Ngày đoàn người Sở Chước rời khỏi Tuyết Vụ Đảo, hậu nhân Bách tộc trên đảo gần như đều bước ra đưa tiễn, cũng dặn dò bọn họ có rảnh thì quay về chơi.
Sở Thanh Giáng lái thuyền đưa bọn họ đến đảo Linh Châu.
Đứng ở trên thuyền, bọn họ lại nhìn thấy cái bóng đen dưới Tù Tiên Hải, đột nhiên nhớ tới con thông linh thú trong Tù Tiên Hải này còn chưa có nàng dâu đâu, liền thương lượng, ngày nào đó đi băng cung trong Băng Vân Vực mang hai cáion thông linh thú ra.
"Lão đại, huynh thấy có được không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ đến gần hỏi.
Tiểu yêu thú ngồi xổm tại trên vai Sở Chước liếc nhìn hắn một cái, lắc lắc cái đuôi, nói:【Nếu muốn đưa chúng nó tới đây, còn phải giải quyết vấn đề đồ ăn của chúng nó, việc này bọn mi có chủ trương gì?】
Đồ ăn của tuyết điểu ba đầu là Tuyết Sa Trùng, mà Tuyết Sa Trùng trưởng thành không thể thiếu Lăng Sương Tuyết thảo cùng Băng Vân Sa, Lăng Sương Tuyết thảo chỉ sinh trưởng ở phía trên Băng Lăng cực lạnh, Băng Vân Sa thật ra thì rất nhiều.
Còn long tê, lại sinh hoạt ở trong nước cực lạnh, đồ ăn là một loại hàn cá.
Hai con thông linh thú đều là thú rất chịu rét, càng là nôi khốc hàn thì càng thích hợp với chúng nó, thật ra thì khí hậu ở Tuyết Vụ Đảo cũng thích hợp, nhưng hoàn cảnh nước cực lạnh, hàn cá, Lăng Sương Tuyết thảo, Tuyết Sa Trùng, Băng Vân Sa, Băng Lăng v.v, cũng phải chuẩn bị tốt cho chúng nó, hai con thông linh thú đó mới có thể an gia được ở trên Tuyết Vụ Đảo, không đến mức đói chết.
Vừa nói ra như vậy, kỳ thực cũng rất phiền toái.
Bích Tầm Châu nghĩ nghĩ, nói: "Tuyết Vụ Đảo rất lớn, có thể hỏi hỏi Thanh Sương cô nương, có thể dành riêng ra một không gian ở trong Tuyết Vụ Đảo hay không, bố trí thành hoàn cảnh dưới băng cung, lại đều lấy một ít Băng Lăng, Tuyết Sa Trùng cùng Băng Vân Sa nơi đó lại đây, hình thành hoàn cảnh băng cung.
Còn nước hàn cùng hàn cá, cũng có thể lấy một ít về đây, vấn đề kỳ thực cũng không lớn."
Hết thảy hoàn cảnh cho vạn vật sinh trưởng, trừ bỏ tự nhiên hình thành ra, thì còn có thể do con người chế tạo, hoàn cảnh giống như dưới băng cung, kỳ thực cũng là Thần tộc thượng cổ riêng biệt chế tạo ra vì tương lai cho mình đoạt xá thôi.
"Tầm Châu ca nói đúng." Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức phụ họa.
Huyền Ảnh và Hỏa Lân cũng hiểu hành động này có thể làm được, cho dù phiền toái chút, có thể mang hai con thông linh thú ra, với bọn họ về sau cũng có lợi.
Phong Chiếu nghe xong, liền nói:【Một khi đã như vậy, việc này bọn mi tự mình làm đi.】
Thấy hắn cũng không phản đối, một đám người nhất thời hưng trí vang dội, lập tức thương lượng xem có nên rẽ đường đi Băng Vân Vực, thừa dịp trước khi bọn họ về Bạch Ly Vực, nên làm xong cọc tâm sự này hay không, tránh cho tuyết điểu ba đầu một con chim cô linh linh ở một mình nơi đó, có chút đáng thương.
Đã nói thì làm liền, bọn họ lập tức quyết định quẹo đi Băng Vân Vực trước một chuyến.
Sở Thanh Giáng và Khúc Sơn Hà ở một bên nghe được mà há hốc mồm, nhóm người này nói gió chính là mưa, quyết định cũng quá tốc hành đi.
Sở Chước cười tủm tỉm nghe, thấy bọn họ hưng trí bừng bừng, cũng không đi quấy rầy hưng trí của bọn họ, quay đầu nói với Sở Thanh Giáng: "Nhị ca, không bằng huynh cũng đi cùng bọn muội thôi, Thanh Từ đang Băng Vân Vực đó, nàng là một nhân tài có thể mài dũa, cũng là người một nhà, có thể dùng."
Hậu nhân Bách tộc thật sự quá ít, lại bởi vì kiêng kị hậu duệ Thần tộc, hoặc là một ít nguyên nhân đặc thù, dẫn tới hậu nhân Bách tộc với nhân tộc kết giao cũng không nhiều, thế cho nên người có thể sử dụng được vô cùng thiếu thốn, nếu Sở Thanh Từ là người trong nhà, tự nhiên có thể dùng.
Nghe xong, Sở Thanh Giáng thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Tức là người Sở gia Lăng Nam đại lục Tấn Thiên, tự nhiên là người một nhà, có thể bồi dưỡng được.
Lập tức Sở Chước lại nói: "Còn có, nhị ca hỏi đại tỷ một chút, có không dành ra một bộ phận Tuyết Vụ Đảo cho tuyết điểu ba đầu sinh sống...!ừ, còn long tê, còn phải xem nó nguyện ý đến hay không, nếu như nó nguyện ý đến, địa phương cũng phải chọn tốt, làm một cái hàn hồ cho nó nữa."
Tuyết điểu ba đầu vừa ngốc lại xuẩn, rất nguyện ý chạy đi theo bọn họ, đối với băng cung cũng không có lưu luyến gì.
Long tê thì lại không phải, có lẽ đến lúc đó cần Phong Chiếu xuất mã đánh một chút mới được.
Thừa dịp còn chưa rời khỏi Tù Tiên Hải, Sở Thanh Giáng lập tức dùng truyền âm thạch liên hệ Sở Thanh Sương, nói cho nàng nghe ý tứ của đám người Sở Chước.
Sở Thanh Sương có chút mê mang, không phải đều đã muốn đi rồi sao, không nghĩ tới trước khi đi lại còn muốn đi gây sự, vị tiểu muội muội này quả nhiên không hổ là thân sinh của phụ thân, năng lực gây sự đều y chang.
Sở Thanh Sương đương nhiên không phản đối, thông linh thú đối với bọn họ mà nói chỗ hữu dụng rất lớn, lại đến mấy con cũng chê ít, cũng nói cho bọn họ, chỉ cần bọn họ mang thông linh thú về đây, thì lập tức để cho người bố trí tốt hoàn cảnh mà thông linh thú cần.
Được Sở Thanh Sương đồng ý, lúc này bọn họ cũng không ngồi thuyền, lấy xuyên chiến hạm ra, nhảy lên xuyên chiến hạm, tìm kiếm được một chỗ không gian hơi bạc nhược ở gần đó, cứ như vậy mà xé mở không gian tiến vào thông đạo không gian, đi tới Băng Vân Vực.
Một tháng sau, bọn họ đến Băng Vân Vực.
Trở lại chốn cũ, một đám người đều có chút hưng phấn, đặc biệt là khi phi hành ở phía trên sông băng, đột nhiên gặp phải cướp bóc, bọn họ càng hưng phấn, đang chuẩn bị xoa tay nhào lên, đối phương lại giống như gặp quỷ, bay nhanh tiến vào xuyên chiến hạm, vèo một cái liền chạy đi thật xa.
"Ôi, vị kia không phải là cô nương Thánh Đế cảnh lần trước lúc chúng ta rời đi, ta dùng để thử đan sao?" Trí nhớ của Mặc Sĩ Thiên Kỳ rất tốt, nhận ra vị nữ tu Thánh Đế cảnh vừa nhảy lên tiến xuyên chiến hạm chạy đi rất nhanh ở phía trước.
Hỏa Lân cùng Huyền Ảnh, Huyễn Ngu đều vẻ mặt đáng tiếc.
Bé rùa phun ra một mũi tên nước, giống như đang tiếc nuối không thể đánh nhau.
Sở Thanh Giáng mặt đơ như gỗ.
Khúc Sơn Hà...!ừ, thói quen là tốt rồi.
Sở Chước lấy ra truyền âm thạch, truyền âm cho Sở Thanh Từ.
Khoảng cách lần trước rời khỏi Băng Vân Vực, vẫn chưa qua bao lâu, Sở Thanh Từ hẳn là còn ở Băng Vân Vực tu hành nhỉ?
Đang suy đoán, truyền âm thạch lập tức liền sáng lên, bên trong truyền ra thanh âm không xác định của Sở Thanh Từ:【A Chước?】
"Là muội." Sở Chước thanh âm vui vẻ: "Chúng ta đến Băng Vân Vực rồi, tỷ ở nơi nào?"
Sở Thanh Từ có lẽ là không nghĩ tới mới cách có vài năm, vốn tưởng rằng người không biết khi nào mới có thể gặp thế nhưng xuất hiện một lần nữa, cũng có chút mê mang, sau một lúc lâu mới nói nơi mình đang ở cho nàng.
Ba ngày sau, xuyên chiến hạm đứng ở trước một chỗ tuyết sơn, trong gió tuyết gào thét, nữ tử một thân áo xanh, tay cầm băng xuyên đứng ở đó.
Xuyên chiến hạm mở ra, bóng dáng Sở Chước xuất hiện, cười nói với người kia: "Thanh Từ, đi lên thôi."
Sở Thanh Từ nhìn chằm chằm nàng một lát, thu hồi băng xuyên, nhảy lên xuyên chiến hạm.
Đi đến xuyên chiến hạm, Sở Thanh Từ nhanh chóng liếc mắt nhìn người trong xuyên chiến hạm một cái, phát hiện trong đồng bạn của Sở Chước, có thêm hai gương mặt mới.
"Thanh Từ, đây là nhị ca của muội, Sở Thanh Giáng." Sở Chước giới thiệu cho nàng: "Đây là Khúc Sơn Hà, đến từ Thanh Lâm Vực, là bằng hữu của muội."
Sở Thanh Từ dừng ánh mắt ở trên người Sở Thanh Giáng, nga một tiếng: "Là ngũ phòng năm đó rời nhà bỏ trốn ...!thì ra không chết."
Lời này nói ra rất không khách khí, nhưng mà Sở Chước và Sở Thanh Giáng đều nghe được ra ý tứ trong lời nói của nàng, nàng ấy chỉ là bất bình dùm cho Sở Chước.
Nếu không phải người của ngũ phòng bọn họ đều đi thật sạch sẽ, bỏ lại một mình Sở Chước, lúc Sở Chước còn tuổi nhỏ, thì sẽ không sống khổ sở như vậy.
Trên mặt Sở Thanh Từ chưa bao giờ nói ra những cái này, khi Sở Chước tỏa sáng rực rỡ ở Sở gia, nàng cũng xuyên thấu qua bậc cha chú mà hiểu biết được Sở Chước từng trải qua, sau đó lại gặp lại Sở Chước, càng thêm hiểu biết nàng, thì càng bất bình thay nàng.
Sở Thanh Giáng cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: "Thật có lỗi...!Thanh Từ muội muội, cũng cảm ơn mọi người mấy năm nay giúp chúng ta chiếu cố A Chước."
Sở Thanh Từ thản nhiên liếc hắn một cái, nói: "Không cần cảm ơn, là A Chước chăm sóc ta, ta không có tài cán gì để làm cái gì cho nàng."
Sở Chước ho nhẹ một tiếng, nói: "Thanh Từ, việc này một lời khó nói hết, cũng không thể trách bọn họ.
Đúng rồi, lần này bọn muội tới Băng Vân Vực, là có việc..."
Lập tức liền nói cho nàng dự tính của bọn họ, thuận tiện hỏi một chút tình huống hiện tại của băng cung.
Sở Thanh Từ lắc đầu nói: "Ta đã lâu không chú ý đến việc này, nhưng mà nếu mọi người đi qua, bọn họ sẽ không ngăn muội, tứ đại gia tộc còn thiếu ân cứu mạng của các muội."
Sở Chước khóe môi mỉm cười, nàng cũng là chắc chắc như thế, nên cũng không lo lắng.
Sở Thanh Giáng và Khúc Sơn Hà lại cảm giác được nhóm người Sở Chước này, thật đúng là đi đến nơi nào, thì dân bản xứ liền thiếu bọn họ nhân tình hoặc ân cứu mạng đến đó, coi như là lợi hại.
Quả nhiên theo như lời của Sở Thanh Từ, khi bọn họ đến dưới thanh nhai tuyệt địa một lần nữa, gặp được người của năm đại gia tộc đang đi tuần tra, khi bọn họ chứng tỏ thân phận, thì không chỉ không hề bị ngăn cản, ngược lại đã được người tu luyện Thánh Đế cảnh tứ gia tộc Cơ Hàng Cung Điện đóng quân tại nơi đó hoan nghênh, hơn nữa những người này đều là người quen, lúc trước được Sở Chước bọn họ tương trợ, mới có thể bình an rời khỏi băng cung.
"Sở cô nương, sao mọi người lại đến đây rồi?" Khuyết Quan Bình kinh hỉ hỏi.
Sở Chước lại thuyết minh ý định tới đây, lập tức người của tứ đại gia tộc không nói hai lời, liền mở ra cấm chế được bày ra một lần nữa cho bọn họ, để cho bọn họ tiến vào băng cung.
Dưới băng cung có Thập Âm Băng Hồn trận, trận này cực kì hung hiểm, tứ đại gia tộc nhằm vào trận này, thiết trí trận pháp tương đối, cải tạo băng cung thành một nơi cho đệ tử tứ đại gia tộc kinh nghiệm từng trải, nay cải tạo hơn phân nửa, còn có một hơn phân nửa cũng vẫn chưa xong.
Sở Chước một bên nghe Khuyết Quan Bình bọn họ giải thích, một bên tiến đến băng cung.
Sở Thanh Giáng biết thân phận của Khuyết thị ở Băng Vân Vực, nhịn không được nhìn Khuyết Quan Bình thêm vài lần.
Khuyết Quan Bình mỉm cười với hắn.
Thẳng đến khi bọn họ nói xong, Sở Chước mỉm cười nói: "Chúc mừng chư vị, mọi người sắp có được một nơi kinh nghiệm từng trải thượng cổ."
Người của tứ đại gia tộc khiêm tốn cười nói: "Lúc trước cũng nhờ có vài vị tương trợ."
Sau một phen khách khí, liền do Khuyết Quan Bình dẫn đường, bọn họ tiến vào băng cung, chạy nhanh đến chỗ sâu trong băng cung.
Tốn thời gian mấy ngày, bọn họ rốt cục đến không gian của tuyết đểu ba đầu.
Gió tuyết gào thét mà đến, tuyết điểu ba đầu cất tiếng kêu thiếu chút nữa làm cho tâm hồn người ta thất thủ, thẳng đến khi Phong Chiếu phát ra một tiếng gầm rống, một móng vuốt cào qua con chim trảo ngốc đó.
"Chiêm chiếp —— "
Tuyết điểu ba đầu còn đang phẫn nộ ai dám đả thương nó, khi thấy rõ đoàn người trong gió tuyết, ba cái đầu duỗi đến thẳng tắp, sau đó cong cái mông to mọng, ba cái đầu cùng nhau tuôn trào nước mắt, hung mãnh phóng đi qua bọn họ.
Đám người Sở Chước, Bích Tầm Châu, Huyền Ảnh kịp lúc tránh đi, tuyết điểu ba đầu cứ như vậy nhào vào đè Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Hỏa Lân trên đất tuyết, thân thể to mọng nện ở trên người bọn họ, kêu chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp, tiếng kêu sung sướng, ba cái đầu chọc tới mổ đi tóc tai bọn họ, lấy cái này biểu đạt cao hứng khi nhìn thấy bọn họ.
"Đừng mổ nữa, coi đầu chúng ta là Tuyết Sa Trùng sao?" Da đầu luyện đan sư gà còi đều muốn sưng lên.
Hỏa Lân da dày thịt béo, g thật ra cũng không có gì, cười tủm tỉm nói: "Tiểu tam à, chúng ta đến đón ngươi rời khỏi đây, đi theo chúng ta không?"
"Chiêm chiếp!" Tuyệt đối đi theo!
Thấy bộ dạng đó của tuyết điểu ba đầu, cho dù nghe không hiểu nó nói, cũng hiểu rõ ý tứ của nó.
Lập tức Huyền Ảnh, Hỏa Lân, Bích Tầm Châu cùng Khúc Sơn Hà bọn họ đều ở lại trong Băng Lăng, để cho bọn họ thu thập Băng Lăng và Tuyết Sa Trùng, Băng Vân Sa, Sở Chước và Sở Thanh Giáng, Phong Chiếu thì lại đi động phủ thượng cổ chân chính che giấu ở phía dưới.
Như thế lại tốn thời gian một ngày, rốt cục đến động phủ thượng cổ.
"Nơi này rất nhiều Băng Vân Sa, có thể mang đi một ít." Sở Chước nói.
Sở Thanh Giáng lập tức không nói hai lời, lấy công cụ ra đào Băng Vân Sa, Sở Chước và Phong Chiếu thì tiến đến hàn hồ nơi Long Tê ẩn núp.
Bọn họ đi đến cạnh hồ, Phong Chiếu biến trở về hình người, đơn giản thô bạo đánh một chưởng về phía hàn thủy, bức long tê đi ra, kiêu ngạo hỏi: "Ngươi có bằng lòng rời khỏi nơi đây cùng chúng ta hay không?"
Long Tê nhếch cái đuôi màu đen lên, toàn bộ thú đều là cự tuyệt.
Tuy rằng Thần tộc trong băng cung đã ngã xuống, nhưng làm hầu thú của Thần tộc thái cổ lưu lại, nó sẽ không nghe lệnh sinh linh nào ngoài Thần tộc.
Phong Chiếu cười lớn một tiếng, kiêu ngạo cuồng vọng, kéo lấy cái đuôi của nó, thượng quyền liền đánh, từng quyền lên thịt, đánh đến cả người nó đều béo một vòng, giống như một con rồng chết ngồi phịch ở bên hàn thủy.
【Lão đại, ta đi theo huynh, về sau huynh chính là lão đại của ta!】Long tê tuôn trào nước mắt nói.
Phong Chiếu vừa lòng nói: "Nếu như thức thời sớm chút, thì đã không bị đánh rồi.
Mi cũng đừng quá mất tinh thần, chúng ta tìm cho mi tướng công, bao mi vừa lòng."
Long Tê lại nhếch cái đuôi lên cự tuyệt, nó là hùng, không cần tướng công, chỉ cần nàng dâu!.