Cùng Trời Với Thú

Chương 492: 492: “cháy Sạch Tốt”




Tay kia thon dài như ngọc, khớp xương rõ ràng, nguyên thần phát ra vầng sáng màu vàng càng làm nổi bậc vẻ hoàn mỹ không tỳ vết của nó.
Nhưng mà, khi cánh tay này nắm lấy quang đoàn, mặc kệ nó giãy dụa như thế nào, cũng không giãy dụa ra khỏi trói buộc của nó, vầng sáng màu vàng trên nguyên thần lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên ảm đạm.
Một màn này làm cho tôn giả Hóa Thần cảnh đó lộ vẻ sợ hãi kinh hoàng, cũng làm cho Vũ Bá Hiền giật mình không thôi.
Vật sương mù màu xám vốn đang vây khốn Vũ Bá Hiền bởi vì nguyên thần màu vàng bị bắt, nên đã thối lui toàn bộ, thân thể Vũ Bá Hiền mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã ngồi trên mặt đất, một bên đỡ lấy nham thạch sụp đổ bên cạnh ổn định chính mình, một bên nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện.
Đây là một nam tu mặc pháp bào màu trắng, quay lưng lại với hắn, nhìn không tới hình dáng của y, nhưng từ uy áp cường đại trên người y mà có thể cảm giác được, tu vi của người này đều cao hơn đám bọn hắn.
"Ngươi là người phương nào?" Tôn giả Hóa Thần cảnh lớn tiếng kêu lên, thân thể không chịu khống chế mà lui ra sau, rõ ràng cảm giác được lực lượng cường đại trên thân người nam nhân áo trắng đột nhiên xuất hiện này.
Hắn ngạc nhiên nghi ngờ trong lòng, còn có vài phần sợ hãi khó mà ức chế.

Nhìn đến nguyên thần màu vàng bị nam nhân áo trắng niết ở trong tay, lại lo lắng không thôi, đây chính là nguyên thần Thần tộc thượng cổ, cho dù bị nhốt ở trong thần mộ không biết bao nhiêu năm tháng, cũng không phải người phàm phổ thông có thể tay không đụng chạm được.
Nháy mắt, hắn liền hiểu rõ, người này nhất định không phải là người tu luyện phổ thông.
Nam nhân áo trắng nắm bắt nguyên thần màu vàng dần dần màu sắc trở nên ảm đạm, khinh miệt liếc hắn một cái, vẫy tay một cái thì chính là một linh lực cường đại đánh về phía hắn, tôn giả Hóa Thần cảnh lướt nhẹ bay ngược đi ra ngoài, thân thể nện ở trên một cây rễ thần mộc cách sụp đổ đó không xa, hơi thở trở nên yếu ớt.
Tôn giả Hóa Thần cảnh không nghĩ tới chính mình ngay cả một chiêu của đối phương cũng không tiếp được, trong lòng sợ hãi càng sâu, trong lúc vừa vội lại e sợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ quăng nguyên thần màu vàng vào trong một khối dưỡng hồn thạch.
Trong nháy mắt nguyên thần biến mất, toàn bộ hơi thở của thần mộ ngưng đọng, thần lực lưu lại cũng bởi vì nguyên thần biến mất, hoàn toàn hóa thành hư vô, tiêu tán ở trong thiên địa.
Không có lực lượng của chủ nhân chống đỡ, thần cốt đã sớm tử vong rốt cục hoàn toàn mất đi lực lượng, từ màu vàng nhạt biến thành màu xám trắng, cuối cùng hóa thành bột mịn, gốc thần mộc chôn ở trong thần mộ sụp đổ cũng bắt đầu nứt vỡ, cuối cùng hóa thành một thể cùng bụi đất, lại đã không còn thần mộc nữa.
Phiến không gian này cũng bắt đầu sụp đổ.
Vũ Bá Hiền nhìn nam tử áo trắng đó đi qua, chỉ vẫy tay một cái thì tôn giả Hóa Thần cảnh té trên mặt đất đã biến mất không thấy, khi còn đang kinh ngạc, thì người nọ đã quay đầu nhìn qua đây.
Một khuôn mặt tuấn mỹ không gì sánh bằng, tóc đen như quạ, giữa lông mày nhảy lên hỏa diễm màu tím.

Vũ Bá Hiền xác định mình chưa từng gặp qua người này, cũng đoán không ra y rốt cuộc là vị cao thủ Thần Hoàng cảnh nào, càng không thể xác định vì sao y sẽ xuất hiện ở đây.
Đang lúc hắn muốn mở miệng nói gì đó, người này đã xé mở không gian, sau đó một phen nhét hắn vào trong vết nứt không gian, đơn giản thô bạo.
Thẳng đến khi Vũ Bá Hiền từ vết nứt không gian ngã ra ngoài, người đã ngã ở trên bờ cát ánh nắng tươi sáng của Tù Tiên Hải rồi, mà vẫn còn mê mang.
Gió lạnh lùng từ chỗ sâu trong Tù Tiên Hải thổi tới làm cho hắn lấy lại tinh thần, Vũ Bá Hiền vội đứng lên, nhìn nhìn chung quanh, không nhìn thấy vị tiền bối lúc trước đó, không khỏi cười khổ.
Vị tiền bối đó có lẽ là bởi vì nguyên thần Thần tộc trong thần mộ mà đến, không gì hơn cái này cũng coi như là chuyện tốt, ít nhất không làm cho nguyên thần đó sống lại, chạy ra khỏi thần mộ làm loạn.
Khi nhìn đến thần mộ đã biến thành hố sâu lại sụp đổ một lần nữa, biến thành phế tích, người tu luyện bên liệt cốc rốt cuộc không cảm giác được hơi thở của thần mộ, liền hiểu rõ mộ này đã quay về hư vô, không còn khả năng thăm dò.
Trong lòng người tu luyện Phạm Tiên Vực đều nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần tà mộ này bị hủy, thì tà gốc thần mộc trong mộ đó tự nhiên cũng sẽ không còn xuất hiện nữa, như thế tuy rằng hi sinh phần đông người tu luyện, nhưng cũng đáng giá.
Sở Chước cùng người Tuyết Thần Ccung nhìn xem một màn này thì khẩn trương trong lòng, Vũ Bá Hiền còn ở trong thần mộ mà, chẳng lẽ...
Lúc này, Sở Thanh Sương đột nhiên lấy ra một khối truyền âm thạch, nghe xong tin tức trong truyền âm thạch, khuôn mặt băng lãnh nàng thoáng hòa hoãn, nói với những người khác: "Vũ Bá trưởng lão không sao."
Lời này rõ ràng là nói với Sở Chước, nhưng mà người Tuyết Thần Cung vẫn lộ ra thần sắc thả lỏng.
Sở Chước cũng nhẹ nhàng thở ra trong lòng.
Bọn họ lại kiểm tra ở chung quanh, xác nhận thần mộ đã không còn tồn tại nữa, sau đó mọi người liền rời đi Thiểm Kim Lâm.
Sở Chước bọn họ xen lẫn trong trong đám người, đi theo bọn họ cùng nhau rời khỏi.
Lại đi thêm mấy ngày, thì gặp được những đệ tử Bích Hà Minh Thiên canh giữ ở ngoài rừng Thiểm Kim.
Một gã người tu luyện cầm đầu nhìn thấy bọn họ, thì rất kích động, vội vàng bẩm báo nói: "Chúng ta cảm giác được chỗ sâu trong Thiểm Kim Lâm khác thường, lo lắng gặp chuyện không may, liền phái người tiến vào tìm kiếm mọi người." Sau đó lại hỏi: "Những người khác đâu?"
Người bị hỏi đều là vẻ mặt trầm trọng.

Thấy thế, đệ tử Bích Hà Minh Thiên quá sợ hãi, đã hiểu được những đệ tử đó khẳng định là đã xảy ra chuyện.
"Trước rời khỏi nơi đây rồi nói lại thôi."
Nghe xong, cho dù trong lòng có chứa nhiều nghi vấn, đệ tử Bích Hà Minh Thiên cũng không thể lại hỏi nhiều thêm, đi theo sư môn trưởng bối từng người cùng nhau rời khỏi Thiểm Kim Lâm.
Lại tốn thời gian mấy ngày, mọi người rốt cục rời khỏi Thiểm Kim Lâm.
Rời khỏi Thiểm Kim Lâm rồi, một đám người vẫn chưa nhiều lời, từng người cáo từ rời khỏi, đều quay lại sư môn của riêng mình, mang thi thể đệ tử đã chết về.
Trước khi rời đi, đám người Vân Nhụy tiên tử riêng biệt đi tới cảm tạ Sở Chước bọn họ, cũng mời bọn họ đi làm khách.
Sở Chước cười nói: "Có rảnh chắc chắn sẽ đi, chư vị bảo trọng."
"Bảo trọng."
Mọi người sau khi rời đi, Sở Thanh Sương liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, không nói gì thêm, bước lên tàu phi hành rời khỏi.
Vi Phong cũng tới cáo từ cùng bọn họ.
"Ta muốn mang thi thể sư tôn cùng sư huynh đệ khác về, nên không đồng hành cùng với mọi người." Vi Phong mang vẻ mặt trầm trọng: "Lần này nhận được chư vị cứu giúp, lại giúp ta rất nhiều, tại hạ không biết cảm tạ như thế nào, ngày khác nếu có cần gì, tại hạ sẽ dốc toàn lực tương trợ, hoàn toàn không câu oán hận."
Sở Chước cười nói: "Vi đạo hữu nói quá lời, không phải A Kỳ đã nói rồi sao, ngày khác có rảnh, cùng đi Bách Hoa Xuyên Phong Lâu uống hoa ủ."
Trên mặt Vi Phong lộ ra một cái tươi cười, bởi vì Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ còn ở trong vạn pháp đỉnh, lúc này không tốt để bước ra, không thể nói lời từ biệt cùng hắn, trong lòng hắn có vài phần tiếc nuối.
Đợi Vi Phong cũng rời khỏi rồi, Sở Chước bọn họ cũng rời khỏi Thiểm Kim Lâm, chuyện lần này rốt cục có thể tuyên bố kết thúc.
Rời khỏi Thiểm Kim Lâm, bọn họ cũng không nghỉ ngơi hồi phục ở thành Kim Diệp gần Thiểm Kim Lâm, mà là một đường đi về phía trước.
Thẳng đến đi ngang qua một cái thành tu luyện, Sở Chước bọn họ mới vào thành nghỉ ngơi, hội hợp cùng đám người Sở Thanh Sương đang chờ bọn họ ở trong thành.
Đoàn người Sở Thanh Sương thuê một cái động phủ ở trong thành, động phủ có cấm chế cao cấp, tính bảo mật rất tốt, Sở Chước theo tin tức Sở Thanh Sương để lại, tìm được mục đích, thì thấy Sở Thanh Sương đã sớm đợi ở nơi này.

Vừa gặp mặt, Sở Thanh Sương liền lôi kéo nàng xem xét tỉ mỉ, hỏi: "Không có việc gì chứ?"
Sở Chước cảm giác được vị đại tỷ tiện nghi này quan tâm, cười nói: "Không đâu, muội rất tốt, không cần lo lắng."
Sở Thanh Sương thở phào nhẹ nhõm trong lòng, mày thì vẫn nhíu lại, vẻ mặt không đồng ý, nói: "Lần này rất nguy hiểm, muội vốn không nên đến."
"Không phải bây giờ muội không có việc gì sao?"
Thấy vẻ mặt nàng không thèm để ý, Sở Thanh Sương trầm mặc xuống, không biết làm thế nào mới tốt.

Nàng một mặt vẫn biết người tu luyện chỉ có thông qua không ngừng kinh nghiệm từng trải cùng ma luyện, mới có thể thăng cấp tu vi nhanh hơn, chỉ có thực lực cường đại mới có thể bảo vệ tốt chính mình, cùng lúc lại lo lắng con bé quá mức mạo hiểm, vạn nhất xảy ra chuyện gì, thì nàng phải giao phó với phụ thân bọn họ như thế nào?
Sở Chước không muốn nàng rối rắm ở chuyện này, gọi đám người Khúc Sơn Hà tới, cùng nhau ngồi xuống, sau đó thì cẩn thận báo lại chi tiết bọn họ gặp được ở trong thần mộ, không một chút giấu diếm.
Sở Thanh Sương ngay từ đầu còn có thể thản nhiên một chút, đợi nghe được cuối cùng, trên mặt khó nén vẻ kinh ngạc.
Nàng phát hiện, sau khi muội muội tiến vào thần mộ, tuy rằng thời gian không dài như bọn họ, nhưng chuyện đã trải qua, biết được chân tướng càng nhiều hơn Tuyết Thần Cung bọn họ có được, thậm chí thần mộ sẽ sụp đổ, cũng là bởi vì bọn họ mang trái tim chủ nhân thần mộ là quan trọng nhất đi, giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Khuôn mặt băng lãnh của Sở Thanh Sương xuất hiện vài phần đờ đẫn.
Muội muội này cũng quá biết gây sự rồi.
Đám người Khúc Sơn Hà nhìn nhìn vị tỷ tỷ thích quan tâm này, không khỏi có chút muốn cười.
Sau một lúc lâu, giọng điệu của Sở Thanh Sương có chút tối nghĩa: "A Chước, vị mang trái tim đi kia..."
"À, huynh ấy là bạn cùng tu tương lai của muội, rất tin cậy, không cần lo lắng." Sở Chước dáng vẻ không lắm để ý.
Sở Thanh Sương: "...!..."
Sau khi nói xong bọn họ trải qua, Sở Chước quăng người Thần Giáng Điện bị nhốt ở trong vạn pháp đỉnh cho Sở Thanh Sương xử lý, liền đi nghỉ ngơi.
Đến địa phương Sở Thanh Sương an bài nghỉ ngơi, Bích Tầm Châu bọn họ có chút lo lắng hỏi: "Chủ nhân, không biết lão đại hiện tại như thế nào rồi?"
Sở Chước cũng không biết, nói: "Huynh ấy hẳn là không có việc gì, có lẽ cần xử lý trái tim đó, đi địa phương khá xa."
Nghe xong, mọi người cũng không nói cái gì nữa.


Phong Chiếu là tu vi Thần Hoàng cảnh, lại có năng lực xé rách không gian, còn không tới phiên bọn họ đến lo lắng cho hắn.
Sở Chước mang theo bé rùa tiến vào một gian phòng ngủ, vừa mới chuẩn bị lên giường nằm một chút, sau lưng có cái gì đó đánh tới, nàng còn chưa chém kiếm ra, thứ quen thuộc nào đó đã bổ nhào vào trong lòng nàng.
Sở Chước theo bản năng tiếp được, xúc cảm lông xù, còn có nó ngẩng cái đầu lông xù, không phải Phong Chiếu thì là ai.
"A Chiếu!" Sở Chước kinh hỉ kêu một tiếng: "Huynh tới lúc nào?"
【Vừa đến.】Tiểu yêu thú dùng cái đuôi quấn quít lấy cánh tay của nàng, thanh âm vui vẻ.
Sở Chước ôm hắn ngồi vào trên giường, cười hỏi: "Huynh đi nơi nào? Là vực ngoại chi cảnh?"
Tiểu yêu thú nghiêng đầu xnhìn nàng, nhảy ra khỏi vòng ôm của nàng, ngay sau đó, nam tử áo trắng như tuyết ngồi ở bên cạnh nàng, hai người vai kề vai, hơi thở giao hòa.
Sở Chước theo bản năng muốn lùi lại, bên hông bị tay vây khốn, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy khẩn trương hắn giấu ở chỗ sâu trong mắt, thì coi như không có việc gì dựa vào hắn.
Phong Chiếu mở cờ trong bụng, lực tay lại khép chặt vài phần, đánh bạo ôm nàng đến trong lòng, cười nói: "Ta quả thật đi đến vực ngoại chi cảnh một chuyến, xử lý trái tim xong, thì trở lại rồi.

Không nghĩ tới thần mộ đã muốn sụp, vốn là muốn đi tìm nàng, vừa vặn cảm giác được thần mộ khác thường, phát hiện nguyên thần của chủ nhân thần mộ đã sắp bước ra, nên ta đi thần mộ nhìn xem, vừa vặn nhìn thấy Vũ Bá Hiền sắp bị nguyên thần màu vàng đoạt xá, liền ra tay quăng nguyên thần đó vào trong dưỡng hồn thạch."
Nói xong, hắn lấy dưỡng hồn thạch ra cho nàng.
Sở Chước lật xem dưỡng hồn thạch, nhịn không được cười nói: "Trong khối dưỡng hồn thạch này đã có bốn cái nguyên thần, có thể rất chật chội hay không?"
"Không sao, có nhiều hơn nữa cũng nhét vào được." Phong Chiếu vô tình nói, dù sao cũng không phải hắn sống quá chen chúc, đối với đám ngụy thần muốn ra tay với tiểu cô nương nhà hắn, hắn tự nhiên sẽ không nương tay.
Sở Chước xem xong dưỡng hồn thạch, lại hỏi hắn: "Trái tim đó huynh như xử lý ra sao? Khó giết chết không?"
"Không khó, ta dùng tịch diệt thần hỏa thiêu cháy rồi."
Sở Chước: "...!Cháy sạch tốt!"
Hết chương 492..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.