Tuy đã hứa với Lâm chiêu nghi nhưng Tiểu Mục Tử vẫn do dự tận hai ngày mới lấy hết can đảm bẩm báo lời đồn hoàng hậu có gian tình với Tiêu Sát.
"Chuyện gì?" Tiêu Sát đang nghiêm túc phê duyệt tấu chương ở Tuyên Thất Điện, đầu không thèm ngẩng lên, hỏi.
"Hoàng thượng, nô tài... Có việc muốn bẩm báo."
"Ngươi hôm nay sao cứ ấp a ấp úng vậy hả, có gì thì nói đi!"
"Vâng. Hoàng thượng, gần đây trong cung có lời đồn liên quan đến... Liên quan đến hoàng hậu."
"Hoàng hậu? Lời đồn gì liên quan đến hoàng hậu?"
Nghe nói có việc liên quan đến Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát lập tức đặt tấu chương xuống, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Hồi hoàng thượng, gần đây các cung nhân đang lén lút đồn với nhau, nói rằng... Nói rằng hắc y nhân đêm đố đột nhập lãnh cung và hoàng hậu... Và hoàng hậu có gian tình..."
"Nô tài cũng không dám tin vào lời đồn này, là Lâm chiêu nghi vô tình nghe các cung nhân lén lút thảo luận, cảm thấy sự việc nghiêm trọng nên tới báo với nô tài. Hai ngày nay nô tỳ lưu ý trong cung, xác định có việc này nên không dám giấu giếm, lập tức tới bẩm báo hoàng thượng, nghe hoàng thượng định đoạt."
"Việc này do Lâm chiêu nghi nói với ngươi?"
"Vâng, hoàng thượng, Lâm chiêu nghi nói việc này liên quan đến danh dự của hoàng hậu và hoàng gia, nàng ấy không biết xử lý thế nào cho ổn, cũng khó mở lời trần thuật với hoàng thượng nên nhờ nô tài truyền lời. Hoàng thượng, việc này... Nên xử lý sao đây?"
"Ngay trong hôm nay, tất cả những kẻ truyền tin đồn bậy bạ về hoàng hậu dù là chủ tử hay nô tài đều bị phạt đến Dịch U Đình, cả đời không được bước ra!"
"Vâng, nô tài tuân lệnh, nô tài lập tức đi làm ngay."
"Khoan đã, điều tra rõ cho trẫm xem lời đồn về hoàng hậu xuất phát từ đâu, điều tra ra lập tức bẩm báo trẫm! Còn nữa, tăng cường phòng bị lãnh cung, một con ruồi cũng không được phép ra vào cho trẫm, kẻ làm trái lệnh giết không tha!"
"Vâng."
Khi nói ba chữ cuối cùng, ánh mắt Tiêu Sát như muốn ăn thịt người.
Tiêu Mục Tử nhận lệnh, vội khom người lui ra ngoài, không dám ở lại lâu.
Về chuyện đồ ăn ở lãnh cung, gã đương nhiên không dám nói nhiều vào lúc này.
Mấy hôm sau, thấy đồ ăn đưa đến lãnh cung vẫn chưa cải thiện, hôm nay lúc Tần ma ma đến, Thuần thái phi không khỏi hỏi: "Ma ma, chuyện đồ ăn ở lãnh cung ngươi thật sự đã nói với Mục công công chưa, sao vẫn như vậy?"
"Thuần thái phi, nô ty đã nói với Mục công công rồi, còn về việc Mục công công có bẩm báo với hoàng thượng hay không thì nô tỳ không dám hỏi, nếu không nô tỳ sợ gã sẽ nghi ngờ. Có điều Thuần thái phi, hoàng hậu nương nương, mấy ngày gần đây trong cung có xảy ra một việc liên quan đến hoàng hậu nương nương."
"Liên quan tới ta? Ma ma, đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Thanh Uyển tò mò hỏi.
Tần ma ma thuật lại lời đồn về hoàng hậu cùng việc hoàng thượng hạ lệnh nghiêm cấm lời đồn.
"Thảo nào ta cứ cảm thấy hắc y nhân hôm đó rất kỳ lạ, xem ra thật sự có người cố tình làm thế để tạo ra lời đồn bất lợi cho danh dự của hoàng hậu. Bắt bóng bắt gió, giết người tru tâm, đúng là nham hiểm độc ác! May mà hoàng thượng vẫn giữ gìn hoàng hậu."
"Nhưng hoàng thượng vẫn để mặc người của Ngự Thiện Phòng đưa cơm thiu đến cho nương nương ăn, ngài ấy khiến người ta thất vọng buồn lòng quá!"
"Vân Tụ, không được nói bậy!"
Tuy ở lãnh cung, Tần ma ma cũng coi như là người một nhà nhưng so với trước khi vào lãnh cung, Triệu Thanh Uyển đã xử sự cẩn thận hơn nhiều. Thấy Vân Tụ nói năng không đề phòng, nàng lập tức khiển trách.
Vân Tụ bĩu môi, cúi đầu không nói nữa.
Tần ma ma cười xấu hổ.
Bà ta không tiện ở lại lãnh cung lâu nên chỉ nói vài câu với họ rồi rời đi.
Nhìn Tần ma ma xách hộp đồ ăn ra ngoài, sắc mặt Thuần thái phi trở nên nặng nề: "Hoàng hậu, xem ra chúng ta muốn cải thiện việc đồ ăn, nhưng nếu cứ ở lãnh cung thì e rằng không thể xoay chuyển."
"Thanh Uyển cũng nghĩ vậy."
"Nương nương, Thuần thái phi, vậy chúng ta phải làm sao đây? Chút bánh nướng Tần ma ma lén đem đến mỗi ngày không đủ no bụng thì thôi, người còn bị nóng."
"Nóng thì uống nhiều nước vào, may mà lãnh cung có giếng, nếu không chúng ta đúng là sống một ngày bằng một năm..."
Nghe Vân Tụ oán trách, nét mặt của Triệu Thanh Uyển cũng tràn ngập tâm sự, chẳng thèm ăn nửa cái bánh nướng trong tay.
Từ hôm nói đến việc phải lợi dụng tình cảm của đế vương, nàng vẫn chưa trả lời Thuần thái phi.
Đến giờ, sau khi trải qua ngày tháng bụng đói, nhìn Vân Tụ phiền muộn gặm bánh nướng, lại nhìn Thuần thái phi, nàng nói: "Thuần thái phi, Vân Tụ, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi lãnh cung mới được."
"Hoàng hậu nghĩ kỹ rồi?"
"Nương nương cuối cùng cũng muốn rời khỏi lãnh cung rồi sao?"
Thuần thái phi và Vân Tụ cùng hỏi, nét u sầu trên mặt hai người lập tức biến mất.
"Tốt quá nương nương, người cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi! Vân Tụ rất vui!"
"Đồ ngốc, là ta liên lụy ngươi và Thuần thái phi mỗi ngày ở lãnh cung ăn không no ngủ không yên, còn liên lụy đến tính mạng của Quách thái y. Nếu còn cố chấp, chỉ nghĩ cho bản thân, chẳng phải là cô phụ tình nghĩa hoạn nạn có nhau giữa chúng ta sao?"
"Hoàng hậu, ngươi có thể nghĩ như vậy thì ba chúng ta có hy vọng rồi."
"Nhưng Thuần thái phi, nương nương hiện giờ cũng không thể gặp mặt hoàng thượng, sao có thể được hoàng thượng xá tội, phóng thích ra khỏi lãnh cung đây?"
"Cách do con người nghĩ ra, ta có cách có thể để hoàng hậu và hoàng thượng gặp nhau."
"Thật không?"
Triệu Thanh Uyển và Vân Tụ đều không tin.
"Đương nhiên là thật, hai ngươi đi theo ta!"
Thuần thái phi buông cái bánh nướng mới ăn được một chút xuống, đứng dậy dẫn hai người ra ngoài sân.
"Thái phi đưa bọn ta đi đâu? Hay tìm thứ gì?"
"Tới rồi sẽ biết!"
Thuần thái phi dẫn hai người một góc tường cỏ mọc um tùm, nhặt một nhánh cây khô len khảy khảy cỏ dại, quay đầu nói với họ: "Hoàng hậu, Vân Tụ, hai ngươi xem, dưới góc tường này có một động chuột rất lớn."