Cung Tường Vãn Tâm

Chương 27: Vu oan



"Lan phi nương nương, người không thể vào!"

"Cẩu nô tài, tránh ra cho bổn cung!"

"Nương nương nhà ta thân phận tôn quý, lỡ đụng chạm nương nương, một nô tài như ngươi chịu trách nhiệm nổi không, còn không mau tránh ra để nương nương nhà ta vào trong!" Thấy thái giám giữ cửa khăng khăng không cho Lan phi vào, Xuân Ý cũng khiển trách, đồng thời nháy mắt ra hiệu, ý bảo gã đừng xen vào việc của người khác, nếu không khó giữ mạng nhỏ.

Tiểu thái giám hiểu ý, không quyết liệt ngăn cản Lan phi nữa.

Lan phi đắc ý trừng mắt nhìn tiểu thái giám, hừ lạnh, đang định bước qua ngưỡng cửa, Dĩnh phi cầm roi nghe tin đã đi tới.

"Lan phi tỷ tỷ có chuyện gì mà đến trước cửa Chiêu Dương Điện ta ồn ào như vậy? Hại ta không thể tập trung luyện roi."

"Thì ra muội muội đang luyện roi hả? Tỷ tỷ cứ tưởng muội muội đang tiếp vị khách nào quan trọng nên mới không gặp tỷ tỷ chứ."

"Với muội muội thì chuyện luyện roi cực kỳ quan trọng."

Thấy Lan phi không có ý tốt, nói năng thì đầy ám chỉ, Dĩnh phi cũng không khách sáo, cố tình quất mạnh một roi xuống đất.

Lan phi sợ roi của nàng đánh trúng người mình, theo bản năng lùi lại, búi tóc theo đó rơi ra, cây trâm cài trên tóc cũng rơi xuống đất.

"Nương nương không sao chứ?" Xuân Ý sợ hãi đỡ lấy Lan phi.

Lan phi thuận thế đẩy Xuân Ý, tóc Xuân Ý cũng rơi ra.

Nàng ta tức giận to tiếng: "Dĩnh phi, ngươi hay lắm, ngươi không muốn gặp bổn cung, nói một tiếng là được, ngươi vậy mà dùng roi xua đuổi bổn cung, ngươi đúng là không coi ai ra gì!"

"Ngươi nói bậy, ai lấy roi đuổi ngươi!"

"Roi ở trong tay ngươi, ngươi vừa mới vung roi về phía bổn cung, hại búi tóc của bổn cung cũng rơi ra, ngươi còn muốn giảo biện? Xuân Ý, đi mời hoàng thượng tới, nhờ ngài ấy chủ trì công bằng."

"Nương nương, vì việc này mà quấy rầy hoàng thượng sợ là không ổn."

"Đúng, hoàng thượng trăm công nghìn việc, bổn cung sao có thể không hiểu chuyện, quấy rầy ngài ấy chứ? Vậy ngươi đi gọi Lâm chiêu nghi đến đây, không phải bây giờ nàng ta đang quản lý hậu cung sao? Bảo nàng ta đến đây lấy lại công bằng cho bổn cung!"

"Vâng, nô tỳ tuân lệnh."

Xuân Ý hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghe lệnh, xoay người đi tìm Lâm chiêu nghi.

"Gọi Lâm chiêu nghi thì gọi Lâm chiêu nghi, ta thân chính không sợ bóng tà, không lẽ để ngươi vu oan thành công sao?"

"Hừ, thế chúng ta cứ chờ xem!"

Lan phi và Dĩnh phi một người đứng bên ngoài cửa đại điện, một người đứng bên trong cửa đại điện, bầu không khí vô cùng căng thẳng, cùng chờ Lâm chiêu nghi đến xử lý.

Xuân Ý vội chạy đi tìm người, hoàn toàn không quan tâm đến búi tóc đã rơi ra.

Đến Thường Ninh Điện, vừa gặp Lâm chiêu nghi, nàng ta lập tức quỳ xuống, vội vàng giữ tóc: "Lâm chiêu nghi tha tội, nô tỳ gấp gáp quá nên không chú ý tới búi tóc..."

"Được rồi, có chuyện gì, mau nói đi!" Lâm chiêu nghi nhếch môi.

"Lan phi nương nương của nô tỳ định đến Chiêu Dương Điện thăm Dĩnh phi, không ngờ tiểu thái giám giữ cửa nói Dĩnh phi nương nương không gặp nương nương của nô tỳ. Nương nương của nô tỳ không tin, nói muốn vào trong xem. Sau đó Dĩnh phi vung roi đánh một cái, rồi..."

Xuân Ý hơi lưỡng lự, cuối cùng vẫn quyết định nghe lời chủ tử.

Dù sao mạng sống của mình cũng nằm trong tay nàng ta.

"Búi tóc của nương nương nô tỳ rơi xuống, nương nương nổi giận nói Dĩnh phi không coi ai ra gì, bảo nô tỳ tới tìm người để chủ trì công bằng."

"Vậy sao? Dĩnh phi dám vung roi với Lan phi?"

"Cũng có thể do Dĩnh phi bất cẩn..." Xuân Ý cúi đầu, thấp thỏm trả lời.

"Được rồi, vậy bổn cung theo ngươi đến Chiêu Dương Điện."

"Vâng, tạ ơn Lâm chiêu nghi."

Lâm chiêu nghi liếc nhìn búi tóc của Xuân Ý, cười lạnh.

Sau đó Tố Yên đi theo nàng, ba người cùng đến Chiêu Dương Điện.

Lâm chiêu nghi vừa đến nơi, Lan phi lập tức cáo trạng: "Lâm muội muội, muội cuối cùng cũng tới rồi! Mau chủ trì công bằng cho bổn cung đi!"

"Hai vị tỷ tỷ, trời đang nắng gắt, sao hai vị tỷ tỷ đều đứng ngoài cửa vậy, coi chừng bị say nắng."

"Ta đâu phải kẻ ngốc mà muốn ở đây, chẳng có có kẻ thích đến Chiêu Dương Điện của ta gây chuyện, ta sợ mọi người nói mình tiếp khách không chu toàn nên chỉ có thể đứng đây cùng."

"Ai nói ta thích ở đây gây chuyện?"

"Được rồi hai vị tỷ tỷ, đều là tỷ muội một nhà, có vấn đề gì mọi người vào trong rồi nói. Đi thôi, Lan phi tỷ tỷ, Dĩnh phi tỷ tỷ, hai tỷ coi như cho muội mặt mũi, chúng ta vào trong đi. Cứ đứng ở bên ngoài, để cung nhân thấy thì không hay đâu."

"Hừ, người ở Chiêu Dương Điện này đúng là tự phụ, chỉ sợ có kẻ không tiếp đón bổn cung vào trong thôi."

"Ha ha, Lan phi tỷ tỷ cứ nói đùa, sao có thể chứ, Dĩnh phi tỷ tỷ đâu phải người nhỏ mọn. Đi thôi, chúng ta vào trong rồi nói."

Nghe Lan phi tươi cười hòa giải, Lan phi và Dĩnh phi mới cùng nhau vào bên trong.

"Lan phi tỷ tỷ, chuyện vừa rồi muội đã nghe Xuân Ý nói rồi, Dĩnh phi tỷ tỷ đúng là hơi xúc động, có điều..."

"Muội muội, sao muội chỉ nghe từ một phía vậy, ta xúc động khi nào? Roi của ta không hề đụng trúng nàng ta, búi tóc của nàng tự rơi, không liên quan gì đến ta cả!"

"Ngươi còn dám ngụy biện? Búi tóc của bổn cung đang yên đang lành sao có thể tự rơi? Rõ ràng là ngươi không coi ai ra gì, quất roi khiến búi tóc của bổn cung rơi ra, hại bổn cung thất lễ!" Lan phi tỏ ra run sợ, liên tục tạo sức ép cho Lâm chiêu nghi, "Lâm muội muội, hoàng thượng lệnh muội quản lý hậu cung là vì tín nhiệm muội xử lý công bằng. Muội phải làm chủ cho bổn cung, làm chủ cho tất cả tỷ muội khác! Muội nhìn Dĩnh phi đi, suốt ngày quơ đao múa kiếm, hôm nay còn chơi roi không kiêng nể như vậy, nào giống phi tần hậu cung hả? Hôm nay tỷ tỷ may mắn, chỉ bị nàng ta làm rơi búi tóc thôi. Đến mai chẳng biết có bị nàng ta làm cho rơi đầu không nữa! Muội muội, muội không thể vì thân thiết với Dĩnh phi mà thiên vị, muội phải chủ trì công bằng cho tỷ tỷ mới được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.