho bọn họ may mắn thoát khỏi nguy nan, cái loại cảm kích này là khó mà nói rõ.
Lúc này Thẩm tiên tử tỏ vẻ hết thảy tiêu phí ở trên thuyền của bọn họ đều được miễn hết, hơn nữa về sau nếu bọn họ còn cần thuyền này rời bến, hết thảy phí dụng được miễn hoàn toàn.
Bên kia, Hỏa Lân cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Huyễn
.