Sở Chước nhặt bé rùa đang bò tới hướng nàng lên, đặt tới trên cái bàn thấp bằng cúc lê hoa, nói với yêu thú đang giương giương mắt hổ: "A Chiếu, đây là Huyền Uyên, yêu thú hôm nay ta khế ước được, về sau các ngươi phải ở chung thật tốt."
A Chiếu đều trừng lớn cặp dị đồng kia, vẻ mặt khiếp sợ.
Không tới nửa ngày thì ngay cả tên cũng đã đặt xong, nàng quả nhiên ăn ở hai lòng, có yêu thú là nó còn không đủ, còn muốn khế ước thú khác.
Vì thế A Chiếu tức giận lại cào một móng vuốt tới con rùa nhỏ.
Sở Chước không có biện pháp, đành ôm lấy con yêu thú lớn như con mèo nhỏ, líu lo một chút đám lông trắng ở trên trán nó.
Tiểu yêu thú đang giương nanh múa vuốt lập tức cứng ngắc.
Trong mắt Sở Chước lướt qua ý cười, chiêu này quả nhiên lần nào cũng đúng, đời trước mỗi lần A Chiếu đùa giỡn tính khí, chỉ cần hôn một cái thì an tĩnh lại, trấn an vô cùng tốt.
Trấn an yêu thú cáu kỉnh xong, Sở Chước ngồi xếp bằng ở trên giường, bắt đầu kiểm kê đồ trong Trữ Nạp Giới.
Bên cạnh nàng, hai con yêu thú ngồi trên cái bàn thấp cúc lê hoa, con lớn dùng dị đồng một đen một vàng thâm trầm nhìn chằm chằm con nhỏ, mà con nhỏ bình tĩnh rụt vào trong mai rùa ngẩn người, bộ dạng mọi việc không dao động được nó.
Sau đó, con lớn vung một cái móng vuốt cào lên mai rùa một phen.
Móng vuốt bén nhọn cào ở trên mai rùa, phát ra tiếng kéo xuy xuy chói tai.
Sở Chước ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện A Chiếu đang mài móng vuốt ở trên mai rùa.
Nghĩ đến đời trước, A Chiếu thường thường lấy mai của Uyên Đồ Huyền Quy đến mài móng vuốt, cũng không thấy Huyền Uyên kháng nghị qua. Mà mai rùa Huyền Uyên vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, vì thế nàng cũng không so đo chút việc nhỏ này, tiếp tục kiểm kê Trữ Nạp Giới.
Ở trong một trận tiếng xuy xuy chói tai, rốt cuộc Uyên Đồ Huyền Quy chậm rì rì vươn đầu từ trong mai rùa ra, mắt đậu đen nhìn hướng chủ nhân, phát hiện chủ nhân căn bản không để ý tới chỗ này, đành phải ngẩng đầu nhìn hướng yêu thú bự đó.
【 cái gì... sao... sự... 】 (ý nó hỏi: có chuyện gì sao?)
Uyên Đồ Huyền Quy mới sinh ra không được vài ngày, đã bị triệu hồi tới đây, lúc này giọng nói vẫn là ngọt ngào ngây thơ giống tiểu hài tử, nhưng lại giống như một người già nua, kéo dài thật dài.
A Chiếu là đứa tính tình nôn nóng, nghe được quả muốn vò lỗ tai.
Nó vươn móng vuốt lông xù ra đến trước mặt bé rùa, trên đệm thịt phấn nộn nháy mắt bắn ra móng vuốt sắc bén, không cần nhìn cũng biết tính nguy hiểm của nó.
【 nơi này là ta định đoạt! 】 A Chiếu nói: 【 về sau bổn đại gia chính là lão đại của ngươi, ngươi phải nghe đại gia ta, biết chưa? 】
Thế giới yêu thú rất đơn giản, thực lực tối thượng, cường giả vi tôn, Uyên Đồ Huyền Quy cảm giác được trên người loài yêu thú không biết là cái gì này có hơi thở cường đại —— tuy rằng hơi thở này dường như bị cái gì đó ẩn giấu đi thật kỹ, làm cho nó thu liễm giống như con yêu thú nhỏ. Nhưng mà nó là cấp mười yêu thú có được một chút huyết mạch thần thú Huyền Vũ vẫn có thể theo bản năng cảm thấy uy hiếp từ trên người nó (A Chiếu).
Yêu thú cho tới bây giờ chỉ thần phục cường giả mạnh hơn mình.
Vì thế nó rất sảng khoái nói: 【 Được! 】
A Chiếu vô cùng vừa lòng, khi muốn lập quy củ cho nó thì lại nghe được nó kéo dài giọng hỏi: 【 Vậy... chủ... nhân... 】
【 sáng quắc (Chước Chước) là của bổn đại gia, ngươi là của sáng quắc, cho nên ngươi cũng là của ta, rõ ràng chưa? 】 A Chiếu dùng móng vuốt vỗ mặt bàn, nói được đúng lý hợp tình, cắt hết đường bức bách muốn lập ra quy củ lão đại ở trước mặt một tiểu đệ. Khi dễ bé rùa mới sinh ra nói chuyện không lưu loát, tiếp tục pháo oanh tạc nó: 【 Cho nên, về sau khi có mặt bổn đại gia, không cho phép bò trên người sáng quắc, bổn đại gia và sáng quắc ăn chân gà, ngươi chỉ có thể nhìn! Hiểu chưa? 】
Uyên Đồ Huyền Quy dùng cái đầu nhỏ mới sinh ra không lâu suy nghĩ trong chốc lát, vẫn không quá hiểu rõ ràng ý tứ trong lời nói của nó. Cái móng vuốt lông xù lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt, lắc lư làm nó quáng mắt, cuối cùng đần độn u mê đáp ứng.
Yêu thú đại gia vừa lòng duỗi móng vuốt lại phủi đi mấy vuốt ở trên mai rùa Uyên Đồ Huyền Quy, mỗi một trảo hạ xuống dấu vết đều tương ứng cùng với hoa văn màu bạc trên mai rùa Huyền Quy, làm cho đường hoa văn màu bạc càng trở nên sáng hơn. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Lập quy củ ở trước mặt tiểu đệ xong, A Chiếu liền nhảy đến trên vai Sở Chước nhìn nàng kiểm kê đồ.
Uyên Đồ Huyền Quy thấy yêu thú lại không quấy rầy, vì thế tiếp tục bình tĩnh lui vào trong mai rùa ngẩn người.
Sở Chước cảm giác được bả vai trầm xuống, sau đó bên má bị lông xù gì đó quét qua, nàng xoay mặt liền nhìn thấy yêu thú duỗi dài cổ nhìn qua đây, một bộ dáng cảm thấy hứng thú.
Vì thế Sở Chước kéo một cái bàn dài đến, bày hết đồ vật cất trong Trữ Nạp Giới ra.
Đầu tiên là kim châu và linh châu, linh thạch.
Kim châu mười hộp, mỗi hộp có ba ngàn miếng; linh châu năm hộp, mỗi hộp có một ngàn miếng; linh thạch hạ cấp có mười khối.
Dựa theo tỉ lệ tiền của Tấn Thiên đại lục, một miếng linh châu bằng một ngàn miếng kim châu, một khối hạ cấp linh thạch bằng một ngàn miếng linh châu.
Sở gia thưởng cho khoản tiền này ở trong mắt Sở Chước đã từng là phú hào mà nói thì thật sự không nhiều lắm, nhưng với sức mua ở Tấn Thiên đại lục thì đã vô cùng khả quan. Một đại lục ở Huyền thế giới như Tấn Thiên đại lục, linh thạch là vật hiếm lạ, lần này ra tay chính là mười khối linh thạch, có thể thấy được Sở gia coi trọng đối với cấp mười yêu thú.
Tiếp theo là đan dược, trong đó có Bồi Nguyên đan tu luyện cần, Thanh Khí đan, còn có Yêu Hoàng đan yêu thú thích, mỗi dạng là ba bình.
Sở Chước đổ ra hai hạt Yêu Hoàng đan, trước chuyển một viên cho yêu thú trên vai, không ngoài ý muốn là nhận được một cái đuôi quét tới, thần sắc trên mặt lông xù của yêu thú hiển lộ ra vẻ ghét bỏ.
Sở Chước rất bình tĩnh đặt Yêu Hoàng đan tới trước mặt bé rùa, chỉ thấy bé rùa vốn lui ở trong mai ngẩn người ngửi được mùi đan dược thì chậm rãi vươn đầu ra, sau đó lùa hạt Yêu Hoàng đan đến trước mặt, bắt đầu chậm rì rì ăn vào.
Đối với cái này, A Chiếu phát ra một tiếng cười giễu cợt ý tứ hàm xúc không rõ.
Sở Chước cũng không để ý, đời trước thì nàng đã biết A Chiếu khác biệt với yêu thú tầm thường, quả thực giống như yêu thú bên ngoài yêu diễm khinh bỉ làm yêu thú thanh thuần không ra dáng ở trong nhà. Bình thường thứ cơ bản gì đó thì chướng mắt, nhưng khi nó vừa mắt thì bá đạo đến nỗi cũng không cho phép ai tranh giành với nó, dám tranh thì trực tiếp một móng vuốt cào qua, móng vuốt tinh tế thậm chí có thể cào thân thể một con yêu thú cấp mười ra một vết máu sâu đến có thể thấy được xương.
Trước kia cũng không phải Sở Chước không có hoài nghi qua lai lịch của A Chiếu, khi nàng nhặt được A Chiếu, bản thân nó bị trọng thương, giống con mèo con nhỏ, chỉ có thể phát ra tiếng kêu suy yếu, nàng thật cẩn thận dưỡng nửa năm mới có thể đứng lên.
Sau đó phát sinh rất nhiều chuyện, thẳng cho đến khi A Chiếu mất tích, nàng vẫn không có thể biết rõ ràng lai lịch và chủng loại của A Chiếu.
Nhưng mà đã không quan trọng nữa, hiện tại làm lại từ đầu, có lẽ đời này có thể biết rõ ràng.
Thu hồi đan dược, Sở Chước tiếp tục xem xét cái khác thì phát hiện còn có mấy bộ áo nhà sư, võ cụ linh tinh, đều thích hợp cho nàng hiện tại dùng.
Sở gia luôn luôn hào phóng đối với đứa nhỏ có thể khế ước được yêu thú cao cấp, đáng tiếc ngũ phòng chỉ có một mình Sở Chước, Sở Chước không cần nộp lên trưởng bối, có thể tự mình dùng làm vật tư tu luyện.
Sở Chước thu hồi mấy thứ này lại, cuối cùng để lại hai khối linh thạch hạ cấp.
Lúc này A Chiếu lại chạy tới gãi loạn con rùa nhỏ, dùng móng vuốt lục lọi mai rùa của nó, bé rùa rụt đầu, tiếp tục giống một lão gia gia bình tĩnh tùy nó chơi đùa.
Sở Chước nhịn không được cười lên một tiếng, thả một khối linh thạch tới trước mặt Uyên Đồ Huyền Quy, một khối đưa tới trước mặt A Chiếu.
Hai yêu thú đều quay đầu nhìn qua nàng.
"Khối này là cho Huyền Uyên, khối này là cho A Chiếu." Vẻ mặt Sở Chước cười tủm tỉm, khuôn mặt ốm tong teo dịu dàng thân thiện.
Hai con yêu thú ngó nàng, tiếp theo Uyên Đồ Huyền Quy chậm rì rì bò đến trên khối linh thạch, giống ấp trứng mà nằm úp sấp ở trên đó. Mà A Chiếu dùng móng vuốt kéo ra chơi một hồi rồi mới ngậm nó đến trên giường, đặt tới chỗ bình thường nó nằm ngủ.
Sở Chước nhìn hành động của hai yêu thú, tâm tình bởi vậy mà tốt lên.
Cho gì đó cho người một nhà, cho tới bây giờ nàng rất rộng rãi, bởi vì chúng nó đều đáng giá.
Làm xong những thứ này, Sở Chước đứng dậy, đang muốn đi trong viện múc nước rửa mặt, ai ngờ mới ra cửa, thì nhìn thấy mười mấy hạ nhân đang đứng ở trong viện. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Có nam có nữ, ăn mặc đều cực kì chỉnh tề, động tác cũng vô cùng lưu loát, thấy nàng bước ra, lập tức bước tới hành lễ.
"Gặp qua thập bát tiểu thư." Mười mấy hạ nhân đồng loạt chỉnh tề hô lên.
Sở Chước ừ một tiếng, cũng không hỏi bọn hắn là ai phái tới đây, chỉ nói: "Ta muốn rửa mặt, đưa chút nước ấm tới đây."
Một nha hoàn mỹ mạo giòn thanh ứng một tiếng, an bài người đi làm việc này, tiếp tục nói với Sở Chước: "Thập bát tiểu thư, nô tỳ kêu là Lệ Y, sau này đi theo hầu hạ bên cạnh ngài, có cần cái gì, cứ việc phân phó."
Thần sắc Sở Chước chưa thay đổi, mở miệng nói: "Bữa tối có chân gà ngâm linh măng không?"
Lệ Y sửng sốt, lập tức nói: "Tất nhiên là có."
"Tốt lắm, trước làm ba mươi cái chân gà tới đây."
Lệ Y: "......"
Khi Sở Chước trở về phòng, A Chiếu lại dán đến trên mặt nàng, dùng cái đuôi lông xù vòng cổ nàng, nhúm lông trắng trên đầu nó cọ gương mặt của nàng, đây là hành động biểu đạt nó vui thích.
Ba mươi cái chân gà làm cho nó thật cao hứng.
Sở Chước kéo nó xuống, xoa đầu nhỏ của nó, nói: "Đừng tùy tiện dán đến trên mặt ta."
A Chiếu ngao ô một tiếng, nhảy đến trên bàn tiếp tục đi chơi con rùa.
Buổi tối quả nhiên có một bàn lớn chân gà ngâm linh măng, hương vị xông vào mũi.
Sở Chước không để cho người ta hầu hạ, tránh cho phải mắc công giải thích con yêu thú A Chiếu này làm sao đến được.
Nàng kẹp chân gà đến trên một cái khay trước mặt A Chiếu, nhìn tiểu gia hỏa vùi đầu ăn thật vui thích, cái đuôi to ở phía sau đung đưa đến đung đưa đi, thật vui mừng.
Lại nhìn con rùa nằm ở trên linh thạch, ngơ ngác manh manh như cũ, đang nhìn bọn họ ăn cái gì.
Sở Chước nghĩ nghĩ, gắp mấy miếng linh măng đến trước mặt nó, sau đó nhìn nó chậm rì rì ăn, tiếp theo lại gắp chút linh cơm, nó chậm rì rì ăn như cũ, ai đến cũng không cự tuyệt, khẩu vị rất tốt, không có yếu ớt như ấu tể yêu thú mới sinh ra.
Đây là một con rùa ăn tạp, cũng không kiêng ăn, cái gì cũng ăn.
Chỉ là Sở Chước hoài nghi, kỳ thực là nó lười kiêng ăn, rùa ấy mà, lúc nào cũng có vẻ lười, bằng không thì làm sao lại có cách nói lười như rùa chứ.
Ăn xong cơm chiều, sắc trời đã dần tối.
Sở Chước rửa mặt xong, thì bắt đầu theo thói quen đi tu luyện.
Ngồi đến đêm khuya, nàng mới mở to mắt, thì nhìn thấy bên cạnh hai con yêu thú ngủ được đến quên trời quên đất, như cũ bé rùa coi linh thạch trở thành giường, rụt vào trong mai rùa, mà A Chiếu thì lại co thành một cục, vùi đầu vào trong đuôi to.
Khi Sở Chước đứng dậy, A Chiếu ngẩng đầu nhìn nàng.
Thẳng cho đến khi nàng nằm đến trên giường, A Chiếu lăn vào trong lòng nàng, một cái móng vuốt lông xù vươn ra đặt ở trên cánh tay của nàng, tiếp tục cuộn tròn lại ngủ.