Ngoại trừ Lan phi và Dĩnh phi có phụ thân là quan nhất phẩm trong triều và huynh trưởng trấn thủ biên cương, Tiêu Sát định đích thân giải tán năm phi tần hậu cung còn lại.
Việc khó xử này đương nhiên không thể để Triệu Thanh Uyển mở lời với họ, hơn nữa khi mọi người tụ tập, công khai giải tán bọn họ cũng sẽ khiến họ mất mặt.
Vậy nên Tiêu Sát định lén ngả bài với từng người bọn họ.
Hôm nay ăn tối ở Phượng Nghi Điện xong, hắn nói với Triệu Thanh Uyển: "Hoàng hậu, bây giờ trẫm đi nói chuyện với họ, ngày mai sẽ bảo tất cả bọn họ chuyển đến nơi mình nên đến."
"Hoàng thượng, hay là thần thiếp đi với ngài?"
"Đồ ngốc, việc này sao vi phu có thể để nàng đối mặt? Nàng cứ giao hết cho vi phu xử lý, việc này vốn là do vi phu nợ nàng mà."
"Thôi được, thế ngài nhớ nói chuyện nhẹ nhàng, cố gắng đèn bù cho họ."
Tiêu Sát dịu dàng hôn Triệu Thanh Uyển một cái rồi dẫn Tiểu Mục Tử đến Phi Hương Điện trước.
Tính cách của hai người ở Phi Hương Điện khá điềm đạm, cũng đều kính trọng và sợ hắn, hắn cảm thấy dễ nói chuyện hơn.
Vừa bước vào Phi Hương Điện, Tiểu Mục Tử lập tức cao giọng thông báo: "Hoàng thượng giá lâm!"
Phương tần và Lữ tài nhân bất ngờ đi ra, cung kính hành lễ với Tiêu Sát.
"Đều miễn lễ đi. Phương tần, Lữ tài nhân, đêm nay trẫm có việc muốn nói với hai nàng, vào trong trước đi."
"Vâng, mời hoàng thượng."
Tiêu Sát vào chủ điện, đuổi tất cả hạ nhân lui xuống.
Phương tần và Lữ tài nhân đều căng thẳng lo lắng, không biết hắn định nói gì với mình.
Tiêu Sát nhìn hai nàng, nhẹ nhàng nói: "Phương tần, Lữ tài nhân, hai nàng vào cung cũng bốn năm rồi. Trong bốn năm này trẫm chưa từng sủng hạnh các nàng. Nói đúng hơn là trẫm chưa từng sủng hạnh bất kỳ phi tần nào trừ hoàng hậu."
"Cái gì?" Phương tần và Lữ tài nhân đều khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Tiêu Sát.
Tiêu Sát nói tiếp: "Vậy nên trẫm không muốn để các nàng bị chậm trễ, trẫm quyết định đêm nay chính thức hủy bỏ thân phận phi tần của các nàng. Các nàng đều còn trẻ, gia thế cũng tốt, sau này chắc chắn sẽ tìm được lang quân như ý."
"Hoàng thượng, ngài có ý gì vậy? Ngài muốn hưu Phương tần tỷ tỷ và tần thiếp sao?"
"Lữ tài nhân, à không, từ giờ trở đi trẫm phải gọi nàng là Lữ tiểu thư thì đúng hơn. Lữ tiểu thư, nàng dùng từ hưu này không đúng rồi, chỉ có thê tử mới dùng đến chữ hưu. Trẫm chỉ trả lại tự do cho các nàng, để các nàng trở thành nữ quan thật sự chứ không phải tiếp tục làm phi tần của hoàng đế danh không xứng với thực. Các nàng muốn cuộc sống của chính mình hay muốn tiếp tục lừa mình dối người sống với thân phận danh không xứng với thực đây?" Tiêu Sát lạnh lùng hỏi Lữ tài nhân và Phương tần.
Thấy hai người họ ngẩn ngơ, vẫn chưa bình tĩnh lại, hắn nói tiếp: "Được rồi, việc này không phải trẫm thương lượng với nàng, mà đang hạ thánh chỉ. Có lẽ tạm thời các nàng vẫn chưa chấp nhận được, nhưng trẫm tin theo thời gian, các nàng sẽ chấp nhận, hơn nữa còn cảm tạ trẫm hôm nay đã hạ thánh chỉ này với các nàng. Những gì cần nói trẫm đều nói hết rồi, sáng sớm ngày mai các nàng dọn ra khỏi Phi Hương Điện, đến căn nhà sau khu dệt đi. Môi trường ở đó rất tốt, tuy không hoa lệ bằng Phi Hương Điện nhưng vẫn có rất nhiều hạ nhân hầu hạ các nàng, hơn nữa các nàng còn tự do, cuộc sống chắc chắn không tệ hơn Phi Hương Điện. Thôi, trẫm đi đây, đêm nay các nàng tranh thủ dọn dẹp đi."
Nói xong, Tiêu Sát lập tức đứng dậy bỏ đi.
Lúc này Lữ tài nhân mới hoàn hồn, kích động ôm chặt Phương tần, bật khóc: "Phương tần tỷ tỷ, hoàng thượng không cần chúng ta nữa, hu hu hu..."
"Đúng vậy, ngài ấy không cần chúng ta nữa..."
"Tại sao ngài ấy lại không còn chúng ta? Tại sao lại không cần chúng ta chứ? Hu hu hu... Muội không chấp nhận, muội không chấp nhận được..."
"Ta cũng không chấp nhận được, nhưng chúng ta... Bắt buộc phải chấp nhận..." Phương tần nhẹ nhàng ôm lấy Lữ tài nhân, lẩm bẩm, hai hàng nước mắt chảy dài.
"Nhưng mà muội đã thích hoàng thượng rồi, muội không chấp nhận bị ngài ấy hưu..."
"Ta cũng hơi thích ngài ấy, nhưng ngài ấy... Chưa từng thích chúng ta... Tình cảm của chúng ta với ngài ấy mà nói không đáng một đồng..."
"Hu hu hu..."
Nghe Phương tần nói, Lữ tài nhân khóc càng lớn tiếng.
Hai người ôm nhau, một người khóc lớn, một người khóc lặng lẽ.
Khóc một lúc lâu, khóc đến khi mệt rồi, cả hai không thể không chấp nhận sự thật này, mỗi người tự đi thu dọn hành lý, chấp nhận sự thật tàn khốc ngày mai phải mãi mãi rời khỏi Phi Hương Điện, rời khỏi hoàng cung.
Sau khi rời khỏi Phi Hương Điện, Tiêu Sát cùng Tiểu Mục Tử đến Hợp Hoan Điện.
Tuệ tần và Ngọc thải nữ nghe Tiểu Mục Tử ở ngoài sân thông báo cũng lập tức ra hành lễ với Tiêu Sát.
Tiêu Sát nói với các nàng: "Ngọc thải nữ, hôm nay trẫm tới là có việc muốn nói với nàng. Tuệ tần, nàng cũng đừng đi ngủ sớm quá, trẫm nói chuyện với Ngọc thải nữ xong sẽ đến nói chuyện với nàng."
"Vâng, vậy thần thiếp chờ hoàng thượng."
"Được rồi. Ngọc thải nữ, chúng ta vào trong nói chuyện đi."
"Vâng, mời hoàng thượng."
Ngọc thải nữ cúi đầu theo sau Tiêu Sát, trực giác mách bảo hôm nay hắn đột nhiên đến chắc chắn không có việc tốt gì muốn nói.
Sau khi ngồi xuống, Tiêu Sát cúi đầu nhìn Ngọc thải nữ không để lộ cảm xúc ra ngoài mặt, thong dong lên tiếng: "Ngọc thải nữ, trẫm mới đến Phi Hương Điện hạ thánh chỉ cho Phương tần và Lữ tài nhân rồi qua đây."
"Nàng đúng là càng ngày càng trầm tính. Thôi được, vậy trẫm cũng không lòng vòng với nàng nữa. Trẫm đã chính thức hủy bỏ thân phận phi tần của Phương tần và Lữ tài nhân, cho họ đến khu dệt làm nữ quan danh xứng với thực. Nàng đã làm việc chung với họ, thế ngày mai nàng cũng cùng họ chuyển đến tòa nhà sau khu dệt đi."
"Ý hoàng thượng là cũng muốn hủy bỏ thân phận phi tần của tần thiếp?" Ngọc thải nữ che giấu oán hận trong ánh mắt, hỏi.
"Đúng vậy, trẫm làm thế cũng vì suy nghĩ cho các nàng thôi. Các nàng còn trẻ, không nhất thiết phải sống trong hư danh phi tần cả đời. Chỉ khi xuất cung, các nàng mới được hạnh phúc."
"Hạnh phúc? Một nữ nhân bị trượng phu vứt bỏ thì có thể được hạnh phúc sao?"
"Xưa nay trẫm chưa từng là trượng phu của các nàng! Được rồi, trẫm biết nàng tạm thời chưa thể chấp nhận, trẫm cũng miễn cưỡng nàng chấp nhận bây giờ, tối nay nàng cứ từ từ suy nghĩ đi. Ngày mai nàng sẽ có người giúp nàng dọn hành lý lên xe ngựa chờ sẵn ở cửa Hợp Hoan Điện!"
Thấy Ngọc thải nữ vẫn quật cường, Tiêu Sát lạnh lùng nói hết một hơi rồi lập tức đứng dậy, định rời đi.
Tất cả oán hận Ngọc thải nữ tích góp lập tức trào ra, nàng ta giật lấy cây kéo trong rổ thêu, tàn nhẫn đâm về phía Tiêu Sát.