Mục đích đã đạt được, bữa trưa này Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát ăn càng hòa hợp hơn buổi sáng.
Ăn xong, bà vú bế An Ninh đã tỉnh đến, cả hai như cặp cha mẹ bình thường yêu thương nhìn ngắm đứa bé, vui cười chơi với An Ninh một lúc.
Thấy An Ninh lại buồn ngủ, họ mới kêu bà vú bế đứa bé đi.
Cơm trưa cũng ăn, con cũng chơi đùa rồi, nhưng Tiêu Sát thật sự không muốn về Tuyên Thất Điện nhanh như vậy.
Hắn cúi đầu nhìn Triệu Thanh Uyển đang nhìn theo bà vú và An Ninh, ánh mắt tràn ngập khát vọng và ái muội: "Hoàng hậu, chúng ta cũng vào trong nghỉ ngơi một lát nhé."
"Thần thiếp không buồn ngủ, cũng không mệt."
"Không buồn ngủ không sao, trẫm cũng không buồn ngủ. Không mệt, vừa hay..."
Thấy Triệu Thanh Uyển xấu hổ, Tiêu Sát càng động tình, không cho nàng cơ hội phản đối đã bế nàng lên, sải bước vào tẩm điện.
Vân Tụ và Tiểu Mục Tử thấy thế cùng cười nhìn nhau, sau đó ăn ý đóng cửa tẩm điện lại, canh giữ bên ngoài, không cho phép ai làm hỏng chuyện tốt của hai chủ tử.
Được Tiêu Sát bế lên, mặt Triệu Thanh Uyển đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu, đồng thời theo bản năng ôm lấy cổ hắn để khỏi ngã xuống.
Tiêu Sát sao có thể để nàng ngã được?
Hắn bế nàng đến thẳng giường phượng còn chẳng tốn chút sức lực nào.
"Thanh Uyển, trẫm thật sự rất nhớ nàng."
Thổ lộ một câu, không đợi giai nhân đáp lại, Tiêu Sát đã hôn lên cánh môi của nàng.
Triệu Thanh Uyển run rẩy, theo bản năng nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, nàng bỗng phát hiện bản thân cũng chủ động, theo bản năng lui về trận địa của mình.
Nhưng Tiêu Sát nhạy cảm nhận ra nàng, quyết không cho nàng lâm trận bỏ chạy, khiến nàng lần nữa luân hãm mới thôi.
Tiêu Sát biết dù bây giờ trong trái tim của nàng có vị trí cho hắn chưa, nhưng cơ thể nàng lúc này đã không còn bài xích hắn, thậm chí đã có khát vọng.
Đây là sự khích lệ rất lớn.
Triệu Thanh Uyển đã mơ mơ màng màng.
Còn Tiêu Sát thì vẫn tiếp tục chậm rãi, mãi đến khi nàng ôm lấy hắn, nỉ non: "Tiêu Sát..."
Hắn mới rong ruổi...
Cảnh xuân thật sự vô hạn.
Đây là trải nghiệm xưa nay chưa từng có.
Có khoảnh khắc Tiêu Sát từng nghĩ muốn vứt bỏ giang sơn Đại Phụng và mọi thứ đi, chỉ mong vĩnh hằng cùng nữ nhân hắn yêu tận xương tủy.
Rất lâu sau.
Tiêu Sát mới lưu luyến kết thúc.
Triệu Thanh Uyển như con mèo lười nằm trong lòng hắn, cánh môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, trông càng quyến rũ.
Tiêu Sát dịu dàng nhìn, lại không nhịn được mà ngậm lấy.
"Ưm... Thần thiếp mệt lắm..."
"Được, vậy trẫm để nàng nghỉ ngơi một lúc."
"Không phải ngài nói còn nhiều chính vụ cần xử lý sao?"
"Chính vụ xử lý mãi cũng không hết, còn ngày tốt cảnh đẹp thì hữu hạn, nàng thấy có phải không?"
"Hoàng thượng..."
Tiêu Sát thật sự muốn để nàng nghỉ ngơi, nhưng nghe nàng ỡm ờ, muốn nói lại thôi, hắn lập tức lấy lại hứng thú.
Lần nữa kết thúc đã là hoàng hôn, nửa ngày cứ thế trôi qua như vậy.
Khi đứng dậy mặc long bào, Tiêu Sát tự trêu chọc mình: "Trẫm hôm nay thanh nhàn nửa ngày rồi."
"Hoàng thượng thanh nhàn cũng không được bỏ bê chính sự."
"Ha ha ha, hoàng hậu có ý kiến với ta hả?"
"Thần thiếp nào dám." Bị Tiêu Sát làm cho toàn thân muốn rã rời, Triệu Thanh Uyển rất có ý kiến với hắn, bất mãn nói.
Thấy nàng tự nhiên, còn hờn dỗi mình như vậy, Tiêu Sát bật cười: "Rõ ràng nàng dám! Có điều ta cho phép, cũng rất vui khi thấy nàng dám, bởi vì nàng là hoàng hậu của ta. Được rồi, nàng ngủ đi, lát nữa ta sẽ quay lại."
Tiêu Sát không xưng "trẫm", mà dùng từ "ta".
Chỉ khi nói chuyện với Triệu Thanh Uyển hắn mới có thể như thế.
"Thần thiếp biết rồi, vậy thần thiếp không tiễn hoàng thượng." Nghe hắn nói lát nữa sẽ quay lại, Triệu Thanh Uyển chu miệng đáp.
Thấy hoàng thượng và hoàng hậu ở trong tẩm điện triền miên lâu, hơn nữa khi đi trên mặt hoàng thượng còn treo ý cười, chứng minh hai người họ khi nãy thật sự rất vui, Vân Tụ cũng mừng.
Tiêu Sát và Tiểu Mục Tử vừa đi xa, nàng liền mang tâm trạng hiếu kỳ vào trong hỏi: "Nương nương có gì dặn dò không?"
"Không có, ta muốn ngủ một lát."
"À, nô tỳ biết rồi, vậy nô tỳ không quấy rầy nương nương nữa."
"Vân Tụ..."
"Nương nương có gì căn dặn sao?"
"Sau này không được hiếu kỳ, cũng không được tùy tiện kể chuyện khuê phòng của ta và hoàng thượng cho người khác nghe có biết không?"
"Vâng, nô tỳ biết rồi, lần sau nô tỳ không dám nữa, càng không dám kể chuyện của nương nương và hoàng thượng cho người khác nghe." Vân Tụ cúi đầu đáp.
Nàng không khỏi nghi ngờ chủ tử có thuật đọc tâm.
Sao nàng ấy có thể đoán được tâm trạng hiếu kỳ và nóng lòng khoe hoàng thượng hôm nay sủng hạnh nàng ấy nửa ngày cho các cung nhân khác chứ?
Có điều chủ tử càng trở nên lợi hại, nàng lại càng bội phục, cũng càng thích.