Cung Tường Vãn Tâm

Chương 242: Quyền uy



Về đến Phượng Nghi Điện, Triệu Thanh Uyển vừa giúp Tiêu Sát cởi áo vừa dịu dàng hỏi: "Hoàng thượng không vui sao?"

"Đồ ngốc, không có, trẫm chỉ đang suy nghĩ chút việc."

"Ngài suy nghĩ việc gì vậy? Thần thiếp muốn biết."

"Được rồi, ngoan, chúng ta đi ngủ đi, đêm nay nàng cũng mệt rồi."

"À, thôi được."

Triệu Thanh Uyển thổi tắt nến trong tẩm điện, ngoan ngoãn nằm trong lòng Tiêu Sát.

Tiêu Sát ôm nàng, nhắm mắt lại, hôn nàng thật sâu.

"Hoàng thượng, ngài vẫn chưa ngủ đúng không?"

"Đồ ngốc, đêm nay nếu nàng không hỏi được trẫm nàng không ngủ được à?"

"Vâng."

"Vậy nàng muốn hỏi trẫm cái gì, hỏi đi."

"Thần thiếp muốn hỏi ngài thật sự định để Tưởng quý nhân ở Dịch U Đình làm tội nô cả đời sao?"

"Không phải trẫm muốn, là tự nàng ta yêu cầu, trẫm chỉ thành toàn cho nàng ta mà thôi."

"Đêm nay Tưởng quý nhân nói thế không phải cũng vì không muốn xa tiểu thị vệ kia sao? Nào có nữ nhân nào đang ở tuổi xuân lại muốn làm tội nô cả đời chứ? Thần thiếp thấy hai người họ cũng rất đáng thương, thần thiếp cũng bị họ làm cho xúc động rồi..."

Nhớ lại cảnh Tưởng quý nhân che chở tiểu thị vệ kia, Triệu Thanh Uyển vẫn còn bồi hồi.

Nàng biết đó là hình ảnh một nữ nhân thật sự yêu một nam nhân.

Tuy bọn họ thật sự đã làm trái cung quy, hại hoàng đế như Tiêu Sát mất mặt, nhưng trừ pháp lý vẫn còn nhân tình.

Nếu nhân gian chỉ có pháp lý lạnh băng mà không có nhân tình thì nhân gian này còn gì thú vị nữa?

Hoàng cung cũng như thế.

"Đồ ngốc, trẫm vừa mới xử lý họ, nàng đã dám nói với trẫm họ đáng thương. Cả Đại Phụng này e rằng cũng chỉ có nàng mới dám khiêu chiến quyền uy của trẫm như vậy thôi."

"Người ta nào khiêu chiến quyền uy của ngài chứ? Người ta chỉ đang nói chuyện với ngài thôi."

"Được rồi đồ ngốc, thời điểm Yến Tử Huân thi vấn đáp, trẫm đã hỏi hắn đạo trị quốc phải thực thi thế nào? Câu trả lời đầu tiên của hắn là phải lập kỷ cương, ban hành pháp chế, có thể nói là rất đúng ý của trẫm. Đêm nay trẫm xử lý nghiêm minh hai người họ là để mọi người trong hậu cung sau này đều phải kính sợ cung quy, không thể lơ là kỷ cương và pháp chế. Nếu không sau này còn quản lý họ thế nào đây?"

"Thôi, thần thiếp biết ngài làm hoàng đế cũng không dễ gì, nhiều hơn thì thần thiếp không xin, thần thiếp chỉ muốn xin ngài một điều."

"Đồ ngốc, muốn xin trẫm cái gì?"

"Thần thiếp muốn xin hoàng thượng cho phép thần thiếp ngày mai sắp xếp thái y đến xem cho tiểu thị vệ kia. Thị vệ kia ăn nhiều đại bản như vậy, bây giờ còn là mùa hè, vết thương sẽ rất dễ bị nhiễm trùng. Nếu hắn gặp bất trắc gì, Tưởng quý nhân sẽ rất đau khổ. Hoàng thượng, thỉnh cầu nhỏ này của thần thiếp chắc không làm ngài khó xử đúng không?" Triệu Thanh Uyển chờ mong nhìn Tiêu Sát.

"Nếu trẫm không đồng ý yêu cầu nhỏ này của nàng, e rằng đêm nay hoàng hậu của trẫm sẽ không ngủ được, có phải không?"

"Gần như thế."

"Ha ha, được, để hoàng hậu của trẫm đêm nay có thể ngủ một giấc thật ngon, trẫm chỉ có thể đồng ý với nàng thôi."

"Thật sao? Cảm ơn hoàng thượng, hoàng đế như ngài tốt thật đấy!"

"Chẳng lẽ trẫm chỉ là hoàng đế tốt thôi à?"

"Đương nhiên không phải, ngài còn là phu quân tốt, là phu quân tốt mà thần thiếp yêu nhất!" Triệu Thanh Uyển ôm chặt Tiêu Sát, trả lời thật ngọt ngào.

"Đồng ý thỉnh cầu của nàng nàng đã nói chuyện ngọt như vậy."

"Đáng ghét, người ta nào phải người như thế chứ!"

"Vậy hoàng hậu là người như thế nào? Hửm? Có thể nói cho trẫm biết không?"

"Người ta là người như thế nào chẳng lẽ không phải ngài hiểu rõ hơn cả người ta sao?"

"Cũng đúng, trẫm quả thật hiểu hoàng hậu còn hơn cả nàng."

Nói rồi, Tiêu Sát hôn Triệu Thanh Uyển, không cho nàng lại nói chuyện của người khác trên giường của họ nữa.

Hai người triền miên một hồi làm Triệu Thanh Uyển mệt mỏi rã rời, Tiêu Sát ôm nàng vào lòng, cố tình trêu chọc: "Hoàng hậu, có phải nàng còn gì muốn hỏi trẫm, muốn xin trẫm không? Nếu có gì muốn hỏi hay muốn xin, nàng cứ nói đi, trẫm nhất định sẽ thẳng thắn trả lời, đồng ý tất cả yêu cầu của hoàng hậu."

"Đáng ghét! Người ta buồn ngủ rồi, ngày mai mới nói với ngài."

"Không được, đêm nay phải nói."

"Sao ngài lại đáng ghét vậy hả? Người ta mệt lắm rồi, không còn sức nói nữa..."

"Ha ha ha, thật sự không còn sức à? Thôi được, vậy nàng ngoan ngoãn ngủ đi, đồ ngốc của trẫm." Tiêu Sát ôm Triệu Thanh Uyển cùng đi vào giấc ngủ.

Giờ Mão hôm sau, phi tần hậu cung đến Phượng Nghi Điện thỉnh an như thường lệ.

Thấy hôm nay thiếu hai người tới, Triệu Thanh Uyển thật sự thấy không quen.

Có điều tối qua Thẩm quý nhân được tấn phong Trinh tần dù gì cũng là chuyện mừng.

Ngày xưa khi Tuệ tần được tấn phong, nàng có chuẩn bị chút quà cho nàng ấy.

Hôm nay, nàng đương nhiên cũng không thể bên nặng bên nhẹ.

Triệu Thanh Uyển bảo Vân Tụ lấy một món trang sức của mình ban thưởng cho Trinh tần.

Lan phi, Tuệ tần và Ngọc thải nữ sau một đêm thức dậy, thấy hậu cung xảy ra nhiều biến cố như vậy mà cả ba lại không biết gì.

Lan phi trêu chọc: "Thẩm quý nhân, à không, bây giờ phải gọi là Trinh tần mới đúng. Sao Phương tần đột nhiên bị cấm túc một tháng, Tưởng quý nhân cũng đột nhiên vào Dịch U Đình mà chỉ có mỗi mình muội được tấn phong Trinh tần vậy hả? Chẳng lẽ muội nắm được nhược điểm gì của Phương tần và Tưởng quý nhân, tối qua dẫm lên họ để thượng vị sao?"

"Lan phi nương nương đừng suy đoán bậy bạ, ngậm máu phun người, mọi việc đều là ý chỉ của hoàng thượng."

"Hừ, đừng có lấy hoàng thượng ra làm bia chắn, muội thử hỏi những tỷ muội khác đang ngồi ở đây xem có ai không buồn bực khi thấy muội được tấn phong không? Có phải không Tuệ tần, Lữ tài nhân?"

"Ha ha, Lan phi nương nương, Trinh tần tỷ tỷ do đích thân hoàng thượng tấn phong. Thần thiếp không dám phỏng đoán thánh ý, chỉ cần vâng theo thánh ý là được."

"Tần thiếp cũng không dám phỏng đoán thánh ý.

Tuệ tần và Lữ tài nhân lần lượt trả lời.

Thấy không có ai hùa theo mình nhắm vào Trinh tần, Lan phi khinh thường châm chọc: "Hừ, xem hai muội đi, đều giả mù sa mưa cả!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.