Nhìn Tiêu Sát như đứa bé ngủ say, sau mấy giây do dự, Triệu Thanh Uyển vẫn không nhịn được mà vuốt ve thái dương của hắn
Không ngờ Tiêu Sát lại giơ tay đặt lên mu bàn tay nàng, không cho tay nàng rời đi.
Bàn tay to bao trùm tay nhỏ.
Nhiệt độ lòng bàn tay và mu bàn tay đan vào nhau, từ ấm áp dần biến thành nóng rực.
Trái tim Triệu Thanh Uyển theo đó mà đập thình thịch, hai má cũng hơi nóng lên.
Nàng thầm hít sâu một hơi mới dần bình tĩnh lại.
Hai người giữ hình ảnh yên tĩnh này rất lâu, mãi đến khi Tiêu Sát buông tay nhưng vẫn nắm chặt tay nàng, sau đó mở mắt.
"Khi nãy trẫm mệt quá nên thiếp đi, hoàng hậu ở bên trẫm vất vả rồi."
"Thần thiếp không vất vả, người vất vả là hoàng thượng. Số tấu chương này hay là để ngày mai hãy phê duyệt, tối nay hoàng thượng nghỉ ngơi sớm đi."
"Không được, ngày mai sẽ có tấu chương của ngày mai, nếu cứ đùn đẩy số tấu chương chưa phê duyệt sẽ càng ngày càng nhiều, trẫm sẽ càng thấy áp lực. Nếu nàng mệt thì đi ngủ trước đi, một mình trẫm ở đây cũng được."
"Không, hoàng thượng ngày nào cũng trăm công nghìn việc, thần thiếp thì chỉ ăn không ngồi rồi, sao có thể ngủ trước hoàng thượng? Hoàng thượng muốn phê duyệt tấu chương, vậy thần thiếp tiếp tục ở đây với ngài."
"Hoàng hậu..." Tiêu Sát nắm chặt tay nàng như muốn diễn tả sự kích động lúc này.
"Hoàng thượng, vậy thần thiếp tiếp tục mài mực."
"Được, vất vả cho hoàng hậu rồi."
Triệu Thanh Uyển vội đứng dậy đến cạnh bàn, tiếp tục cúi đầu mài mực.
Tiêu Sát khẽ cười, sau đó tập trung xem tấu chương.
Xem xong, Triệu Thanh Uyển cũng đã mài mực xong.
Thấy hắn muốn bắt đầu viết, nàng tri kỷ cầm bút lông đưa cho hắn.
Tiêu Sát ngẩng đầu nhìn nàng, nhận lấy bút lâu, phê duyệt tấu chương.
Đây là lần đầu tiên Triệu Thanh Uyển tận mắt nhìn hắn viết chữ.
Nét chữ của hắn nước chảy mây trôi, nhưng lại cứng cáp tiêu sái cùng chút nghiêm nghị.
Nàng nghĩ nghiêm nghị là để thần tử dễ bề đọc.
Nếu vậy khi không cần chỉnh chu, xóa bỏ sự nghiêm nghị này, nét chữ của hắn chắc chắn sẽ càng bay bổng.
Không lẽ làm đế vương, mọi việc đều phải kìm nén sao?
Xem ra đế vương không dễ làm như người thường tưởng tượng.
Có điều tại sao trong việc khuê phòng với nàng, hắn lại không hề khắ chế cơ chứ?
Từ nét chữ của Tiêu Sát, Triệu Thanh Uyển nghĩ tới việc hắn làm hoàng đế không dễ, sau đó nghĩ tới việc khuê phòng cùng hắn, mặt vô cớ đỏ lên.
Như cảm nhận được, Tiêu Sát ngừng nét bút trong tay, ngẩng đầu nhìn giai nhân bên cạnh.
Thấy nàng đỏ mặt mất tập trung, hắn cười trêu: "Hoàng hậu nghĩ gì mà say sưa thế? Mặt cũng đỏ lên rồi kìa!"
"Dạ? Không có, thần thiếp không nghĩ gì cả..." Triệu Thanh Uyển bối rối vỗ má mình, chột dạ giải thích, "Thần thiếp chỉ đang xem hoàng thượng viết, cảm thấy nét chữ của ngài đúng là rất đẹp."
"Ha ha, vậy sao?"
"Vâng, hoàng thượng đừng đoán mò nữa."
"Được, trẫm không đoán mò, hoàng hậu nghĩ gì cũng được, trẫm không có ý kiến."
"Hoàng thượng..." Triệu Thanh Uyển hờn dỗi một tiếng, cúi đầu lùi một bước, cách xa Tiêu Sát, sau đó tiếp tục mài mực.
Tiêu Sát vốn đang mệt lập tức tỉnh táo lại, tiếp tục phê tấu chương.
Lần này hai người không mất tập trung nữa.
Một người tập trung mài mực, sắp xếp lại tấu chương đã phê duyệt.
Một người tập trung xem tấu chương, viết phê bình.
Tuy đây là lần đầu tiên hai người phối hợp nhưng lại ăn ý đến thế.
Tiêu Sát làm việc vô cùng hăng hái, trong thời gian đó còn bảo Tiểu Mục Tử mang hết tấu chương tới, bận rộn một hồi cuối cùng cũng xong.
Hắn vươn vai: "Cuối cùng cũng xong rồi."
"Hoàng thượng vất vả, thần thiếp đi pha cho ngài ly trà nóng."
"Hoàng hậu cũng vất vả rồi, việc nhỏ như vậy bảo hạ nhân làm là được. Tiểu Mục Tử!"
Tiểu Mục Tử canh giữ ở bên ngoài đang mơ mơ màng màng, nghe Tiêu Sát gọi, lập tức giật mình tỉnh dậy, chạy vào trong trả lời: "Hoàng thượng, có nô tài."
"Pha cho trẫm và hoàng hậu hai ly trà nóng, làm xong rồi ngươi có thể đi nghỉ ngơi."
"Vâng, nô tài đi pha ngay."
Tiểu Mục Tử vội ra ngoài bảo cung nhân Phượng Nghi Điện pha trà nóng, đồng thời chuẩn bị thau nước ấm cho chủ tử rửa mặt.
Bận rộn xong, tất cả cung nhân lui xuống, Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển cũng chuẩn bị đi ngủ.
"Hoàng thượng, thần thiếp giúp người thay đồ."
"Được, đây là lần đầu hoàng hậu chủ động giúp trẫm, đúng là khó có được."
"Xin lỗi... Trước đây thần thiếp không làm tròn bổn phận của một hoàng hậu, cũng không làm tròn bổn phận của một thê tử..." Nghe Tiêu Sát thuận miệng cảm thán, Triệu Thanh Uyển cúi đầu xin lỗi.
Tiêu Sát nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: "Hoàng hậu không cần tự trách, trẫm hiểu nàng, trẫm vẫn luôn đợi nàng. Bây giờ cuối cùng trẫm cũng đợi được có phải không?" Tiêu Sát thấp thỏm, chờ mong, dè dặt hỏi Triệu Thanh Uyển, sợ nàng nói ra điều mình không muốn nghe thấy.
Triệu Thanh Uyển hiểu ý nghĩa trong câu nói này, nàng không muốn gạt hắn, cũng không muốn gạt bản thân, nhưng đồng thời cũng không muốn phá vỡ bầu không khí hài hòa hai người khó khăn lắm mới xây dựng, chỉ đành cười nói: "Hoàng thượng, thần thiếp chủ động giúp ngài thay quần áo, ngài đương nhiên chờ được rồi."
"Hoàng hậu, nàng biết trẫm không hỏi việc này."
"Khuya rồi, hoàng thượng phê duyệt tấu chương của buổi tối, nên đi nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai ngài còn phải thượng triều nữa."
Thấy Triệu Thanh Uyển cố tình giả ngốc để không trả lời rõ câu hỏi của hắn, Tiêu Sát có chút thất vọng.
Sau khi nàng giúp mình thay đồ xong, hắn lẳng lặng lên giường, lập tức nhắm mặt lại, không hề có bất kỳ hành động thân mật nào với nàng.
Hai người cùng chung chăn gối như vậy thật sự khiến người ta thấy xấu hổ, hơn nữa đây là lần đầu tiên Tiêu Sát ngủ lại Phượng Nghi Điện qua đêm, không giống như trước đây, mỗi lần xong việc, hắn sẽ như con nít vội vàng bỏ đi.
Băn khoăn rất lâu, Triệu Thanh Uyển trong đêm tối đỏ mặt, chủ động lại gần Tiêu Sát, nghiêng người tựa vào tay hắn.
Khi nãy Tiêu Sát còn giận dỗi không vui, lúc này mọi cảm xúc tiêu cực đều tan thành mây khói vì sự chủ động của nàng.
Hắn lập tức nghiêng người ôm nàng vào lòng, sau đó cúi đầu hôn lên trán nàng.
Trong đêm, hai người cứ im lặng như thế, tim kề tim ôm chặt nhau.