Sau khi đã đi xa Y Lan Điện, Ngọc tần đến gần Lương phi: "Lương phi tỷ tỷ, hôm nay tỷ có ý tốt muốn mời thái y bắt mạch cho Lan phi, nàng ta lại không cho tỷ tỷ mặt mũi, còn đuổi mọi người đi, đúng là quá đáng!"
Tào tiệp dư cũng hùa theo: "Đúng vậy, muội cũng cảm thấy Lan phi hôm nay thật quá đáng!"
Tưởng quý nhân tức giận bất bình: "Đúng đấy, Lương phi tỷ tỷ hiện đang ngang hàng với nàng ta, dựa vào đâu mà nàng ta dám khinh thường Lương phi tỷ tỷ như vậy? Đêm qua nàng ta đoạt sủng ái của Lương phi tỷ tỷ, hôm nay còn không coi ai ra gì như vậy, người không biết còn tưởng nàng ta là quý phi hay hoàng hậu đấy! Dù là hoàng hậu, trước đây mỗi lần chúng ta đến Phượng Nghi Điện thỉnh an nàng ấy cũng chưa từng ra oai phủ đầu chúng ta như thế!"
Hôm nay Lan phi nổi cơn thịnh nộ hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lương phi, nàng không hề tức giận, nhưng nghe Tưởng quý nhân đột nhiên nhắc đến hoàng hậu, nàng lập tức thấy khó chịu.
Lan phi kiêu ngạo ương ngạnh, cướp sủng ái của nàng, nàng luôn có cách đối phó nàng ta.
Nhưng hoàng hậu mới là người trong trái tim hoàng thượng.
Trước mắt nàng không có cách đối phó nàng ấy, cũng không dám tùy tiện hành động, chỉ có thể tạm thời ở ẩn để chờ thời cơ.
Nghĩ đến đây, Lương phi cười nói với Tưởng quý nhân: "Nghe Tưởng muội muội nói có vẻ rất nhớ ngày tháng hoàng hậu chưa bị biếm vào lãnh cung nhỉ? Thật ra bổn cung cũng hoài niệm, tính cách hoàng hậu tuy lạnh lùng thờ ơ nhưng chưa từng làm khó tỷ muội trong cung, cũng chưa từng cướp sự sủng ái của ai, quả thật là một hoàng hậu hiền huệ. Không giống Lan phi, ở điểm này Lan phi đúng là kém xa hoàng hậu. Có điều Lan phi hiện đang được thánh sủng, nếu thật sự mang long thai thì rất có thể tương lai sẽ trở thành chủ lục cung mới."
Dứt lời, Lương phi nhìn Ngọc tần.
Ngọc tần cúi đầu cắn môi như đang suy tính gì đó.
Phương tần im lặng đi đầu đến cuối đột nhiên lên tiếng: "Nếu lần này Lan phi thật sự mang thai thì tình cảnh của chúng ta có thể nói là nửa mừng nửa buồn."
"Sao Phương tần tỷ tỷ lại nói vậy?" Lữ tài tử địa vị thấp nhất thắc mắc.
"Lữ muội muội, vậy mà muội cũng không hiểu hả? Nếu Lan phi mang thai, sau này cơ thể sẽ ngày càng nặng nề, sao có thể hầu hạ hoàng thượng? Nàng ta không thể hầu hạ hoàng thượng, không phải muội sẽ có nhiều cơ hội hơn sao?"
"Tưởng tỷ tỷ đừng trêu ghẹo vậy, muội muội vị phân thấp nhất, không dám hy vọng xa vời như vậy." Bị Tưởng quý nhân trêu ghẹo, Lữ tài tử đỏ mặt.
Hai người các nàng và Phương tần cùng ở Phi Hương Điện.
Phương tần là chủ cung điện, tính cách ôn hòa, rất ít khi làm khó hai người ở thiên điện.
Hơn nữa toàn bộ Phi Hương Điện đều không được sủng ái nên không cần phải tranh sủng, vậy nên ba chủ tử của Phi Hương Điện ngoài mặt vẫn hòa thuận.
Thỉnh thoảng cãi nhau đương nhiên vẫn có.
Ngọc tần thấy ba người của Phi Hương Điện đều thèm khát sự sủng ái của hoàng thượng, tức giận trừng mắt: "Lữ tài tử đúng là tự hiểu chính mình, sự sủng ái của hoàng thượng đâu phải thứ chúng ta tùy tiện chia nhau chứ? Cho dù có muốn chia thì cũng phải ưu tiên Lương phi tỷ tỷ."
"Ngọc tần tỷ tỷ nói đúng, muội muội vốn cũng không dám hy vọng xa vời." Khi nãy Lữ tài tử còn cười hì hì, nghe Ngọc tần nói móc, nàng liền cúi đầu, khiêm tốn phụ họa.
Lương phi thấy Ngọc tần ngoài mặt khen nhưng thật ra cũng đang ghen ghét mình, vội hòa giải giúp Lữ tài tử, nhân tiện kích động Ngọc tần: "Lữ muội muội đừng xem nhẹ bản thân như thế, muội bây giờ tuy vị phân thấp nhưng nếu ngày nào đó may mắn sinh được long tự thì cũng có thể mẫu bằng tử quý. Đương nhiên Ngọc tần muội muội cũng vậy, mọi người đều như nhau."
"Tạ Lương phi tỷ tỷ."
"À đúng rồi, bổn cung nhắc nhở các muội, nếu Lan phi thật sự có thai, sau này mọi người cố gắng ít đến Y Lan Điện, cũng ít dùng hương liệu bất lợi cho thai nhi lên y phục, nhỡ long thai trong bụng Lan phi có việc gì, liên lụy đến chúng ta thì không tốt."
"Tạ Lương phi tỷ tỷ nhắc nhở, muội muội nhớ rồi."
Chúng phi tần nói chuyện với nhau thêm một lúc thì ai về chỗ người nấy.
Ngọc tần và Thẩm quý nhân cùng ở Hợp Hoan Điện.
Ngọc tần là chủ Hợp Hoan Điện, tính cách tuy không tốt nhưng Thẩm quý nhân là người trầm tính, không hề đắc tội nàng ta.
Thỉnh thoảng tâm trạng nàng ta khó chịu sẽ vô cớ tìm Thẩm quý nhân trút giận.
Thẩm quý nhân chỉ tươi cười chịu đựng, đôi lúc sẽ khuyên nàng vài câu.
Thẩm quý nhân giỏi việc hòa giải, hơn nữa số lần Thẩm quý nhân nhận được sủng ái không bằng nàng ta nên bề ngoài hai người cũng có thể xem là khá hòa thuận.
Trên đường về Hợp Hoan Điện, Ngọc tần hạ giọng nói: "Thẩm muội muội, muội có cảm thấy hôm nay Lương phi cố tình dẫn chúng ta đến Y Lan Điện, để chúng ta biết chuyện Lan phi có thai nhưng vẫn lừa gạt chúng ta không?"
"Vậy sao? Muội muội không biết." Thẩm quý nhân khẽ cười.
"Đã rõ như vậy rồi mà muội còn không nhìn ra, ai tin chứ?"
"Tỷ tỷ, nếu tỷ có thể nhìn ra thì đừng dính vào vũng nước đục này. Hai người họ đều là phi, tranh đấu gay gắn, sau này chúng ta cố gắng tránh đi kẻo tự chuốc lấy họa."
"Muội muội cái gì cũng tốt, chỉ có... Thôi, không nói nữa, nghe lời muội, tỷ tỷ cũng lười xen vào tranh đấu giữa họ, dù sao ta cũng không được lợi gì."
"Tỷ tỷ có thể nghĩ như vậy thì muội muội yên tâm rồi."
Ngoài miệng Ngọc tần nói sẽ không xen vào chuyện giữa Lan phi và Lương phi, nhưng trong lòng lại thầm cân nhắc câu "Bớt đến Y Lan Điện, bớt sử dụng huân hương không tốt cho thai nhi" của Lương phi.
Trong lúc đó.
Sau khi các phi tần rời khỏi Y Lan Điện, Lan phi quát: "Hồ Đức Hải, bổn cung không muốn giấu chuyện mình có thai nữa, bổn cung muốn lập tức đi nói với hoàng thượng!"
"Nương nương, không được! Nương nương xem đi, hôm nay Lương phi chỉ nghi ngờ người có thai mà đã kinh động nhiều phi tần như vậy, nếu người công khai việc này, không biết tương lai còn xảy ra chuyện gì đây. Nương nương, tất cả phi tần trong hậu cung chẳng ai có ý tốt với người, người không thể tự đặt long thai vào nguy hiểm. Có thể giấu ba tháng thì chúng ta phải giấu ba tháng, tuyệt đối không được xúc động!"
+
"Giấu, giấu, giấu! Giấu đến nổi bổn cung sấp nổi điên rồi!" Lan phi ném tách trà, quát lớn.
Hồ Đức Hải vốn định nghĩ cách khiến Lan phi sảy thai, nhưng bây giờ gã quyết định chờ thêm mấy ngày nữa.