Cung Tường Vãn Tâm

Chương 99: Ban ân



Sau khi quát Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát phẫn nộ hỏi nàng: "Hoàng thượng thật sự hy vọng trẫm đi sủng hạnh họ?"

Khóe môi Triệu Thanh Uyển giật giật.

Vấn đề này trong lòng nàng không có đáp án, cũng không muốn suy nghĩ đáp án.

Nàng chỉ biết bản thân là hoàng hậu phải làm gương cho hoàng cung, khuyên hoàng thượng chia đều sủng ái.

Như vậy cuộc sống của nàng ở hậu cung cũng có thể thoải mái hơn, không đến mức khiến những nữ nhân đó bất mãn với mình rồi tính kế hãm hại nàng và An Ninh.

Vậy nên nàng trả lời đúng sự thật: "Thần thiếp khuyên hoàng thượng chia đều sủng ái với phi tần hậu cung là chức trách của thần thiếp."

"Hay cho hai từ chức trách! Đây rốt cuộc là chức trách của nàng hay nàng không muốn tiếp tục miễn cưỡng tươi cười, gặp dịp thì chơi với trẫm nên tự tìm lý do cho mình?" Tiêu Sát đứng bật dậy.

"Thần thiếp chưa từng miễn cưỡng tươi cười, gặp dịp thì chơi với hoàng thượng."

"Chưa bao giờ? Triệu Thanh Uyển, nàng tưởng trẫm là kẻ ngốc hả! Trẫm mới đón nàng ra khỏi lãnh cung ba ngày, nàng và trẫm chỉ mới ân ái hai ngày, hôm nay nàng đã gấp gáp đuổi trẫm đến chỗ nữ nhân khác. Nàng còn nói hai ngày này nàng không phải tươi cười miễn cưỡng, gặp dịp thì chơi với trẫm đi?"

Tiêu sát phẫn nộ lật đổ cả bàn đồ ăn.

Vân Tụ và Tiểu Mục Tử sợ hãi rụt người lại.

Triệu Thanh Uyển cũng bất ngờ.

Có điều nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, vẫn ngồi yên không nhúc nhích, cúi đầu nhìn đống lộn xộn dưới đất, sau đó thản nhiên ngẩng đầu: "Thần thiếp nói rồi, chưa bao giờ là chưa bao giờ. Nếu hoàng thượng không tin, thần thiếp cũng hết cách."

Nghe Triệu Thanh Uyển không thừa nhận, tâm trạng Tiêu Sát khá lên một chút, nhưng thấy nàng mặt không cảm xúc, vẫn thờ ơ lạnh lùng như vậy, hắn vô cùng thất vọng.

Tiêu Sát nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu như muốn từ ánh mắt thản nhiên của nàng nhìn thấu trái tim nàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhìn ra gì cả.

"Được, ý của hoàng hậu trẫm hiểu rồi. Mong hoàng hậu sau này tự giải quyết cho tốt. Còn về việc trẫm nên sủng ái ai, trẫm tự có chừng mực, không phiền hoàng hậu lo lắng! Tiểu Mục Tử, bãi giá Tuyên Thất Điện!"

"Vâng!"

Bỏ lại câu thẹn quá thành giận, Tiêu Sát tức giận bỏ đi.

Nhìn hình ảnh này, Triệu Thanh Uyển thấy vô cùng quen thuộc.

Đó là hình ảnh trước khi nàng bị biếm vào lãnh cung, tháng nào cũng nhìn thấy.

Không ngờ quan hệ của họ nhanh như vậy đã trở về khi xưa.

Đúng là gần vua như gần cọp!

Nếu họ chỉ là đôi phu thê bình thường, nếu nàng không làm hoàng hậu của hắn, nếu nàng trở thành thê tử của Tử Huân, cuộc đời nàng sao phải chịu đựng nhiều thứ như vậy?

"Nương nương, đồ ăn đổ hết rồi, khi nãy người chỉ ăn vài miếng, hay là nô tỳ bảo bếp làm chút đồ ăn sáng cho người nhé?"

"Không cần, ta nào nuốt trôi nữa? Ngươi dọn dẹp đi, ta đi xem An Ninh."

"Vâng. Nương nương..."

"Còn chuyện gì nữa?" Thấy Vân Tụ gọi mình, lại ấp a ấp úng, Triệu Thanh Uyển hỏi.

"Nương nương, xin thứ cho nô tỳ nhiều lời. Hai ngày nay hoàng thượng đối tốt với nương nương như vậy, hôm nay người nói với ngài ấy như thế, không thể trách hoàng thượng tức giận..."

"Ngươi rốt cuộc là nha hoàn của ngài ấy hay nha hoàn của ta, sao chỉ biết nói chuyện thay ngài ấy vậy?"

"Nô tỳ đương nhiên là nha hoàn của nương nương. Nhưng hoàng thượng đâu phải người ngoài..."

"Được rồi, ta hiểu ý ngươi, nhưng có một số việc ta không thể không làm vậy. Ta đi xem An Ninh, ngươi quét dọn chỗ này đi, sau này không được phép xen vào chuyện của ta và hoàng thượng nữa."

"Vâng." Vân Tụ bĩu môi.

Nàng biết hoàng hậu bận tâm quá nhiều thứ, nhưng hoàng thượng đối xử tốt với hoàng hậu như vậy, hai ngày nay Phượng Nghi Điện vui như ăn tết, nếu có thể mãi thế này thì tốt quá.

Nhưng hoàng hậu lại nhẫn tâm từ bỏ hạnh phúc này nhanh như vậy.

Đổi lại là nàng, nàng quan tâm nhiều làm gì chứ!

Nàng không thể buông bỏ hạnh phúc hiện tại, càng không thể chắp tay nhường hoàng thượng cho nữ nhân khác.

Sau khi Tiêu Sát thở hổn hển về Tuyên Thất Điện, không đợi Tiêu Mục Tử hỏi hắn có cần bảo Ngự Thiện Phòng mang đồ ăn sáng đến đây hay không, hắn đã ra lệnh: "Tiểu Mục Tử, đi lấy bích nguyệt kiếm của trẫm lại đây!"

"Vâng."

Bích nguyệt kiếm là bảo kiếm ngự dụng của Tiêu Sát, thường cất ở Thanh Lương Điện.

Ngày xưa những đêm không vui từ Phượng Nghi Điện về Thanh Lương Điện, Tiêu Sát đều một mình ở trong điện múa kiếm, ép bản thân ra mồ hôi, như vậy mới có thể giải tỏa ít bực bội trong lòng.

Hôm nay ban ngày hắn đã muốn dùng đến bảo kiếm, Tiểu Mục Tử biết hoàng hậu thật sự đã chọc giận hoàng thượng rồi.

Gã không dám chậm trễ, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đi lấy bích nguyệt kiếm đến.

Tiêu Sát ở trong Tuyên Thất Điện múa kiếm, chiêu nào chiêu nấy đều sắc bén và đầy khí phách.

Tiểu Mục Tử sợ kiếm của chủ tử vô tình làm mình bị thương, chỉ dám đứng ở xa.

Gã càng xem càng thích thú, cảm thấy chủ tử lúc múa kiếm rất anh dũng, nhất thời quên rằng chủ tử đang mượn việc múa kiếm đã trút giận.

Múa kiếm khoảng ba mươi phút, Tiêu Sát mới dừng lại.

Tiểu Mục Tử vội đưa khăn sạch cho chủ tử lau mồ hôi trên trán, sau đó cẩn thận cắm bảo kiếm vào vỏ rồi lệnh đồ đệ ở bên ngoài mang trà nóng và điểm tâm tới.

Tiêu Sát ngồi xuống uống hai ngụm trà nóng, ra lệnh: "Tiểu Mục Tử, đích thân ngươi đến Nội Vụ Phủ lấy tất cả binh khí Dĩnh phi từng giao nộp trả về Chiêu Dương Điện. Ngươi nói với Dĩnh phi sau này nàng ấy cứ quơ đao múa kiếm trong Chiêu Dương Điện, đây là đặc quyền trẫm cho nàng ấy, hơn nữa đặc quyền này sẽ mãi mãi không bị thu hồi. Tất cả phi tần khác trong hậu cung, bao gồm cả hoàng hậu, sau này không ai được nhiều lời."

"Vâng, nô tài đi làm ngay."

Chủ tử đột nhiên ban ân cho Dĩnh phi, Tiểu Mục Tử biết hắn đang giận dỗi với hoàng hậu.

Cặp đế hậu này chưa được ba ngày đã cãi nhau, gã thật sự sốt ruột thay họ.

Có điều gã không dám chậm trễ việc chính, lập tức chạy đến Nội Vụ Phủ lấy binh khí mang đến Chiêu Dương Điện.

Gặp lại bảo bối của mình, Dĩnh phi vui mừng khôn xiết, không dám tin: "Mục công công, hoàng thượng thật sự nói sau này ta có thể quơ đao múa kiếm ở Chiêu Dương Điện, mà đặc quyền này mãi mãi sẽ không bị thu hồi sao? Công công không nghe lầm đấy chứ?"

"Hồi nương nương, ý chỉ của hoàng thượng nô tài sao dám nghe lầm. Hoàng thượng thật sự đã nói với nô tài như vậy."

"Thật sao? Thế thì tốt quá, đa tạ Mục công công! Châu Nhi, còn không mau thưởng cho Mục công công!"

"Vâng."

+

"Dĩnh phi nương nương quá khách sáo rồi, nô tài làm việc cho hoàng thượng, sao có thể nhận ban thưởng của nương nương chứ?"

"Mục công công nhận đi, công công vất vả mang binh khí của ta đến đây, ta sao có thể không biểu đạt chút lòng thành?"

"Việc này... Vậy được rồi, đa tạ nương nương."

Thấy Dĩnh phi chân thành như vậy, Tiểu Mục Tử không từ chối nữa.

Gã nhận một cái túi Châu Nhi đưa, trong đó có không ít ngân lượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.