Cung Tường Vãn Tâm

Chương 223: Thẳng thắn



Nghe Chu thái y bẩm báo việc ông ta nghĩ là quan trọng, Tiêu Sát hơi nhếch môi, có điều hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Lan phi đã bảo khanh kê thuốc phá thai, khanh cứ kê cho nàng ta là được. Nhớ điều trị cho nàng ta thật tốt, để nàng ta sau này vẫn có thể mang thai."

"Vâng, vi thần tuân mệnh."

"Nàng ta đã tặng khanh một túi vàng, khanh cứ nhận đi, trẫm sẽ không truy cứu."

"Việc này... Vâng, vậy vi thần tạ ơn hoàng thượng."

Chu thái y nâng tay áo lau mồ hôi.

Với ông ta, chuyện này liên quan đến tính mạng của bản thân và gia đình, nhưng trong mắt hoàng đế như Tiêu Sát lại nhẹ nhàng như vậy.

Trái tim của đế vương cùng vũng nước đục trong hậu cung, xem ra người làm thái y như ông ta không thể nào hiểu được!

Chu thái y thầm cảm thán, đồng thời cũng cảm thấy may mắn.

Ông ta có thể bình an vượt qua cửa ải này, giữ được tính mạng của mình và người nhà, còn được nhận túi vàng, đúng là may mắn trong đen đủi.

"Được rồi, việc này càng ít người biết càng tốt, khanh lui xuống đi."

"Vâng, vi thần hiểu rồi, vi thần cáo lui."

Chu thái y thầm thở dài, khom người rời khỏi Tuyên Thất Điện.

Sau khi ông ta đi, Tiêu Sát thuận miệng ra lệnh cho Tiểu Mục Tử: "Bảo ám vệ điều tra xem nhân tình của Lan phi là ai. Tra ra rồi thì đừng kinh động đến hắn, báo cho trẫm một tiếng là được."

"Vâng."

Dặn dò xong, Tiêu Sát lại tiếp tục phê tấu chương, cứ như việc Lan phi hồng hạnh xuất tường không hề ảnh hưởng đến hắn.

Tiểu Mục Tử ở cạnh lặng lẽ quan sát, càng hiểu rõ suy nghĩ của chủ tử.

Bận rộn đến giờ Hợi, Tiêu Sát mới rời khỏi Tuyên Thất Điện, vội vàng về Phượng Nghi Điện ấm áp của hắn.

Hắn vừa bước vào tẩm điện, nữ nhân hắn yêu lập tức buông cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy cười cười đi tới chào đón hắn: "Hoàng thượng về rồi."

"Sao trễ thế này hoàng hậu còn chưa ngủ mà ngồi đây đọc sách? Trong sách có gì đẹp à?"

"Trong sách có đẹp đến đâu cũng không bằng hoàng thượng."

"Miệng của hoàng hậu hôm nay sao lại ngọt thế? Hơn nữa không chỉ nói chuyện ngọt mà cười cũng ngọt. Mau nói trẫm nghe, có phải có chuyện tốt gì không?"

"Không có chuyện tốt, thần thiếp không thể ngọt ngào với ngài một chút sao?"

"Đương nhiên không phải, trẫm chỉ ước ngày nào hoàng hậu cũng ngọt với trẫm thôi."

Tiêu Sát ôm eo Triệu Thanh Uyển, hôn nhẹ lên môi nàng.

Triệu Thanh Uyển đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng của nam nhân trước mặt, hỏi: "Có phải hoàng thượng có bí mật gì giấu thần thiếp không?"

"Bí mật trẫm giấu hoàng hậu nhiều lắm, không biết hoàng hậu ám chỉ chuyện nào?"

"Đáng ghét! Ngài thật sự có nhiều bí mật giấu thần thiếp hả?"

"Ha ha, đồ ngốc, triều đình nhiều bí mật như vậy, nếu trẫm không giấu nàng, kể ba ngày ba đêm cũng không hết."

"Người ta đâu thèm hỏi bí mật triều đình, người ta hỏi bí mật hậu cung kìa!"

"Bí mật hậu cung?"

"Thần thiếp đang hỏi ngài, sao ngài lại hỏi ngược lại thần thiếp? Ngài nói thần thiếp nghe đi, có phải ngài có bí mật nào đó ở hậu cung mãi không nói cho thần thiếp biết không?" Thấy Tiêu Sát cố ý trêu mình, Triệu Thanh Uyển hờn dỗi chất vấn.

"Đồ ngốc, trẫm thật sự không biết mình có bí mật hậu cung gì giấu nàng. Nàng có thể nhắc nhở trẫm một chút không?"

"Hừ, ngài chỉ biết giả ngốc với thần thiếp. Được rồi, vậy thần thiếp nhắc nhở ngài một chút, là bí mật liên quan đến... Lan phi! À không đúng, là bí mật giữa ngài và Lan phi. Ngài nói đi, có phải ngài có gì giấu thần thiếp không?"

"Sao hôm nay hoàng hậu lại hỏi thế, hay hôm nay hoàng hậu đã nghe nói việc gì?"

"Có phải ngài hy vọng thần thiếp mãi mãi không nghe nói không? Ngài muốn thần thiếp luôn để ý chuyện đó, luôn khó chịu vì chuyện đó à?"

"Được rồi đồ ngốc, khi nãy còn cười ngọt như vậy, sao mới đó đã khó chịu rồi thế? Nàng khó chịu, người khó chịu còn không phải trẫm sao?" Thấy Triệu Thanh Uyển bĩu môi không vui, Tiêu Sát vội dỗ dành.

Hắn đoán Triệu Thanh Uyển đã nghe nói chuyện Lan phi có thai.

Việc này hắn không định để nhiều người biết, dù gì cũng liên quan đến mặt mũi hoàng gia, hơn nữa phụ thân và huynh trưởng của Lan phi đều là trọng thần triều đình, hắn cần bọn họ, vậy nên hắn không muốn trọng thần mình đang trọng dụng trở thành trò cười của triều đình.

"Hừ!" Thấy mình đã nhắc nhở rõ như thế Tiêu Sát vẫn muốn qua loa có lệ, Triệu Thanh Uyển bất mãn hừ một tiếng.

"Được rồi, hoàng hậu ngoan của trẫm, hôm nay có phải nàng đã nghe được việc gì không? Mau nói trẫm nghe, nàng cứ úp úp mở mở như vậy trẫm thật sự không biết nàng đang nói việc gì."

"Ngài chỉ muốn qua loa với thần thiếp. Hừ, nói thì nói, ngài mau nói thật cho thần thiếp nghe, đứa bé Lan phi sinh non năm kia có phải của ngài không?"

"Ha ha, đồ ngốc, thì ra nàng hỏi việc đó hả!"

"Sao, thần thiếp không thể hỏi ngài việc đó à?"

"Có thể, đương nhiên là có thể! Hoàng hậu muốn hỏi trẫm chuyện gì cũng được!" Tiêu Sát yêu kiều nhìn nữ nhân trước mặt khi giận cũng đáng yêu như vậy, không nhịn được mà lại muốn chọc nàng.

"Thế ngài còn không mau nói thật cho thần thiếp nghe? Ngài còn muốn giấu thần thiếp đến khi nào hả?"

"Đồ ngốc, không phải trẫm cố tình giấu nàng, chẳng qua việc này dù gì cũng làm mất mặt hoàng gia và thần tử, nàng bảo nam nhân như trẫm, hoàng đế như trẫm sao có thể chủ động mở lời đây?"

"Nói vậy ngài thừa nhận đứa bé năm kia Lan phi sinh non không phải của ngài hả?"

"Đương nhiên không phải!" Tiêu Sát lập tức phủ định, "Đồ ngốc, không phải trẫm đã nói với nàng bọn họ không thể mang thai con của trẫm rồi sao? Chẳng lẽ hoàng hậu tưởng trẫm chỉ thuận miệng nói để dỗ nàng vui à?"

"Sao người ta biết được ngài có phải thuận miệng dỗ người ta vui không? Năm kia lúc Lan phi mang thai, người ta chỉ là hoàng hậu bị nhốt ở lãnh cung thôi."

"Ha ha, xem ra hoàng hậu của trẫm đã học được cách lôi chuyện cũ ra nói với trẫm rồi. Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, trẫm cảm thấy rất được an ủi."

"Đáng ghét!"

Nghe Tiêu Sát cuối cùng cũng thẳng thắn thừa nhận đứa bé Lan phi sinh non năm kia không phải của mình, tâm trạng Triệu Thanh Uyển lúc này như đóa hoa nở rộ đón ánh mặt trời, không còn bị mây mù che phủ nữa.

Việc này nếu đã nhắc đến, nàng tiếp tục hỏi: "Thế ngài... Có phải cũng chưa từng chung phòng với nàng ta không?"

"Đồ ngốc, đương nhiên là không có, chẳng qua thỉnh thoảng nhẫn nhịn để họ được hời thôi, việc này chắc hoàng hậu sẽ không ghen đúng không?"

"Hừ, ghen."

"Ha ha, thế mà trẫm cứ tưởng hoàng hậu của trẫm rất rộng lượng, xem ra trẫm hiểu lầm rồi. Nếu việc nhỏ này hoàng hậu của trẫm cũng ghen, vậy sau này trẫm chắc chắn sẽ tự bảo vệ mình thật tốt, không cho họ có bất kỳ cơ hội được hời nào nữa."

"Đáng ghét, nói cứ như nam nhân như ngài chịu thiệt vậy."

Triệu Thanh Uyển hờn dỗi, nhưng trong tim lại như được rót một muỗng mật ngọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.