Nguyệt Hưởng là người đầu tiên phản đối: "Không được! Tuyệt đối không được!"
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn về phía hắn, không rõ vì sao hắn phản đối.
Lúc này, cũng nghe được Nguyệt Thụ vội vàng nói: "Nguyệt Hưởng ca nói đúng, tuyệt đối không được! Nguyệt Kiến tỷ tỷ, Mộc Linh chi tâm của tỷ đã không còn, thương thế trên người cũng không tốt, nếu như cưỡng ép phong bế Thiên Thượng Hải, sẽ có trở ngại cho tuổi thọ, tỷ sẽ chết!"
Nghe được Nguyệt Thụ giải thích, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới hiểu được vì sao hai người phản đối.
Quả thật không được, nếu phong bế Thiên Thượng Hải phải trả giá là sinh mệnh của Nguyệt Kiến. Lấy tình huống hiện tại của Nguyệt Nữ tộc, mất nhiều hơn được. Dù sao hiện tại Nguyệt Nữ tộc chỉ còn lại có ba thành viên, tổn thất một người cũng làm cho người ta đau lòng, càng không cần phải nói Nguyệt Kiến là người lớn tuổi nhất trong ba người bọn hắn. Nguyệt Thụ và Nguyệt Hưởng đều là vị thành niên, vô cùng ỷ lại nàng, nếu như không có Nguyệt Kiến, còn không biết hai thành lão nam hài chưa lớn này sẽ làm sao bây giờ.
Nguyệt Kiến thấy bọn họ phản đối, cũng không giận, vươn tay sờ cây mầm nhỏ ở trên đầu hai người, nói: "Các đệ gấp cái gì? Chỉ là phong bế tạm thời thôi, cũng không phải phong bế vĩnh viễn, lấy năng lực hiện tại của tỷ, cũng không có cách nào phong bế vĩnh viễn."
Nguyệt Hưởng vẫn không đồng ý, hỏi: "Tạm thời là bao lâu?"
Nguyệt Kiến có chút chần chờ nói: "Dù sao cũng phải đợi đại lục Thiên Thượng Hải giải quyết xong nguy cơ rồi lại nói..."
Nghe đến đó, đám người Sở Chước cũng biết phong bế Thiên Thượng Hải là biện pháp tốt nhất, nếu không Nguyệt Nữ tộc thật sự phải bị diệt tộc. Làm bộ tộc trong Thượng cổ bách tộc, cứ như vậy mà bị diệt tộc, nghe qua cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Tuy rằng không tưởng tượng nổi, cũng là sự thật.
Nguyệt Kiến nhìn đến thần sắc trên mặt đám người Sở Chước, làm sao không biết bọn họ suy nghĩ gì, cười khổ nói: "Sở dĩ Thượng cổ bách tộc được gọi là bách (trăm) tộc, là vì khi đó, bách tộc chúng ta tụ tập lại mà chung sống với nhau, giúp đỡ lẫn nhau, thân thiết với nhau. Mỗi một tộc đều có thiên phú thần thông này, ngưng tụ cùng một chỗ, thì ngay cả thần cũng không dám bắt nạt. Nhưng hết thảy..."
Nguyệt Hưởng và Nguyệt Thụ nghe đến đó, trên mặt cũng lộ ra thần sắc ảm đạm.
Từ thượng cổ đến nay, đã không biết vượt qua bao nhiêu năm tháng, rất nhiều chuyện đều thay đổi.
Nay, Nguyệt Nữ tộc sống một mình ở Thiên Thượng Hải, không nói Thượng cổ bách tộc, cho dù là một bộ tộc khác trong bách tộc cũng không tìm ra được. Nguyệt Nữ tộc ở Thiên Thượng Hải một cây chẳng chống vững nhà, đừng trách bọn họ sẽ rơi vào cái trận này.
Không khí lập tức trở nên ngưng trệ.
Gió biển thổi qua, nhấc lên tà áo của mọi người.
Ngay cả bé rùa vẫn luôn ngốc manh giống như cũng cảm giác được cái gì, ngơ ngác ghé vào trên vai bên kia của Sở Chước không hề động.
A Chiếu nhìn chằm chằm ba Nguyệt Nữ tộc, trong dị đồng tử xẹt qua mấy phần u quang, cái đuôi lắc lắc.
Sau một lúc lâu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi: "Nguyệt Kiến cô nương, cô thật sự quyết định phải làm như vậy?" Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Nguyệt Kiến gật đầu, thấy bộ dạng Nguyệt Thụ sắp khóc ra, thì than thở một tiếng, nói: "Thôi được, đến lúc đó để cho Nguyệt Thụ và Nguyệt Hưởng xuất thêm lực." Nàng cũng biết, nay Nguyệt Nữ tộc chỉ còn lại có bọn họ, nếu như nàng đã chết, Nguyệt Hưởng còn cần một ngàn năm mới có thể trưởng thành, thời gian một ngàn năm dài này, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì?
Dù thế nào cũng phải chống đỡ được đến khi Nguyệt Hưởng trưởng thành, giao Nguyệt Nữ tộc vào trong tay Nguyệt Hưởng.
"Không thành vấn đề, giao cho bọn đệ." Nguyệt Hưởng vội vàng mở miệng nói: "Tuy rằng đệ chưa trưởng thành, nhưng đệ có thể học."
Vị thành niên Nguyệt Nữ tộc có thể có được truyền thừa cũng không nhiều lắm, trình độ chế tạo kết giới cũng không có tốt như trưởng thành. Nay gặp phải việc này, cũng chỉ có thể trưởng thành trước thời hạn, đi theo Nguyệt Kiến đã thành niên học tập làm như thế để cảm ứng kết giới, kiến tạo kết giới.
Nguyệt Thụ cũng vội vàng nói: "Đệ cũng có thể, Nguyệt Kiến tỷ tỷ không cần gặp chuyện không may."
Nguyệt Kiến sờ sờ cây giống trên đầu bọn họ, nói với Sở Chước: "Ta quyết định hai tháng sau tạm thời phong bế Thiên Thượng Hải, còn khi nào sẽ mở ra, xem năng lực của Nguyệt Hưởng thôi. Sở cô nương, mọi người thừa dịp thời gian hai tháng này nhanh chóng rời khỏi Thiên Thượng Hải, nếu Thiên Thượng Hải phong bế, trừ bỏ sinh vật trong biển, tất cả nhân tộc đều sẽ bị ném ra ngoài kết giới, quá trình có khả năng sẽ rất không tốt."
Sở Chước gật đầu: "Được, ta đã biết! Các ngươi bảo trọng, lần sau có cơ hội, chúng ta lại đến gặp các ngươi."
"Cảm ơn, mọi người cũng bảo trọng!"
Sau khi nói lời từ biệt với Nguyệt Nữ tộc, đám người Sở Chước liền tiến vào chiếc tàu ngầm đó.
Tàu ngầm lập tức chìm vào đáy biển, động vật biển đều có nhận thức bọn họ lại tới hỗ trợ lôi kéo tàu ngầm đi về phía trước. Mà lần này Nguyệt Thụ không có tự mình đưa tiễn bọn họ, chiếc thuyền hình dạng tàu ngầm do Nguyệt Thụ tự tay chế tạo đơn sơ này coi như là đưa cho bọn họ.
Khi đi tới khu vực Lôi Trạch, Sở Chước nhìn chớp giật sấm đánh ở bên ngoài, đột nhiên tâm niệm vừa động, chống Toái Tinh dù rời khỏi tàu ngầm.
Bích Tầm Châu và A Chiếu nhìn chằm chằm gắt gao, để phòng ngừa nàng gặp chuyện không may thì lập tức ra tay.
Mặt dù màu đỏ thẩm bung ra, sét đánh trên trời cao đánh ở trên Toái Tinh dù, lập tức đã bị Toái Tinh dù hấp thu, nhập vào trong vải Lôi Vân Diệp chế thành mặt dù, cuối cùng biến mất không còn.
Mặt dù Toái Tinh hấp thu sấm sét nổi lên mây màu sương mù thản nhiên, cuối cùng mây màu sương mù biến mất, màu ánh sáng trên mặt dù càng phát ra minh diễm.
Sở Chước cảm giác được Toái Tinh dù biến hóa, không khỏi cực vui mừng.
Lúc trước khi nàng luyện chế linh khí bản mạng, chỉ muốn luyện chế một thanh vũ khí có thể tự mình thăng cấp, chỉ là bất hạnh không có tài liệu.
Không nghĩ tới, sẽ có được Toái Tinh thạch cấp mười ở Đoạn Tinh nhai, nay lại có vải Lôi Vân Diệp, hai thứ này kết hợp, có thể nói là hỗ trợ lẫn nhau.
Toái Tinh thạch cấp mười vốn là tài liệu luyện khí cao cấp, đã sinh ra linh tính, chỉ cần tương lai dung nhập tài liệu luyện khí cao cấp tương ứng, có thể khiến cho cấp bậc Toái Tinh dù lại tăng cao. Càng không cần phải nói vải Lôi Vân Diệp vốn là nhúng lôi mà thành, chỉ cần nhúng lôi nhiều, phẩm chất của nó sẽ càng cao, cấp bậc của Toái Tinh dù sẽ càng cao, cũng sẽ không hạn chế ở cấp mười hiện tại.
Sở Chước đợi ở khu vực Lôi Trạch một hồi lâu, phát hiện sấm sét khu vực Lôi Trạch này căn bản không có tổn hại tới nàng, sấm sét rơi xuống giữa bầu trời đều bị Toái Tinh dù hấp thu toàn bộ.
Sau khi trở lại tàu ngầm một lần nữa, bọn người Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Bích Tầm Châu có chút kinh hỉ.
"Cái chuôi Toái Tinh dù này thế nhưng có thể thăng cấp?" Lúc này ánh mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn về phía cán Toái Tinh dù hoàn toàn thay đổi.
Bích Tầm Châu cũng nói: "Có thể thăng cấp linh khí bản mạng thì rất ít, chủ nhân, cái linh khí bản mạng này của cô không sai."
Sở Chước vỗ về Toái Tinh dù, cười nói với Bích Tầm Châu: "Ít nhiều lúc trước huynh tìm được Toái Tinh thạch cấp mười, đây cũng là công lao của huynh."
Bé rùa đang gặm nhấm linh đan nghe được, vội nói:【Chủ nhân, còn có đệ, đệ cũng hỗ trợ.】
A Chiếu đảo một đuôi qua nó.
Bé rùa lập tức sửa miệng:【Lão đại cũng hỗ trợ, may mắn có lão đại mới tìm được vải Lôi Vân Diệp đát. 】
Lúc này A Chiếu mới vừa lòng lắc lắc cái đuôi, nhảy đến trên vai Sở Chước, đầu lông xù cọ cọ gương mặt của nàng.
Rốt cục sau khi bình an rời khỏi khu vực Lôi Trạch, Sở Chước cảm tạ động vật biển tiễn đưa, cho mỗi con một viên cực phẩm linh đan làm thù lao.
Có được cực phẩm linh đan động vật biển lập tức rời khỏi.
Sở Chước thu hồi chiếc tàu ngầm đó lại, lấy Toái Tinh kiếm ra, mấy người ngự kiếm phi hành trên mặt biển.
Bay đến một nửa, đột nhiên bão táp rơi xuống.
Sở Chước vội vàng quăng một chiếc thuyền nhỏ ra, sau đó mở ra pháp bảo bản mạng Toái Tinh dù của nàng. Toái Tinh dù nhanh chóng biến lớn, chống đỡ trên không chiếc thuyền, cản trở mưa rền gió dữ.
Thuyền nhỏ giống như một chiếc lá khô trong sóng biển đầy trời, nhấp nhô lên xuống.
Người trong thuyền nhỏ đang vui chơi giải trí, vừa thưởng thức sóng biển bên ngoài, thoạt nhìn có chút nhàn nhã.
"Sở tỷ, linh khí bản mạng của cô thật không sai, công dụng rất lớn, có phải bởi vì cô thích chạy khắp nơi, cho nên mới sẽ lựa chọn dù làm vũ khí bản mạng? Có thể công có thể thủ cũng có thể che gió che mưa chống đỡ sấm sét... công dụng cũng nhiều nữa, thật không tệ." Mặc Sĩ Thiên Kỳ dành khen ngợi.
Sở Chước nghe được không biết nên khóc hay cười: "Trừ bỏ có thể công có thể thủ ra, cái khác là huynh suy nghĩ nhiều."
Sở Chước lột một viên hạt dẻ cho A Chiếu, lại lột một viên cho bé rùa nhìn qua đây, vô cùng công bằng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Ăn xong hạt dẻ nướng, phát hiện mưa gió càng lúc càng lớn, mắt thấy thuyền nhỏ này sắp gánh không nổi, mọi người đành phải tìm địa phương trốn mưa.
Huyền Uyên và âm cát dị thủy phụ trách xuống nước đi tìm, lập tức tìm được một bãi đá ngầm ngay gần đó.
Đáng tiếc bãi đá ngầm này và lúc trước đám người Sở Chước vừa tới Thiên Thượng Hải gặp được hoàn toàn bất đồng. Diện tích nhỏ hơn, cũng không có huyệt động trốn mưa, một đám người đành phải ngồi xổm ở trên bãi đá ngầm, phóng đại Toái Tinh dù rộng đến mấy trượng, cắm thật sâu ở trên đá ngầm, để tránh bị mưa rền gió dữ thổi đi.
Sắc trời nhanh chóng đến đêm đen.
Hai người ba yêu ngồi xổm ở trên bãi đá ngầm, nhìn chằm chằm mưa to bên ngoài, còn có sóng biển không ngừng vỗ vào đá ngầm, cảm giác được bọt nước thường hay bắn tung tóe lên trên chân, thấy thế nào cũng rất đáng thương.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lấy ra mấy bình linh rượu, mỗi người một chai.
"Xem ra tiểu quỷ Phong Hành Tuyết đó nói cũng đúng, thời tiết Thiên Thượng Hải thật đúng là hay thay đổi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhấp một ngụm linh rượu ấm thân, than thở nói.
"Hôm nay không khí khác thường như thế, chẳng lẽ là bởi vì Nguyệt Nữ tộc?" Sở Chước đoán.
"Hẳn là không phải." Bích Tầm Châu nghĩ nghĩ, nói: "Tuy nói Thiên Thượng Hải là vì Nguyệt Nữ tộc kết giới mới hình thành, nhưng nó tự thành quy tắc có sẵn, cho dù là dựa vào kết giới của Nguyệt Nữ tộc, tuần hoàn tự nhiên khác không có quan hệ gì với Nguyệt Nữ tộc."
Cố gắng suy nghĩ một lát, cũng chưa suy nghĩ được rõ ràng, vì thế một đám người cũng không nghĩ nữa.
"Dù sao, thời tiết Thiên Thượng Hải biến hóa có lớn đi nữa, thì cũng không nguy hiểm với Nguyệt Nữ tộc. Đến lúc đó Thiên Thượng Hải phong bế, nhân loại cũng không thể tiến vào, cũng không kém nhiều." Mặc Sĩ Thiên Kỳ lạc quan nói.
Không thể không nói, lời này rất đúng, dù sao mặc kệ Thiên Thượng Hải sẽ biến hóa như thế nào, đối với bọn họ đều không có ảnh hưởng gì, tự nhiên không cần quá mức để ý. Chỉ cần biết rằng, phàm là có một ngày Nguyệt Nữ tộc còn ở, Thiên Thượng Hải sẽ không biến mất là được.
Né tránh suốt một đêm mưa, ngày hôm sau rốt cuộc trời quang mây tạnh.
Vì thế tiếp tục ngự kiếm phi hành, thẳng đến linh lực không còn, mới hạ xuống, đến trên thuyền nhỏ nghỉ ngơi.
Bay bay ngừng ngừng như thế, mấy ngày sau, rốt cuộc hội hợp cùng Phong Hành Tuyết.
Khi bọn họ đến, thì bắt gặp Phong Hành Tuyết mang theo đệ tử Tuyết Y lâu đang bắt nạt một đám người tu luyện.
Đám người Sở Chước vừa mới hạ xuống đến trên thuyền Tuyết Y lâu, Phong Hành Tuyết đang dùng roi ghìm chặt cổ một người tu luyện thì nhìn thấy Sở Chước. Gương mặt của nàng ta đột nhiên biến sắc, vội vàng thu hồi roi lại, chụp một viên linh đan vào trong miệng người tu luyện bị bóp đến sắp tắt thở đó, mới xoay người đối mặt với Sở Chước. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
"Sở tỷ tỷ, các ngươi đã về rồi." Phong Hành Tuyết vẻ mặt vui sướng, chạy chậm đi qua, lôi kéo y phục Sở Chước, nhìn nàng cười đến thật ngọt.
Người chung quanh thấy một màn như vậy, đều sững sờ, phản ứng không kịp.
Cái ả Phong Hành Tuyết hở ra thì giết người này, hiện tại thế nhưng bày ra bộ dạng ngọt ngào khả ái, tự mình đi qua nghênh đón, còn kêu một người thân thiết, thậm chí ẩn ẩn có vài phần lấy lòng, đây là đổi tính sao? Hoặc là người nọ là vị trưởng bối nào đấy của Tuyết Y lâu?
Nhưng mà rất nhanh thì bọn họ phủ định suy đoán này, thật sự là Sở Chước tuổi quá nhỏ, nhìn chỉ mới là tiểu cô nương mười mấy tuổi, tu vi cũng chỉ có Không Minh cảnh, tu vi còn không có cao bằng nam tử lụa mỏng tuyết y nam sinh nữ tướng phía sau nàng. Đó mới gọi là sâu không lường được, căn bản không thể cảm giác được tình huống tu vi của hắn.
"Sở tỷ tỷ, một đường vất vả, đi trước nghỉ ngơi thôi." Phong Hành Tuyết tươi cười khả ái.
Sở Chước ừ một tiếng, nhìn về phía đám người tu luyện trên boong tàu.
Đám người tu luyện này tu vi không cao, đều ở khoảng Không Minh cảnh, từ quần áo vũ khí trên người bọn họ, có thể thấy được, bọn họ cũng không phải đệ tử đại môn phái gì đó, nếu không cũng sẽ không ở trên thuyền Tuyết Y lâu, bị người ta bắt nạt như vậy cũng không dám nói lời nào.
"Sao lại thế này?" Sở Chước mở miệng hỏi.
Bên cạnh, đệ tử Tuyết Y lâu thấy nàng mở miệng, mặc dù không biết nàng là có ý tứ gì, nhưng sắc mặt đều có chút biến hóa.
Người Tuyết Y lâu không mở miệng, thế nhưng nàng hỏi trước.
Phong Hành Tuyết vội vàng nói: "Ta chính là mời bọn họ đến trên thuyền hỏi nói mấy câu, không làm cái gì, Sở tỷ tỷ không cần tức giận Hành Tuyết."
Nhìn thấy Phong Hành Tuyết phản ứng, không nói đám người tu luyện kia, cho dù là đệ tử Tuyết Y lâu thì ánh mắt đều trừng lớn.
Nếu người ngoài dám nghi ngờ cách làm việc của mình, Phong Hành Tuyết đã sớm trực tiếp động thủ, làm sao còn có thể ôn tồn hồi đáp, còn ra vẻ làm nũng.
"Hỏi cái gì? Chẳng lẽ Thiên Thượng Hải lại gặp chuyện không may?" Sở Chước ra vẻ khó hiểu.
Phong Hành Tuyết chu miệng lên: "Ai nha, Sở tỷ tỷ, ta cũng chỉ là tìm bọn họ lên thuyền để hỏi, nghe nói gần đây bọn họ tìm được vài hải đảo, ta biết Sở tỷ tỷ thích linh thảo, liền hỏi bọn hắn ở trên hải đảo kia có thể thấy được linh thảo phẩm cấp gì, không khác ý tứ."
Nghe nói như thế, ánh mắt người tu luyện nhìn về phía Sở Chước đột nhiên đã thay đổi.
Bọn họ vốn là vô cùng tức giận Phong Hành Tuyết ép buộc mang bọn họ lên thuyền, ép hỏi như thẩm vấn phạm nhân, thậm chí một lời không hợp thì động thủ hành hạ người ta đến chết, lại ngại đệ tử Tuyết Y lâu, nên giận mà không dám nói gì. Nhưng lúc này nghe được Phong Hành Tuyết là vì cái nữ nhân không biết lai lịch này mới như vậy, thì tức giận trực tiếp chuyển dời đến trên người Sở Chước.
Hai mắt Sở Chước u tĩnh nhìn Phong Hành Tuyết, vẻ mặt Phong Hành Tuyết là cười ngọt ngào như cũ, nắm tay áo nàng làm nũng, giống như là không phản ứng mình nói lời nói gì đó kéo thù hận.
Đột nhiên, Sở Chước ném một cái tát qua dễ như trở bàn tay.
Một tiếng bốp giòn vang, không chỉ có làm bóp chặt tức giận của người tu luyện, cũng làm cho bọn họ kinh sợ.
Ngay cả đệ tử Tuyết Y lâu đều quên phản ứng.
Phong Hành Tuyết bụm mặt, vẻ mặt không tưởng tượng nổi nhìn Sở Chước, sát ý trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
"Hành Tuyết, ta đến Thiên Thượng Hải quả thật là vì tìm linh thảo, lại chưa bao giờ cho ngươi làm việc như thế, ngươi khách khách khí khí mời bọn họ lên thuyền thăm dò thì thôi, vì sao phải động thủ? Hơn nữa ta chưa bao giờ từng nói để cho ngươi giúp ta tìm linh thảo, chẳng qua ta đi ra ngoài một tháng, thì ngươi làm ra chuyện như vậy, còn lôi kéo lên người ta, là muốn cho ta trở thành mục tiêu của mọi người sao?"
Bị Sở Chước không khách khí chỉ ra ý đồ của mình như vậy, sắc mặt Phong Hành Tuyết khẽ biến, lập tức lại là bộ dạng ủy khuất: "Sở tỷ tỷ, ta không có..."
Sở Chước vẫn lạnh lùng như cũ, phất tay áo bỏ đi.
Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đuổi kịp, Phong Hành Tuyết vội vàng đuổi theo.
Thẳng đến khi bọn họ biến mất, những đệ tử Tuyết Y lâu và người tu luyện ở đây mới phản ứng kịp. Tuy nói Sở Chước nói chuyện không khách khí, nhưng mà làm cho những người tu luyện này hiểu rõ ràng, chuyện vẫn không giống như bọn họ tưởng.
Càng làm cho bọn họ giật mình là, cái cô nương họ Sở này cũng dám tát tay Phong Hành Tuyết, Phong Hành Tuyết không chỉ có không tức giận, ngược lại ăn nói khép nép nói xin lỗi, quả thực giống như là đột nhiên đổi tính.