Cung Tường Vãn Tâm

Chương 10: Trù nghệ



Thấy Vân Tụ mệt mỏi, Triệu Thanh Uyển và Thuần thái phi cũng buồn ngủ.

Ba người lên giường, nhắm mắt ngủ.

Cũng may đến hừng đông, lãnh cung không có gì bất thường.

Việc lãnh cung đêm qua xuất hiện hắc y nhân, Tiêu Sát ở Thanh Lương Điện vừa ngủ dậy liền nghe Tiểu Mục Tử bẩm báo.

Biết ba người ở lãnh cung bình yên vô sự, hắn thầm thở phào nhưng vẫn lạnh lùng trách cứ Tiểu Mục Tử: "Sau này mấy việc nhỏ này không cần mới sáng sớm bẩm báo trẫm."

"Vâng."

Thấy Tiểu Mục Tử cúi đầu, Tiêu Sát lại nói: "Có điều đêm khuya có người tự do ra vào lãnh cung, xem ra phải tăng cường phòng bị ở lãnh cung mới được."

"Hoàng thượng nói đúng, vậy nô tài lập tức đi nói với Thẩm thống lĩnh tăng cường thị vệ trông coi lãnh cung, bảo đảm an toàn cho hoàng hậu nương nương."

"Ngươi càng ngày càng nói nhiều rồi."

"Hoàng thượng thứ tội, nô tài biết sai rồi, câu sau nô tài không nên nói."

"Được rồi, làm việc trước mặt trẫm đừng tỏ ra thông minh, ngươi lui xuống đi."

"Vâng, tạ hoàng thượng tha tội, nô tài cáo lui."

Tiểu Mục Tử lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, khom người rời khỏi Thanh Lương Điện.

Làm nô tài, suy đoán tâm ý của chủ tử, hùa theo tâm ý của chủ tử là thiên chức.

Tiểu Mục Tử đi theo hầu hạ chủ tử cả ngày, tự cho hiểu rõ suy nghĩ của Tiêu Sát, thế nên mới sáng sớm đã bẩm báo tình hình ở lãnh cung tối qua.

Tuy bị mắng mấy câu nhưng gã càng xác định tấm lòng của chủ tử dành cho hoàng hậu.

Hoàng hậu dù bị biếm vào lãnh cung nhưng trong lòng chủ tử vẫn nhớ mong nàng, vậy nên bảo vệ hoàng hậu cũng nằm trong chức trách của gã.

Rời khỏi Thanh Lương Điện, gã lập tức đi tìm thị vệ thống lĩnh, bảo hắn gia tăng nhân lực trông chừng lãnh cung.

Thượng triều xong, Tiêu Sát đến Y Lan Điện dùng bữa sáng đúng hẹn.

Lan phi nhiệt tình chào đón.

"Hoàng thượng, ngài cuối cùng cũng tới, thần thiếp sắp chờ đến trông mòn con mắt rồi."

"Nghe có vẻ Lan phi đang oán trách trẫm tới muộn, chậm trễ Lan phi thật sao?"

"Hoàng thượng, thần thiếp nào có ý đó! Thần thiếp là đau lòng thay hoàng thượng! Hoàng thượng đêm nào cũng phê duyệt tấu chương, sáng sớm thì phải thượng triều. Hoàng thượng vất vả như vậy, thần thiếp lại không thể chia sẻ với ngài, thần thiếp thật sự thấy hổ thẹn."

"Hậu cung không được tham gia chính sự, sự vất vả này của trẫm Lan phi muốn chia sẻ e rằng cũng không tiện chia sẻ."

Tiêu Sát lẳng lặng đẩy tay Lan phi đang khoác cánh tay hắn. Hắn bước đến trước bàn ngồi xuống, liếc nhìn nữ tử tỏ ra kiều mị.

Lan phi nghe ra ẩn ý trong lời của hắn, sắc mặt cứng đờ, nhưng ngay sau đó bình thường trở lại.

Nàng ta ngồi ngay ngắn cạnh hắn, uất ức giải thích: "Hoàng thượng, từ lúc vào cung đến nay thần thiếp luôn tuân thủ bổn phận, không dám bàn luận chuyện triều chính. Thần thiếp chỉ đau lòng khi thấy hoàng thượng vất vả thôi. Ngài xem, hôm nay thần thiếp chuẩn bị cho ngài cả bàn bữa sáng, tất cả đều do tự tay thần thiếp làm, không có mượn tay hạ nhân đâu."

"Đúng đấy hoàng thượng, biết hoàng thượng hôm nay sẽ tới ăn sáng, trời còn chưa sáng nương nương đã vào bếp chuẩn bị, không cho bọn nô tài hỗ trợ." Thấy Lan phi nháy mắt ra hiệu cho mình, Hồ Đức Hải vội thêm mắm thêm muối giúp chủ tử.

"Lan phi có lòng, vậy bữa sáng này trẫm phải ăn nhiều một chút, cũng coi như không phụ tâm ý Lan phi dành cho trẫm."

"Tạ hoàng thượng khen ngợi, vậy hoàng thượng ăn nhiều vào, hoàng thượng thử tay nghề của thần thiếp đi."

"Lan phi cũng ăn nhiều một chút."

Một bàn nhiều món như vậy mà dám nói không có hạ nhân hỗ trợ, Tiêu Sát nhìn thấu nhưng không nói toạc, chỉ thầm cười lạnh, ngoài mặt thì vui vẻ hòa thuận ăn với Lan phi.

Ăn được một nửa, Lan phi giả vờ thuận miệng nói: "Hoàng thượng, sáng nay thần thiếp nghe hạ nhân bàn tán đêm qua có thích khách xông vào lãnh cung có phải không?"

"Nguồn tin của Lan phi đúng là mau lẹ." Tiêu Sát liếc nhìn nàng ta, "Trẫm có nghe Tiểu Mục Tử bẩm báo, quả thật có việc này."

"Đúng là đáng sợ, thế hoàng hậu và phế thái phi kia có bị thương không?"

"Hình như không."

"Không? Vậy thần thiếp yên tâm rồi. Nếu hoàng hậu gặp chuyện gì, thần thiếp cũng rất buồn."

Nghe Lan phi hư tình giả ý, Tiêu Sát khinh thường: "Từ khi nào thì Lan phi và hoàng hậu tỷ muội tình thâm thế hả? Lan phi quan tâm nàng ấy đến vậy sao?"

"Hoàng thượng, nghe ngài nói kìa, thần thiếp và hoàng hậu đều là nữ nhân của ngài, quan tâm nhau là lẽ đương nhiên. Nếu không hậu cung này sẽ chẳng còn tình người nữa!"

"Nghe Lan phi nói đúng là có lý."

"Thần thiếp vốn là người nghĩ gì nói đó, chẳng qua hoàng thượng không hiểu nhiều về thần thiếp thôi."

Nói tới đây, Lan phi dùng ánh mắt ái muội nhìn Tiêu Sát, đỏ mặt.

Thâm ý của nàng ta Tiêu Sát đương nhiên hiểu.

Nữ nhân này còn không phải muốn hắn hôm nay ở lại sủng hạnh mình à?

Có thể ngồi ở Y Lan Điện lâu như vậy, còn cùng nàng ta ăn hết bữa sáng, nghe nàng ta lải nhải, với hắn mà nói chẳng khác nào đi viếng mồ mả, nàng ta còn muốn được một tấc lại muốn tiến một thức, trừ khi nữ nhân này có thể biến thành...

Ánh mắt Tiêu Sát bỗng trở nên u án.

Hắn làm lơ câu nói của Lan phi, thản nhiên đáp: "Trước đây đúng là trẫm không hiểu rõ về Lan phi, có điều hôm nay..."

"Hôm nay thế nào?" Thấy Tiêu Sát muốn nói lại thôi, Lan phi hưng phấn hỏi.

Tiêu Sát quay đầu nhìn nàng ta, khẽ cười: "Có điều hôm nay trẫm mới biết trong các phi tần trong hậu cung, trù nghệ của Lan phi xứng đáng xếp thứ hai!"

Tâm trạng của Lan phi từ hưng phấn chờ mong lập tức biến thành mất mát uể oải.

Ai mà thèm được khen trù nghệ, hơn nữa chỉ được khen đứng thứ hai!

Cái nàng ta muốn là được hoàng thượng sủng hạnh, làm một nữ nhân thật sự chứ không phải tiếp tục làm bộ bản thân là phi tử được sủng ái.

Nhưng dù không vui, Lan phi cũng không dám tức giận trước long nhan.

Nàng ta miễn cưỡng cười: "Tạ hoàng thượng khen ngợi. Nếu trù nghệ của thần thiếp đứng thứ hai, vậy không biết người đứng thứ nhất là tỷ muội cung nào, hoàng thượng có thể nói cho thần thiếp biết không? Khi nào có thời gian thần thiếp sẽ đi học tập vị tỷ muội đó, nâng cao trù nghệ của mình, để hoàng thượng sau này mỗi lần đến chỗ thần thiếp dùng bữa đều có thể ăn ngon miệng hơn."

"Được thôi, Lan phi đã hiếu học như vậy, trẫm sẽ nói cho Lan phi biết. Trong tất cả phi tần hậu cung, Lâm chiêu nghi là người đứng đầu về trù nghệ."

"Lâm chiêu nghi muội muội? Ha ha, không ngờ trù nghệ của muội ấy lại xếp thứ nhất trong lòng hoàng thượng, vậy mà thần thiếp không biết." Lan phi cười trả lời, ánh mắt lại lộ sự ghen ghét.

Nàng ta âm thầm liếc nhìn Hồ Đức Hải bên cạnh.

Cái tên cẩu nô tài làm việc bất lực này thường xuyên giúp nàng ta nghe ngóng tin tức của các cung. Chuyện trù nghệ của tiện nhân Lâm chiêu nghi đứng đầu trong lòng hoàng thượng quan trọng như vậy mà gã không hề hay biết, hại nàng ta hôm nay mất mặt.

Nghĩ đến việc nghe ngóng tin tức, Lan phi bỗng nhớ hôm nay còn một việc quan trọng cần làm.

"À đúng rồi hoàng thượng, chỉ lo nói về trù nghệ với ngài, thần thiếp suýt thì quên hỏi ngài một chuyện. Hoàng thượng, trong lãnh cung chỉ có ba nữ nhân, còn đều là những người tay trói gà không chặt, nhưng thích khách đêm khuya lẻn vào lại không làm gì được họ. Hoàng thượng, ngài không thấy việc này hơi kỳ lạ sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.