Khi rời khỏi Phượng Nghi Điện, hắn đã nhận ra tối nay Triệu Thanh Uyển không mong hắn trở về.
Hắn đương nhiên tức giận.
Nữ nhân này mấy năm trước còn hứa hẹn kiếp sau làm thê tử của hắn, hôm nay vừa nhắc đến Yến Tử Huân đã khách sáo xa cách với hắn.
Có điều ở Tuyên Thất Điện phê duyệt tấu chương xong, khi ra ngoài nhìn màn đêm yên tĩnh, Tiêu Sát mệt mỏi thật sự rất nhớ nhung Phượng Nghi Điện ấm áp, cũng rất nhớ Triệu Thanh Uyển mỗi khi xấu hổ hay hờn dỗi với hắn.
Hắn không chút do dự, vẫn vội vàng đi về hướng Phượng Nghi Điện.
Đêm đã khuya, về đến Phượng Nghi Điện, hắn theo thường lệ không cho hạ nhân thông báo, một mình nhẹ nhàng vào tẩm điện.
Dù hắn về khi nào, bên trong cũng sẽ để lại một ngọn nến chờ hắn.
Tối nay tuy Triệu Thanh Uyển nghĩ có lẽ hắn sẽ không về, nhưng nàng vẫn giữ một ngọn nến.
Tiêu Sát đi vào, thấy ngọn nến quen thuộc, khóe môi hơi nhếch lên.
Sợ đánh thức mỹ nhân đang ngủ, hắn cố gắng đi càng khẽ.
Đến bên giường, Tiêu Sát nhẹ nhàng ngồi xuống, thâm tình nhìn ngắm nữ nhân đang ngủ say, lúc này tuy nàng đang ngủ nhưng cung mày lại hơi nhíu chặt, giống như mang theo tâm sự vào giấc.
Hắn yêu chiều duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve cung mày của nàng, muốn từ từ làm cho nó phẳng ra, để nàng yên tâm vào giấc.
Nhưng đúng lúc này, Triệu Thanh Uyển nỉ non gọi: "Tử Huân..."
Tay Tiêu Sát lập tức cứng đờ.
Tử Huân?
Nữ nhân này ngay cả nằm mơ cũng nghĩ đến tên đó?
Tiêu Sát tức giận trừng mắt nhìn Triệu Thanh Uyển vẫn còn ngủ say, sau đó cúi người cắn thật mạnh lên môi của nàng.
"A!"
Triệu Thanh Uyển bừng tỉnh.
Mở mắt phát hiện là Tiêu Sát đang cắn mình, nàng đưa tay sờ chỗ đau, hờn dỗi: "Nửa đêm nửa hôm sao ngài đột nhiên cắn người ta vậy? Vừa hù chết vừa ta vừa làm người ta đau muốn chết!"
"Bởi vì hoàng hậu đáng bị cắn!"
"Hừ, ngài đúng là không nói lý lẽ!"
"Hoàng hậu có thể nói cho trẫm biết khi nãy có phải nàng nằm mơ đúng không?"
"Người ta có nằm mơ hay không cũng cần nói với ngài à? Sao ngài ngang ngược thế hả!"
"Cần! Trẫm ngang ngược thế đấy, đâu phải hoàng hậu không biết?" Tiêu Sát khăng khăng trả lời.
"Hừ!" Triệu Thanh Uyển bất mãn hừ một tiếng, không nhìn hắn nữa, tay vẫn nhẹ nhàng sờ cánh môi bị hắn cắn.
Thấy nàng hình như giận thật, bản thân thật sự cũng làm nàng đau, Tiêu Sát lại mềm lòng, hạ giọng hỏi: "Sao rồi? Trẫm cắn thật sự làm nàng bị đau hả?"
"Hừ! Ngài nói xem?"
"Xin lỗi mà hoàng hậu, trẫm không cố ý làm nàng đau đâu. Hay là trẫm cho nàng cắn lại, chúng ta hòa nhau có được không?"
"Đáng ghét, việc này mà cũng hòa nhau được hả? Rõ ràng thần thiếp thấy ngài cố ý!"
"Được rồi, ngoan, trẫm xin lỗi, trẫm thật sự không cố ý mà. Trẫm về thấy nàng đã ngủ, muốn hôn nàng một cái, ai ngờ bất cẩn dùng sức quá thôi."
"Hừ, thần thiếp không tin!"
Thấy Tiêu Sát khi nãy nghiêm túc hỏi nàng có nằm mơ hay không, Triệu Thanh Uyển thật sự tức giận.
Tuy nàng là thê tử của hắn nhưng chẳng lẽ một chút riêng tư nàng cũng không thể có sao?
Ngay cả việc nàng nằm mơ cũng muốn quản lý.
Đúng là nam nhân ngang ngược!
Có điều thấy hắn chịu buông bỏ thân phận dỗ dành nàng, nàng lại không thể tiếp tục giận hắn nữa.
Tiêu Sát tự cởi áo, vừa nằm xuống liền ôm nàng vào lòng.
Hắn biết nữ nhân này chắc chắn không chịu nổi sự tấn công dịu dàng của hắn.
Nếu hắn quá cứng rắn với nàng thì chỉ càng đẩy nàng đi xa mà thôi.
"Xin lỗi hoàng hậu, trẫm thật sự không cố ý, nàng phải tin trẫm."
"Được rồi, người ta không so đo là được mà."
"Hoàng hậu của trẫm đúng là rộng lượng. Có điều, hoàng hậu có thể rộng lượng với trẫm hơn một chút nữa được không?"
"Ngài còn muốn người ta rộng lượng thêm gì nữa?"
"Trẫm muốn hoàng hậu rộng lượng tâm sự với trẫm, khi nãy nàng nằm mơ thấy gì? Là giấc mơ đẹp hay không đẹp? Hoàng hậu nói cho trẫm nghe được không?" Tiêu Sát lắc tay Triệu Thanh Uyển, dẫn dắt từng bước.
"Sao ngài biết khi nãy thần thiếp nằm mơ?"
"Bởi vì... Bởi vì lúc ngồi cạnh nàng, trẫm thấy nàng nhắm mắt như đang suy nghĩ gì đó, có điều nàng nói nhỏ quá trẫm không nghe, nên trẫm đoán khi nãy nàng chắc chắn nằm mơ."
"Khi nãy thần thiếp nằm mơ sao, thần thiếp không nhớ. Mà hình như giấc mơ thường không rõ ràng, làm gì có ai nhớ chứ?"
"Hoàng hậu thật sự không nhớ rõ à?"
"Vâng, thật sự là không nhớ." Triệu Thanh Uyển nằm trong lòng Tiêu Sát, trả lời.
Nàng biết tối nay mình nghĩ nhiều, mơ thấy Yến Tử Huân, nhưng khi nãy đột nhiên sực tỉnh, cảnh trong mơ đã trở nên rất mơ hồ, không có hình ảnh nào cụ thể.
"Được rồi, nếu hoàng hậu không nhớ thì trẫm không hỏi nữa. Có điều hoàng hậu có thể hứa với trẫm một việc được không?"
"Ngài lại có việc gì muốn người ta đồng ý nữa đây?"
"Nghe hoàng hậu nói gì, gì mà trẫm lại? Chẳng lẽ trẫm có nhiều việc muốn hoàng hậu hứa với trẫm vậy sao?"
"Hừ, dù gì cũng không ít."
"Ha ha, trẫm mới khen hoàng hậu rộng lượng, hoàng hậu lại nhỏ nhen rồi, hoàng hậu của trẫm đúng là khó lường!"
Tiêu Sát trêu chọc, có điều trong sự trêu chọc này có bao gồm tiếng lòng của hắn lúc này.
"Ngài mới là khó lường đấy!"
"Được rồi đồ ngốc, trẫm không trêu nàng nữa. Trẫm chỉ muốn hoàng hậu hứa với trẫm sau này đừng mang tâm sự vào giấc ngủ, có tâm sự gì phải nói với trẫm ngay. Trẫm là phu quân của nàng, dù nàng có phiền não gì trẫm cũng đều sẽ chia sẻ và giải quyết giúp nàng, nàng phải tin trẫm có được không?"
"Việc ngài muốn thần thiếp hứa là việc này hả? Xin lỗi hoàng thượng, khi nãy là thần thiếp nhỏ nhen, thần thiếp cứ tưởng ngài lại muốn làm khó thần thiếp."
Triệu Thanh Uyển áy náy tựa vào lòng hắn.
Xem ra nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết nam nhân này.
"Đồ ngốc, trẫm có thể làm khó bất kỳ ai trong thiên hạ thì cũng không nỡ làm khó nàng. Nếu trẫm làm khó nàng thì điều đó chắc chắn không phải xuất phát từ trái tim trẫm, có biết không?"
"Vâng, thần thiếp biết rồi."
"Ngoan, biết thì tốt. Lát nữa nếu có nằm mơ, nhớ phải mơ tới trẫm có được không?"
"Vâng, thần thiếp sẽ cố gắng vậy."
"Ha ha, đúng là đồ ngốc."
Vốn dĩ chỉ cần mất bình tĩnh là có thể chiến tranh lạnh hoặc phất tay áo bỏ đi, nhưng Tiêu Sát thật sự không nỡ để nữ nhân đang nằm trong lòng hắn chịu đựng cảm giác bị hắn thờ ơ như năm trước.
Cuối cùng hắn chỉ có thể chịu đựng câu nói mớ của nàng đủ khiến hắn nổi trận lôi đình, ngược lại còn khiến nữ nhân này cảm động, cùng hắn trải qua một đêm mơ đẹp.