Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn đang cân nhắc "Nguyệt Nữ bộ tộc" rốt cuộc là cái tồn tại kiểu dạng gì, vì sao cho tới bây giờ bọn họ không có nghe qua, tiếp theo chợt nghe được nam hài đó nói.
"Ta có việc tìm các ngươi, mời các ngươi giúp một việc." Nam hài đó nói xong, ánh mắt nhìn hướng Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Lúc này Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại không có tiếp tục phòng bị, tương đối cảm thấy hứng thú hỏi: "Đệ muốn chúng ta hỗ trợ cái gì?"
Nam hài lại đưa khối Mộc Linh chi tâm trong tay tới trước mặt hắn, ở dưới ánh trăng như nước, Mộc Linh chi tâm nở rộ ánh sáng trong suốt nhu hòa, hết sức xinh đẹp.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn viên Mộc Linh chi tâm này, sau khi biết có lẽ nam hài này thật sự không có ý xấu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ có hứng thú thật lớn đối với nó. Hắn là luyện đan sư khí mạch thuộc tính mộc, trời sinh thì thân cận tất cả linh vật thuộc tính mộc, Mộc Linh chi tâm này phát ra linh khí mộc thuần khiết, hấp dẫn hắn giống như tuyệt thế mỹ nhân.
Thần sắc nam hài có chút không nỡ, nhưng mà vẫn nói: "Ngươi là nhân loại thuộc tính mộc, khí mạch phù hợp với nó, hy vọng ngươi có thể cẩn thận mà bảo vệ nó, nếu... có một ngày có thể để cho nó bình an trưởng thành, Nguyệt Nữ bộ tộc chúng ta sẽ vô cùng cảm kích."
"Cái gì? Bình an trưởng thành?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt mê mang: "Cái này không phải Mộc Linh chi tâm sao?"
Mộc Linh chi tâm làm sao mà bình an trưởng thành? Đây là đùa hắn hả.
Trên mặt Sở Chước và Bích Tầm Châu cũng lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, lúc trước khi nghe nói "Mộc Linh chi tâm", bọn họ cũng tưởng chính là một loại linh vật thuộc tính mộc, hiện tại xem ra chuyện cũng không giống là như vậy.
Nào có linh vật nào có thể sử dụng cách nói trưởng thành này để nói?
Trên mặt non nớt của nam hài lộ ra một biểu tình chững chạc của người lớn, nói: "Nay đã không phải niên đại của chúng ta, cũng không trách ngươi không rõ ràng lắm. Nguyệt Nữ bộ tộc chúng ta đều là từ Mộc Linh chi tâm dựng dục mà sinh ra, Mộc Linh chi tâm này kỳ thực coi như là hài tử của ta, bây giờ nó vẫn rất yếu ớt, còn cần một đoạn thời gian mới có thể trưởng thành, mới có thể tiếp nhận vị trí của ta, chỉ là..."
"Chỉ là, tồn tại của các ngươi đã bị người ta phát hiện, bọn họ cũng đang tìm Mộc Linh chi tâm sao?" Sở Chước nói tiếp.
Nam hài quay đầu nhìn về phía Sở Chước, đợi khi thấy rõ ràng nàng, không khỏi sửng sốt.
Lúc trước hắn chỉ chú ý Mặc Sĩ Thiên Kỳ, dù sao Mặc Sĩ Thiên Kỳ là người tu luyện thuộc tính mộc, Nguyệt Nữ bộ tộc trời sinh chỉ thân cận sinh linh thuộc tính mộc, nên có rất nhiều chú ý với Mặc Sĩ Thiên Kỳ. Cho tới bây giờ, khi nhìn đến Sở Chước, ở trên người nàng hắn cảm giác được một loại hơi thở vô cùng thân thiết, tuy rằng cực kì mỏng manh, nhưng vẫn làm cho hai mắt hắn sáng lên.
"Ngươi khỏe, ta gọi là Nguyệt Thụ." Nguyệt Thụ có chút ngại ngùng nói.
"Ngươi cũng khỏe, ta gọi là Sở Chước." Sở Chước cười đến phá lệ ôn nhu, một đôi mắt giống như trân châu đen thấm vào nước.
Loại dịu dàng này làm cho Nguyệt Thụ nhịn không được đỏ mặt, đây lại là lần đầu tiên khoảng cách của hắn và nữ tử nhân loại gần như vậy. Thì ra cô nương nhân loại đều là thanh thuần tốt đẹp như vậy sao? Không có giống như trong truyền thuyết.
Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến nam hài bởi vì Sở Chước tươi cười một cái liền mặt đỏ, trong lòng không nói gì. Cũng không biết công phu Sở Chước ngụy trang là hạng nhất, hay là nam hài này rất thanh thuần.
Thẳng cho đến khi A Chiếu cào qua một móng vuốt, Nguyệt Thụ vội vàng ôm cây mầm nhỏ trên đầu lui ra phía sau, dáng vẻ chấn kinh.
Tuy rằng hắn không biết đây là yêu thú gì, nhưng có thể một lời nói ra lai lịch của hắn, nhất định không đơn giản.
A Chiếu nằm úp sấp ở trên đầu Sở Chước, một vẻ "Nhân loại này đã bị nó chiếm lấy", làm cho Nguyệt Thụ cũng không dám nhìn chằm chằm Sở Chước nữa. Diendanlequydon~ChieuNinh
Lúc này, thần sắc Nguyệt Thụ nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã quyết đoán hơn một chút so với vừa rồi, hắn thận trọng nói: "Ngươi là luyện đan sư đi? Mộc Linh chi tâm đối với luyện đan sư nhân loại có chỗ rất tốt. Khi các ngươi luyện đan, có thể xúc tiến phẩm cấp và xác xuất thành công linh đan, luyện đan sư có tư chất lại sai kém, chỉ cần có Mộc Linh chi tâm giúp, trở thành luyện đan sư Hoàng cấp cũng không là vấn đề."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đầu tiên là hít mạnh một hơi, sau đó hưng phấn mà nói: "Thật sự? Mộc Linh chi tâm thực sự có loại ưu việt này?"
Nguyệt Thụ thấy hắn động tâm, tự nhiên tận hết sức lực tiếp tục du thuyết: "Đương nhiên là thật, nếu không ngươi cho rằng vì sao những người này muốn tìm kiếm Mộc Linh chi tâm?" Nói tới đây, trong mắt hắn toát ra bi thương: "Nếu ta lại không nhanh chóng nghĩ biện pháp, đảo này sẽ bị bọn họ phá huỷ, ngay cả hài tử của ta cũng sẽ bị bọn họ mang đi, đến lúc đó không biết bọn họ sẽ làm cái gì đối với nó..." (du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình)
Nghe nói như thế, Bích Tầm Châu và Sở Chước trên cơ bản đã hiểu rõ ràng thấu đáo vì sao Nguyệt Thụ Nguyệt Nữ tộc sẽ tìm tới bọn họ.
Hoặc là nói, khi người tu luyện nhân loại tiến vào đảo Thiên Diệp, mục tiêu của Tuyết Y lâu xác định rõ tìm kiếm "Mộc Linh chi tâm" ở đảo Thiên Diệp, Nguyệt Thụ cũng đã làm xong dự tính tệ nhất.
Nguyệt Thụ không thể để cho Mộc Linh chi tâm rơi vào trong tay những người đó, đến lúc đó đừng nói để cho Mộc Linh chi tâm trưởng thành, có lẽ bọn họ sẽ phá hủy nó, hoặc là sử dụng nó để làm chuyện tà ác nào đó.
Tuy rằng Nguyệt Thụ không làm sao tiếp xúc qua với nhân loại, nhưng Nguyệt Nữ bộ tộc từ nhỏ có thể có được truyền thừa từ tiền nhóm bối, từ trong truyền thừa biết được lòng người hiểm ác, có thể làm ra rất nhiều chuyện đáng sợ, bọn họ chưa bao giờ dám coi khinh nhân tính đáng sợ.
Cho nên ở khi Nguyệt Thụ biết mục tiêu của Tuyết Y lâu là Mộc Linh chi tâm, thậm chí ở khi người Tuyết Y lâu bắt đầu đào cây cổ thụ cực cổ xưa ở trung tâm đảo Thiên Diệp đó, Nguyệt Thụ liền quyết định tiễn bước Mộc Linh chi tâm, không thể rơi vào trong tay bọn họ.
Nguyệt Thụ không thể rời khỏi đảo Thiên Diệp, nhưng hắn biết chỉ cần Mộc Linh chi tâm còn ở, đảo Thiên Diệp vĩnh viễn sẽ không an bình.
Vì thế mấy ngày nay, hắn luôn luôn đang âm thầm tìm kiếm một người có thể phó thác. Người này đầu tiên phải là người tu luyện thuộc tính mộc, tiếp theo phẩm tính phải thật tốt, có tấm lòng son, cuối cùng có thực lực có thể bảo hộ Mộc Linh chi tâm.
Tìm tới tìm lui, rốt cuộc hắn tìm được Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Còn hiện tại, sau khi gặp qua đám người Sở Chước và A Chiếu, hắn đối với Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại nhiều thêm mấy phần tin tưởng.
"Cho nên, cục ánh sáng màu xanh oánh oánh tối hôm qua là ngươi?" Bích Tầm Châu khẳng định nói.
Nguyệt Thụ ừ một tiếng: "Lúc ấy ta chính là muốn nhìn một chút thuộc tính nhân loại này, còn có tư chất, cũng không phải là muốn đoạt xá của hắn." Hiển nhiên đối thoại sau đó của bọn Sở Chước, hắn cũng nghe được.
Nguyệt Nữ bộ tộc trời sinh có thể khống chế linh mộc linh thảo, thông qua chúng nó để cảm giác hết thảy ngoại giới, cho nên lúc ấy tuy rằng hắn không ở, nhưng mơ hồ có thể từ trong linh mộc chung quanh biết được bọn họ đối thoại.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được thở một hơi, thật tốt quá, thì ra không phải muốn đoạt xá của hắn.
Tiếp theo, Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi: "Đệ cứ như vậy mà tín nhiệm ta sao? Nếu ta cũng sinh ra lòng xấu xa, muốn lợi dụng Mộc Linh chi tâm làm chút chuyện không tốt thì sao?"
Lúc này Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn ánh mắt Nguyệt Thụ, tựa như đang nhìn tên ngốc bạch ngọt. Hắn vẫn cho là hắn rất ngây thơ, không nghĩ tới còn có người càng ngây thơ hơn hắn.
Chẳng qua nhìn hắn vẫn là một đứa nhỏ, cũng có thể thông cảm.
Nguyệt Thụ nhíu mày: "Ngươi sẽ không, mấy ngày nay ta nhìn qua bộ dạng khi ngươi thu thập linh thảo, ngươi tâm tồn cảm kích đối với cỏ cây, có được tấm lòng son, sẽ không làm cái loại chuyện này."
Được người khen như vậy, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười rộ lên ha ha, hơi có chút ngượng ngùng: "Nhưng mà, người không thể cam đoan cả đời không thay đổi, vạn nhất về sau ta thay đổi thì sao?"
Lời này nhận được Sở Chước đồng ý, không có người nào rõ ràng tương lai vận mệnh của Mặc Sĩ Thiên Kỳ hơn nàng.
Này nha, tương lai chính là luyện đan sư biến thái hắc hóa, giết người như ma, ngay cả người thế lực lớn ở Đại hoang giới cũng dám giết, còn có cái gì hắn không dám làm? Hiện tại càng ngốc bạch ngọt, tương lai càng tàn nhẫn.
Hiển nhiên Nguyệt Thụ bị hỏi đến nghẹn lời, một gương mặt rối rắm.
Cuối cùng, hắn đành phải nói: "Nếu như quả thật là như thế, coi như là ta không biết nhìn người, nên có một kiếp như vậy." Dứt lời, ngược lại tự bi thương hối tiếc, cuối cùng nhìn có vài phần hương vị đáng thương.
Lúc này Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn là một bé ngốc tam quan bình thường, nói chuyện không dùng đầu óc, hắn lập tức cam đoan: "Đệ yên tâm, ta nhất định sẽ không là người như vậy, làm sao ta có thể sẽ lợi dụng đứa nhỏ của người khác..." Đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn hoài nghi hỏi: "Vừa rồi đệ nói, Mộc Linh chi tâm là đứa nhỏ của đệ? Nguyệt Nữ tộc không sinh đứa nhỏ sao?"
Đây thật sự là vấn đề hay, Bích Tầm Châu và Sở Chước thực sự muốn biết, chỉ có A Chiếu mơ hồ rõ ràng, nhưng nó không muốn nói.
Nguyệt Thụ nghĩ nghĩ, nói: "Kỳ thực Nguyệt Nữ tộc là bộ tộc trong thượng cổ bách tộc, chúng ta là từ một loại thần mộc tiến hóa mà thành chủng tộc, khi chúng ta trưởng thành là lúc, sẽ ngưng kết ra một viên Mộc Linh chi tâm ở trong cơ thể. Mộc Linh chi tâm là lực lượng bộ tộc chúng ta kết tinh, đồng thời cũng là hậu đại của chúng ta, chỉ cần cẩn thận cất giấu nuôi dưỡng, thẳng đến khi nó hình thành sinh mệnh thể, chính là Nguyệt Nữ tộc."
Sở Chước bừng tỉnh đại ngộ, tổng kết nói: "Cho nên, các ngươi là tự công tự thụ, đứa nhỏ đều là lực lượng của chính mình phân tách ra?"
Nguyệt Thụ: "Đúng, chính là như thế này."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Bích Tầm Châu: "......"
Tổng kết thần kì này, làm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Bích Tầm Châu hỗn độn trong gió, càng hỗn độn là, vì sao Nguyệt Thụ bình tĩnh như vậy, giống như hết sức bình thường? Không, ở trong mắt hắn, không phải cái này rất bình thường sao? ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Lại nói tiếp, đời trước Nguyệt Nữ bộ tộc vẫn là thần mộc, làm thực vật, sinh sản hậu đại quả thật không thể dùng quan điểm của nhân loại để đối đãi.
Vừa nghĩ như vậy, giống như cũng không có gì là không thể chấp nhận.
Cái rắm, vẫn khó mà chấp nhận có được không?!
Thượng cổ bách tộc rốt cuộc là cái quỷ gì?
Lại nhìn Nguyệt Nữ tộc trước mặt này, rõ ràng vẫn là một đứa nhỏ thôi mà, vậy mà cũng đã chạy tới gửi gắm rồi.
Ngược lại hiện tại Sở Chước cực cảm thấy hứng thú đối với thượng cổ bách tộc này, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe nói tộc đàn "thượng cổ bách tộc", đời trước mãi cho đến trước khi chết, cũng chưa từng nghe nói qua.
"Thượng cổ bách tộc là cái gì?" Hai mắt Sở Chước sáng lấp lánh hỏi.
Nguyệt Thụ cực có kiên nhẫn với Sở Chước, Nguyệt Nữ bộ tộc trời sinh trời dưỡng, trưởng thành ở trong thiên nhiên, tính cách vốn là vô cùng ngây thơ đơn thuần, sẽ không tranh đấu với người. Lần này hắn có việc cầu người, Sở Chước cho hắn cảm giác lại khác biệt như vậy, người cũng dịu dàng, tự nhiên nguyện ý trả lời nàng.
"Nghe nói thời kì thượng cổ, trừ bỏ tứ đại tộc đàn thần, nhân, yêu, ma này ra, còn có Bách (trăm) tộc..."
Bách tộc thượng cổ là chủng tộc thần bí nhất thời kì thượng cổ, có tồn tại khác với thần nhân yêu ma. Bọn họ trời sinh thì có được lực lượng kỳ lạ, ngay cả Thần tộc cũng không dám khinh thị Bách tộc này. Đáng tiếc Bách tộc dựng dục hậu đại không dễ, sau đó lại ở trong một trận thiên tai mà diệt tộc, Bách tộc còn thừa lại không có bao nhiêu, ở trong năm tháng dài đằng đẵng thì dần dần biến mất. Đến nay đã mất truyền thuyết Bách tộc thượng cổ, có lẽ chỉ có một vài gia tộc có lịch sử đã lâu đời mới có thể giữ lại một ít ở trong ghi chép cổ xưa của gia tộc mà biết một ít.
"Tuy ta là Nguyệt Nữ tộc, nhưng hiện tại ta chỉ có năm trăm vạn linh ba ngàn một trăm hai mươi tuổi, nhóm tiền bối truyền thừa cho ta vẫn chưa đề cập những thứ này, cho nên ta cũng không rõ lắm chuyện Bách tộc thượng cổ, không thể nói cho ngươi nhiều lắm." Nguyệt Thụ có chút ngượng ngùng nói.
Chỉ là nghe nói như thế, ánh mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều trợn ngược.
"Năm trăm vạn linh ba ngàn một trăm hai mươi tuổi? Ngươi già như vậy rồi hả?"
Nguyệt Thụ cúi ánh mắt xuống: "Ta không có già, bộ tộc chúng ta có thể sống hơn trăm tỷ tuổi mà, ta bây giờ còn là một đứa nhỏ."
Mọi người: "......" Đứa nhỏ cũng thật đủ già.
Bách tộc thượng cổ còn có một đặc điểm, tuy không phải thần, lại có được sinh mệnh còn dài dằng dặc hơn thần.
Sau đó Nguyệt Thụ lại chỉ vào cây mầm nhỏ trên đầu hắn, nói cho bọn họ, một mảnh lá cây đại biểu một vạn năm, chờ sau khi hắn thành niên, cây này có thể trưởng thành lớn. Đến lúc đó hắn cũng có thể ẩn giấu nó đi, mà không phải giống như hiện tại, để cho người ta vừa thấy thì biết ngay hắn không phải người bình thường. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Nào có người bình thường sẽ đội một gốc cây cây mầm nhỏ chứ?
Sau khi nói xong mấy thứ này, Nguyệt Thụ lại đề cập chuyện lúc trước, nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Ngươi có thể giúp ta dưỡng nó hay không? Chỉ cần ngươi có thể nuôi nó bình an trưởng thành lớn lên, ngày khác Nguyệt Nữ tộc tất có hậu tạ."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ biết đây đã là đứa nhỏ nhà người ta, thì không quá muốn nuôi dưỡng, chối từ nói: "Không tốt đi? Đứa nhỏ vẫn là ở cùng phụ mẫu... ực, lớn lên ở bên người phụ thân mới tốt."
Tuy rằng Mộc Linh chi tâm thoạt nhìn thật mê người, linh khí cả người đều muốn bản thân tới gần nó, thậm chí cũng mới có lợi đối với hắn luyện đan, nhưng Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn không nghĩ dính phiền toái này.
Người Tuyết Y lâu tới nơi này đào cây khắp nơi, nhất định là vì Mộc Linh chi tâm, thế lực Tuyết Y lâu ở đại lục Thiên Thượng Hải thật lớn, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không muốn là địch với họ, để tránh liên lụy đến sư môn.
Nghe được hắn cự tuyệt, Nguyệt Thụ vô cùng thất vọng, thiếu chút nữa muốn khóc.
"Ài, ngươi đừng khóc mà..." Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút hoảng.
Nguyệt Thụ một đôi mắt ướt sũng, lau nước mắt nói: "Ta cũng không muốn giao nó cho nhân loại... Nhưng mà, gần đây ta nghe người Nguyệt Nữ tộc khác nói, có một cỗ thế lực thần bí tìm Nguyệt Nữ bộ tộc chúng ta khắp nơi, bọn họ thu thập Mộc Linh chi tâm, không biết là muốn làm gì, chỉ cần phát hiện Nguyệt Nữ tộc, liền giết chết lấy Mộc Linh chi tâm..."
"Giết chết?"
Nguyệt Thụ khụt khà khụt khịt: "Ừm, dù sao cuối cùng ta cũng phải chết, nhưng ta không muốn giống Nguyệt Nữ tộc khác như vậy, bị cướp đi Mộc Linh chi tâm, ta muốn để cho nó phải sống sót..."
"Vậy các ngươi không trốn sao?" Bích Tầm Châu nhíu mi hỏi.
Nguyệt Thụ lắc đầu: "Không được, chỉ có hoàn cảnh Thiên Thượng Hải, mới thích hợp Nguyệt Nữ tộc trưởng thành, chúng ta rời khỏi nơi này, sẽ dần dần héo rũ chết đi... thượng cổ bách tộc đã chết nhiều như vậy, nếu không phải Nguyệt Nữ tộc chúng ta may mắn tìm được đại lục Thiên Thượng Hải, căn bản không thể bảo tồn, sẽ giống chủng tộc khác mà diệt tộc."
"Nhưng ta cũng phải rời khỏi Thiên Thượng Hải mà." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhắc nhở hắn: "Đại lục Thiên Thượng Hải cũng không thích hợp nhân loại sinh tồn, ta không có khả năng vẫn luôn sinh hoạt tại nơi này, mang Mộc Linh chi tâm đi mà nói, làm sao dưỡng nó?"
"Cái này ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ngươi và nó định ra khế ước bầu bạn, để cho nó trở thành linh vật kèm với ngươi, dùng linh khí của ngươi dưỡng nó, không cần đợi ở đại lục Thiên Thượng Hải nó cũng có thể trưởng thành." Nói tới đây, Nguyệt Thụ lại bắt đầu lau nước mắt: "Nghe nói đã có mấy cái Mộc Linh chi tâm của Nguyệt Nữ tộc bị lấy đi, những người đó ép buộc kí khế ước với Mộc Linh chi tâm."
Nghe qua rất bi thảm, nhưng bi thảm như vậy, làm sao còn nhẫn tâm để cho đứa nhỏ của mình làm cái gì mà linh vật phối hợp?
Nguyệt Thụ đương nhiên nói: "Bắt buộc và tự nguyện khác nhau, tự nguyện mà nói, về sau ngươi hẳn là sẽ cẩn thận mà dưỡng nó đi?"