“Cô để Tô Khánh Nam đụng vào cô?” Đôi mắt Cố Lăng Kiệt lạnh lẽo hẳn đi, như một hồ nước đã đóng băng, chỉ toàn sự hoang vu và lạnh lẽo.
Bạch Nguyệt cụp mắt xuống, hàng lông mi dài che khuất đi những gợn sóng trong đôi mắt.
Lưu San căng thẳng nhìn Bạch Nguyệt.
Là đàn ông, ai cũng sẽ để ý chuyện này.
Nếu Bạch Nguyệt thừa nhận, vậy thì cô và Cố Lăng Kiệt kết thúc rồi.
Cô ấy thực sự rất hi vọng Bạch Nguyệt phủ nhận nó.
Bạch Nguyệt vọng ra một chữ từ trong yết hầu: “Ừ.”
Sự đau đớn hiện lên trong mắt Cố Lăng Kiệt, tất cả tụ vào đôi mắt sâu thẳm ấy, biến thành một nét gì đó tối tăm, khó hiểu.
“Sau khi ngủ với tôi, cô lại ngủ với Tô Khánh Nam?” Cố Lăng Kiệt hỏi lạnh lùng.
Sắc mặt anh tái mét lại, không có chút nhiệt độ nào.
“Ừm.” Bạch Nguyệt nhắm nghiền đôi mắt đã phát chát của mình lại.
“Cô có thể cút đi rồi.” Cố Lăng Kiệt tuyệt vọng nói.
Anh ra khỏi phòng làm việc của Lưu San, không có chút lưu luyến nào.
Nước mắt cô, tràn mi mà ra.
Cô không nỡ để anh đi, cô đau lòng, nhưng lại chẳng thể làm gì khác.
Rốt cuộc cô cũng dốc hết sức để xua đuổi sự ấm áp cuối cùng đi rồi.
Trái tim như muốn ngừng đập, ngay cả hơi thở cũng trở nên mong manh.
Nhìn thấy nước mắt của Bạch Nguyệt, trái tim của Lưu San cũng quặn đau theo.
Cô ấy quen biết Bạch Nguyệt bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy Bạch Nguyệt khóc đau đớn như thế.
“Bạch Nguyệt, tớ có thể thấy được rằng anh ấy rất thích cậu, anh ấy chủ động tới tìm tớ đủ hiểu là anh ấy quan tâm cậu đến nhường nào rồi, sao cậu lại tuyệt tình như thế?” Lưu San không hiểu, cô ấy hỏi.
Bạch Nguyệt lẳng lặng rơi nước mắt.
“Hay là tớ gọi anh ấy lại, nói rõ ra với anh ấy nhé.” Giọng nói của Lưu San cũng nghẹn ngào, đưa khăn tay cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt lau nước mũi, cô nhìn sang Lưu San, đôi mắt dần trở nên tỉnh táo: “Cậu nghe đây, đừng bao giờ để Cố Lăng Kiệt biết sự thật, nếu không, mọi cố gắng ngày hôm nay của tớ sẽ trở thành vô ích, uổng công tớ làm anh ấy chán ghét. Nếu cậu nói cho Cố Lăng Kiệt, thì đừng có làm bạn tớ nữa.”
“Tớ không hiểu, để anh ấy giải quyết vấn đề giúp cậu là được mà, còn hơn là một mình cậu cô độc, bất lực.” Lưu San đau lòng Bạch Nguyệt.
“Nếu không giải quyết được thì sao? Cậu cảm thấy tớ có thể cho anh ấy cái gì đây? Anh ấy là quân nhân, có tiền đồ rạng rỡ, thậm chí tương lai sẽ là một người lãnh đạo của quốc gia, việc ở bên cạnh tớ sẽ trở thành một vết nhơ trong cuộc đời chính trị của anh ấy. Tớ không muốn để mười năm sau anh ấy oán trách tớ, khiến anh ấy rời khỏi cuộc sống của tớ một cách hoàn toàn mới là tốt nhất cho tất cả mọi người.” Bạch Nguyệt nói bằng lý trí.
“Chưa biết chừng anh ấy có thể giải quyết được!”
“Tớ không thể dùng tương lai của anh ấy làm tiền đặt cược.” Bạch Nguyệt khựng lại, đôi mi khẽ động đây, bổ sung thêm một câu: “Bởi vì, tớ thích anh ấy.”
Nói xong câu cuối cùng, cô lại khóc.
Cô vẫn luôn dằn vặt, gạt bỏ, đẩy anh ra, bởi vì cô không hiểu rõ được suy nghĩ của mình.
Cô muốn bắt đầu, nhưng lại sợ bắt đầu.
Mãi tới khi xa rời nhau, cô mới hiểu được trái tim mình.
Cô thích anh.
Thế nhưng, tình cảm này chỉ có thể chôn vùi vào cát bụi.
Điện thoại của Bạch Nguyệt vang lên.
Thấy là số của Tô Khánh Nam, đôi lông mày cô nhíu lại.
“Xin được chưa?” Tô Khánh Nam thúc giục.
“Lát nữa sẽ ra.” Bạch Nguyệt tắt máy, quay lại chuyện của mình: “Hôm nay tớ xin nghỉ, nhưng tớ có một ca phẫu thuật cho một bà bầu, cậu giúp tớ nha.”
“Không có vấn đề gì.” Lưu San lo lắng hỏi: “Ai gọi vậy?”
“Tô Khánh Nam, lát nữa tớ tới nhà mẹ anh ta, tớ đi trước đây.” Bạch Nguyệt cúi đầu, xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng gầy yếu của Bạch Nguyệt, trong lòng Lưu San rất khó chịu.
Cô ấy phải làm gì đó, không thể ngồi chờ chết được.
Bạch Nguyệt đi ra bệnh viên, cô nhìn thấy chiếc xe của Tô Khánh Nam.
Hắn tựa vào cửa xe, ngón tay dài kẹp một điếu thuốc, khói thuốc làm nhòa đi khuôn mặt hắn, khiến người ta không thấy rõ được hắn đang suy nghĩ cái gì.
Bạch Nguyệt đi tới trước mặt hắn.
Tô Khánh Nam nheo mắt lại, đôi mắt sắc bén: “Sao lại khóc?”
“Liên quan gì tới anh?” Bạch Nguyệt nói lạnh lùng.
Cô kéo cửa sau ra, ngồi lên xe rồi nhắm mắt lại.
Tô Khánh Nam lên xe, nhìn Bạch Nguyệt qua gương chiếu hậu, trong lòng hắn rất bực bội: “Chắc không phải cô định mang cái khuôn mặt này đi gặp mẹ chồng đấy chứ?”
“Anh có thể không dẫn tôi theo.” Bạch Nguyệt không mở mắt ra.
“Có biết tôi dẫn cô đi có nghĩa là gì không?” Tô Khánh Nam tỏ ra tức tối.
“Có nghĩa là gì thì cũng là vô nghĩa đối với tôi.” Bạch Nguyệt nói thản nhiên.
Tô Khánh Nam dừng xe lại, hắn quay lại nhìn cô: “Cô định thái độ như vậy với tôi cả đời sao?”
Bạch Nguyệt mở mắt ra, cô nhìn hắn lạnh lùng: “Lãng phí cả đời này với loại người như anh, quá dài.”
Hắn cầm hộp trang sức ở bên ghế phụ quăng vào người cô, ra lệnh: “Đeo vào.”
Trong cái nhìn lạnh lùng của hắn, Bạch Nguyệt mở hộp ra.
Trong đó là một chiếc vòng tay bằng ngọc.
“Chiếc vòng này có giá trị là mười lăm tỷ, cô làm bác sĩ cả đời cũng không kiếm được số tiền ấy. Bây giờ tôi đưa cho cô.” Tô Khánh Nam nói đầy ngạo mạn.
“Xin lỗi, bệnh viện quy định không được đeo vòng tay.” Bạch Nguyệt chẳng hề thèm muốn, cô khép chiếc hộp lại, vứt sang ghế bên cạnh.
Động tác này của cô chọc giận hắn.
Tô Khánh Nam bước xuống xe, hắn kéo cửa sau ra, mở hộp trang sức, nắm chặt lấy tay Bạch Nguyệt để đeo chiếc vòng ngọc đó vào.
Kích cỡ của chiếc vòng quá nhỏ, căn bản không phải cỡ của cô, lúc đeo vào rất đau, mài rách da trên mu bàn tay của cô.
Sức của Tô Khánh Nam rất lớn.
Bạch Nguyệt cố tháo nó ra mà không tháo được, cô tức giận đập vào cửa xe.
Tô Khánh Nam cầm cổ tay của cô: “Cô cứ đập đi, mười lăm tỷ không thiếu một đồng, tôi muốn cô phải làm thuê cho tôi cả đời.”
Bạch Nguyệt mím chặt môi, tức giận tới mức bàn tay run lên.
Tô Khánh Nam đóng cửa cái rầm, hắn bước vào trong ghế lái.
Tốc độ xe nhanh tới 180km/h, lao vun vút trên đường cái.
Thấy Bạch Nguyệt không nói lời nòa, Tô Khánh Nam căn dặn: “Mẹ tôi là con nhà gia giáo, bà ấy thích kiểu con gái ngoan ngoãn, nghe lời, sau này cô sẽ phải sống chung với mẹ chồng cả đời, đừng có kiêu căng nữa thì sẽ tốt cho cô hơn.”
“Kết hôn ba năm tôi mới nhìn thấy mẹ chồng, cô con dâu như tôi đúng là đặc biệt thật.” Bạch Nguyệt chế nhạo nói.
“Vậy nên cô phải biết ngày hôm nay có ý nghĩa thế nào, tôi bắt đầu thừa nhận thân phận của cô rồi đấy, Bạch Nguyệt.” Tô Khánh Nam nói ngạo nghễ.
Bạch Nguyệt nhìn khuôn mặt ngả ngớn, yêu dị kia.
Cô không quan tâm hắn có thừa nhận hay không.
“Nhắc nhở cô một chút, mẹ của Cố Lăng Kiệt và mẹ tôi ở chung trong một khu biệt thự, tôi sẽ coi như không biết quá khứ của cô và Cố Lăng Kiệt, cô cũng đừng có nhắc tới, nếu không chỉ khiến tất cả mọi người phải xấu hổ mà thôi.” Tô Khánh Nam nói sâu xa, đôi mắt đen nhánh lóe lên một tia sáng.
Bạch Nguyệt cụp mắt xuống, hình ảnh của Cố Lăng Kiệt hiện lên trong đầu cô.