Cung Tường Vãn Tâm

Chương 240: Xảy ra chuyện



"Thẩm muội muội, bây giờ ở đây không còn người ngoài nữa, muội nói đi."

"Tạ tỷ tỷ. Tỷ tỷ, mấy hôm nay muội vô tình phát hiện Tưởng quý nhân có tư tình với một thị vệ."

"Cái gì?"

"Tỷ tỷ cũng biết trước đây Tưởng quý nhân suýt thì hại muội bị hủy dung nhan, nếu không nhờ Hoắc nữ y, đến giờ chắc muội vẫn không có mặt mũi ra ngoài gặp ai. Muội muội thật sự rất hận Tưởng quý nhân. Nhưng muội chưa từng nghĩ đến việc hại nàng ta, có điều lần này là nàng ta tự làm bậy bị muội phát hiện, không phải muội cố tình muốn hãm hại."

"Ý của muội muội là muốn tố cáo Tưởng quý nhân có tư tình?"

"Nàng ta làm ra chuyện đó chẳng lẽ không nên bị tố cáo sao?"

"Ha ha, không phải ta có ý này. Có điều nếu để hoàng thượng biết, ngài ấy sẽ cảm thấy không còn mặt mũi.

Tuy Dĩnh phi khinh thường việc Tưởng quý nhân có tư tình, có điều nàng quan tâm đến cảm nhận của Tiêu Sát hơn.

"Tỷ tỷ, Tưởng quý nhân làm như vậy đã là không cho hoàng thượng mặt mũi. Sớm tố cáo nàng ta, sự việc sớm ngày rõ ràng, nếu không nó vẫn sẽ luôn là trò cười của hậu cung."

"Muội muội nói cũng đúng, nếu việc này đã xảy ra thì phải giải quyết. Dù có thể tạm thời che giấu nhưng cũng không thể giấu cả đời."

"Tỷ tỷ nói đúng, ý của muội muội là như thế. Nhưng muội muội thấp cổ bé họng, lại tay trói gà không chặt, tuy đã hai lần phát hiện Tưởng quý nhân và thị vệ kia yêu đương vụng trộm nhưng hai lần đó đều là muội và Tử Quyên vô tình bắt gặp, không có chứng cứ gì. Tỷ tỷ giỏi võ nghệ, lại còn là phi, luôn được hoàng thượng và hoàng hậu nương nương kính trọng. Vậy nên muội muội cả gan muốn nhờ tỷ tỷ giúp đỡ chứng thực Tưởng quý nhân và thị vệ kia yêu đương vụng trộm, coi như giúp hoàng thượng và hoàng hậu nương nương thanh lọc cung đình, chia sẻ với họ. Đương nhiên cũng là vì báo thù cho muội muội. Muội muội ở đây đa tạ tỷ tỷ!"

Nói rồi, Thẩm quý nhân cung kính hành lễ với Dĩnh phi.

Dĩnh phi vội đỡ nàng ta đứng dậy: "Muội muội không cần khách sáo như thế. Ta vốn nợ muội một ân tình, hơn nữa còn đang giúp hoàng hậu quản lý lục cung, Tưởng quý nhân làm ra chuyện như vậy, ta vốn có nghĩa vụ phải xử lý. Muội yên tâm, việc này ta nhất định sẽ cho muội, cũng như cho hoàng thượng và hoàng hậu một câu trả lời."

"Thật sao? Đa tạ tỷ tỷ, vậy tỷ tỷ vất vả rồi."

"Không sao, ta không sợ vất vả, ta chỉ sợ mình rảnh rỗi không có gì làm thôi, ha ha ha..."

"Nếu thế thì muội muội yên tâm rồi."

Sau đó Thẩm quý nhân cùng Dĩnh phi đến Ngự Hoa Viên, chỉ cho Dĩnh phi xem nơi Tưởng quý nhân và Canh Tuấn Hải gặp nhau.

Dĩnh phi nói mọi việc còn lại cứ giao cho mình, chỉ cần Tưởng quý nhân và Canh Tuấn Hải vẫn còn lén lút gặp nhau, nàng chắc chắn có thể bắt được họ.

Thẩm quý nhân nghe vậy, yên tâm về Thường Ninh Điện, kiên nhẫn chờ tin tốt của Dĩnh phi.

Dĩnh phi là nữ nhi hiên ngang, xưa nay nói được làm được, chuyện đã đồng ý Thẩm quý nhân, nàng đương nhiên cố gắng hoàn thành.

Đêm nay, nàng bắt đầu lặng lẽ quan sát Canh Tuấn Hải, giờ Hợi ba ngày sau, nàng phát hiện Canh Tuấn Hải trèo cửa sổ vào tẩm điện của Tưởng quý nhân.

Nàng trốn ngoài cửa sổ, nghe tiếng động ái muội của họ trong tẩm điện, không khỏi đỏ mặt tim đập nhanh, xấu hổ không dám bắt họ lúc này.

Nàng tưởng họ xong việc Canh Tuấn Hải sẽ đi ngay, nhưng ở bên ngoài canh giữ một lúc vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì cả.

Xem ra thị vệ này sẽ ở trong đến sáng mới đi.

Dĩnh phi ở ngoài đợi thêm nửa canh giờ, thấy bên trong không còn âm thanh nào nữa, suy đoán họ đã ngủ say, lập tức lặng lẽ đến Thường Ninh Điện, gõ cửa sổ tẩm điện của Dĩnh phi.

Thẩm quý nhân nghe tiếng của Dĩnh phi, lập tức tỉnh lại.

Hai người sai một thái giám đến Phượng Nghi Điện bẩm báo chuyện của Tưởng quý nhân với hoàng thượng và hoàng hậu, sau đó cùng đến Phi Hương Điện, ra lệnh cho vài thị vệ phong tỏa cửa sổ của tẩm điện Tưởng quý nhân, không cho Canh Tuấn Hải cơ hội bỏ trốn.

Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển vừa mới ôm nhau vào giấc không lau thì đã nghe Tiểu Toàn Tử kêu lớn: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Dĩnh phi phái người tới báo, nói Phi Hương Điện đã xảy ra chuyện."

"Phi Hương Điện xảy ra chuyện gì?"

"Hồi hoàng thượng, người của Dĩnh phi tới nói Tưởng quý nhân đã xảy ra chuyện."

"Tưởng quý nhân xảy ra chuyện gì?"

"Hồi hoàng thượng, người của Dĩnh phi nói ngài và hoàng hậu nương nương đến Phi Hương Điện là biết."

"Dĩnh phi này muốn làm gì đây hả? Biết rồi, trẫm lập tức qua đó xem!"

Tiêu Sát không vui, tuy nhiên vẫn lập tức xuống giường.

"Hoàng thượng, thần thiếp cũng đi."

"Đồ ngốc, trễ thế này, nàng cứ ngủ đi, trẫm đi là được rồi."

"Không được, trước giờ Dĩnh phi chưa từng quấy rầy chúng ta vào giờ này, thần thiếp phải đi với hoàng thượng."

"Thôi được, vậy nàng đi với trẫm đi."

Tiêu Sát dịu dàng hôn Triệu Thanh Uyển một cái, đồng ý cho nàng đi theo.

Hai người mặc đồ xong rồi nắm tay nhau vội vàng đến Phi Hương Điện.

Dĩnh phi và Thẩm quý nhân chờ sẵn trước cửa đại điện, thấy đế hậu tới, vội vàng hành lễ.

"Dĩnh phi, rốt cuộc là có chuyện gì? Trễ thế này sao Thẩm quý nhân cũng ở đây?"

"Hồi hoàng thượng, việc này nói ra thì rất dài, chúng ta vào trước rồi nói. Để tránh rút dây động rừng, mong hoàng thượng lúc vào trong đừng cho người thông báo."

"Được, mở cửa đi!"

"Vâng."

Tiêu Sát lệnh cho thái giám canh cửa mở cửa Phi Hương Điện, sau đó mọi người lặng lẽ vào trong.

Vào sân, Dĩnh phi hạ giọng: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, bên đông thiên điện."

"Ừ."

Tiểu Thiền đang canh giữ ở cửa tẩm điện đông thiên điện đang ngủ gà ngủ gật, khi mọi người đến gần mới từ từ tỉnh lại.

Vừa mở mắt đã thấy hoàng thượng, hoàng hậu, Dĩnh phi và Thẩm quý nhân đột nhiên xuất hiện, Tiểu Thiền sợ hãi kêu lên, hoảng loạn hành lễ: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương, tham kiến Dĩnh phi nương nương, tham kiến..."

"Chủ tử nhà ngươi đâu?" Dĩnh phi ngắt lời.

"Hồi Dĩnh phi nương nương, tiểu chủ của nô tỳ... Tiểu chủ của nô tỳ đang ở trong nghỉ ngơi..."

"Là một mình chủ tử của ngươi nghỉ ngơi bên trong hay hai người hả?"

"Dĩnh phi nương nương tha mạng, nô tỳ không biết..."

Nghe Dĩnh phi hỏi Tiểu Thiền, Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển lập tức đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Điều này trùng khớp với suy đoán của họ khi trên đường tới đây.

Lúc này Tiêu Sát đương nhiên không tiện vào tẩm điện của Tưởng quý nhân, hắn cũng không muốn vào trong xem hình ảnh đó, vì thế hạ lệnh cho Tiểu Thiền: "Nếu đã không biết thì vào trong xem, xem xong rồi thì trở ra bẩm báo!"

"Vâng."

Nghe bên ngoài có tiếng động, Tưởng quý nhân và Canh Tuấn Hải cũng đều đã tỉnh.

Tưởng quý nhân bảo Canh Tuấn Hải lập tức mặc quần áo vào.

Có điều hắn vừa mới chạy đến trước cửa sổ đã bị thị vệ cản lại, không thể trốn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.