Bạch Nguyệt rất bình tình, đôi mắt trong veo không chút gợn sóng, vô cảm nhìn Tô Khánh Nam, “Chuyện của tôi không liên quan gì đến anh ta, tôi cũng không thích anh ta, cho nên, anh đừng lôi anh ta vào chuyện của tôi.”
Tô Khánh Nam nhếch khóe miệng, dò xét Bạch Nguyệt, “Đây là cô đang bảo vệ anh ta sao? Hay là đang sợ sệt tôi? Tôi ở trong lòng cô lại lớn mạnh đến như vậy sao? Tôi thực sự thấy kinh ngạc và vui mừng đấy.”
“Tôi chỉ nói đúng sự thực, thời gian 4 năm còn chẳng nhìn rõ được một người, huống hồ gì mới có 1 tháng, tôi vẫn biết bản thân mình muốn gì.” Bạch Nguyệt lý trí nói.
“Cô có thể nghĩ được như vậy là tốt nhất, tôi cũng muốn nhắc nhở cô, đừng yêu phải Cố Lăng Kiệt, bởi vì anh ta không thể yêu cô đâu, người anh ta yêu là người khác rồi.” Tô Khánh Nam nói một cách chắc nịch.
Bạch Nguyệt liếc nhìn hắn, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ là trong thái độ có chút mệt mỏi, “Bàn về chuyện của tôi và anh đi, nếu tôi phát tán đoạn video này, vậy thì anh sẽ sụp đổ hoàn toàn.”
“Sụp đổ gì?” Tô Khánh Nam hỏi ngược lại, nho nhã uống một ngụm cafe.
Hắn quá bình tĩnh, không một chút hoảng hốt nào, bình tĩnh đến mức khiến người ta thấy sợ hãi.
“Tiền đồ chính trị của anh, không phải sao? Là một người đã có vợ, vậy mà anh lại có quan hệ như vậy với người phụ nữ khác. Hay là, anh muốn xem video đó rồi mới hết hi vọng?” Bạch Nguyệt mở video ở trong điện thoại ra, đưa cho hắn xem.
Tô Khánh Nam nhìn lướt qua video, dài khoảng nửa tiếng, chính là đêm hôm qua sau khi hắn ra khỏi cục cảnh sát.
Trong mắt hắn xẹt qua một tia sắc bén, “Cô đã lắp camera lỗ kim ở trong nhà tắm sao.”
Bạch Nguyệt rũ mắt xuống, hàng lông mi dài đã che đi sự dao động ở trong mắt cô.
Camera lỗ kim là do Hình Cẩm Nhi lắp.
Chỉ là, bây giờ cô chưa muốn phá hoại mối quan hệ giữa hắn và Hình Cẩm Nhi, cho nên, cô liền nhận lấy sự oan uổng này.
“Ly hôn đi, Tô Khánh Nam. Anh cũng biết video liên quan đến Lưu San ở trong tay anh cũng liên quan đến thái tử gia, giống như anh sẽ không dễ phát tán nó lên mạng, tôi cũng sẽ không phát tán nó lên mạng, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình yên, sẽ không ảnh hưởng đến tiền đồ của anh.” Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.
“Hừ.” Tô Khánh Nam đặt mạnh cốc cafe lên bàn, cafe ở trong cốc suýt chút nữa thì bắn tung tóe ra ngoài, “Cố Lăng Kiệt chưa nói với cô sao? Tôi đã từ chức rồi, cô thấy tôi sẽ sợ những video như này sao?”
Bạch Nguyệt ngừng lại một chút, nói với giọng đầy kinh hãi: “Anh đã từ chức rồi sao?”
Tô Khánh Nam gõ nhẹ lên mặt bàn, “Cái chức phó bộ trưởng bộ y tế bé nhỏ đó tôi vốn chẳng để ý, rất bất ngờ sao?”
Bạch Nguyệt đột nhiên có cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh lên người vậy, có cả sự chán nản và tuyệt vọng nữa.
Rõ ràng thấy bản thân sắp được giải thoát rồi, đã bỏ ra nhiều nỗ lực như thế, kết quả, cô lại chỉ là một trò hề ở trước mặt Tô Khánh Nam.
Cảm thấy rất uất ức, bởi vì đã dốc hết toàn bộ sức lực rồi.
Nước mắt lặng lẽ chảy ra từ trong khóe mắt, ẩn chứa trong những giọt nước mắt đó là sự trống rỗng tuyệt vọng đến đáng sợ.
“Tô Khánh Nam, nếu như có kiếp sau, tôi không muốn quen biết anh nữa, càng không muốn yêu anh nữa.” Bạch Nguyệt lấy điện thoại lại, đứng lên.
“Đứng lại.” Tô Khánh Nam hét lên, nhíu mày nhìn cô.
Nước mắt của cô dường như đã chạm đến một sợi dây chỗ mềm yếu nhất nơi đáy lòng hắn.
“Khóc cái gì?” Tô Khánh Nam khó hiểu hỏi.
Bạch Nguyệt cười.
Cô không nên khóc mới phải.
Khóc thì có tác dụng gì chứ, có giải quyết được vấn đề gì đâu.
“Hạng người như anh, sẽ không thể hiểu được cuộc sống thoi thóp của những người như chúng tôi, tôi không hề thấy mắc nợ anh cái gì cả, nếu như anh cảm thấy vẫn chưa đủ, tôi sẽ dùng mạng để bù đắp cho anh, ít nhất, như vậy thì tôi có thể có được sự tự do của một linh hồn.” Bạch Nguyệt nói với giọng lạnh lẽo, rồi đi về phía cửa.
Tô Khánh Nam nắm chặt lấy cánh tay cô, thu lại ánh mắt tà mị, nhìn kĩ sắc mặt trắng bệch của cô, “Câu này là có ý gì?”
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, quan sát đánh giá Tô Khánh Nam.
Dáng vẻ của hắn rất đẹp, nhưng lại có một trái tim ác quỷ.
“Tôi thấy, rất mệt, có lẽ là kiếp trước tôi đã làm quá nhiều việc sai trái, cho nên kiếp này tôi mới chẳng thể có được niềm vui, tôi không cần anh phải nhớ tôi, nhưng anh vĩnh viễn mắc nợ tôi, kiếp sau, anh sẽ chẳng có ngày tháng vui vẻ dễ chịu đâu.” Bạch Nguyệt gỡ tay Tô Khánh Nam ra.
Hắn vẫn ghì chặt lấy tay cô, không buông ra.
Bạch Nguyệt đau đến mất cả cảm giác, lạnh lùng nhìn hắn.
“Tại sao, mà cô nhất định muốn ly hôn với tôi, tôi có thể cho cô một cuộc sống an nhàn, cho cô đầy đủ tiền, như vậy vẫn chưa đủ sao? Đến thân phận bà Tô cũng là của cô, cái gì cô cũng có được nhiều hơn Hình Cẩm Nhi, vậy mà cô lại muốn chết?” Tô Khánh Nam thật không thể hiểu nổi.
“Tiền mà tôi muốn, không phải là người khác cho tôi, mà là do tôi tự kiếm, tôi sẽ không hổ thẹn với lòng khi dùng nó, cuộc hôn nhân mà tôi muốn phải là chung thủy một lòng với nó, an nhàn mà tôi muốn, là sự bình thản trong lòng, là tôi về nhà, sẽ cảm thấy ấm áp, chứ không phải là lạnh lẽo thê lương.” Bạch Nguyệt nhếch miệng nói, “Hạng người như anh, sẽ không hiểu được đâu, anh thậm chí, sẽ không yêu ai.”
“Vậy thì cô có chắc? Cô luôn miệng nói yêu tôi, vậy mà cô lại ở bên Cố Lăng Kiệt, đây chính là tình yêu của cô sao?” Tô Khánh Nam xé bỏ đi sự tao nhã thường ngày, cuối cùng đã tức giận rồi, bộc lộ ra cảm xúc chân thật.
“Nếu như không yêu anh, thì sao tôi phải buồn như thế, nhìn thấy anh ở cùng với người phụ nữ khác, là một dao cứa lên trái tim tôi, trái tim tôi đã từng chỉ có tên Tô Khánh Nam một mình anh thôi, là anh đã cầm dao cứa lên tim tôi từng nhát từng nhát một, khiến tôi cũng biến thành một người không thể đi yêu thêm ai nữa, anh thấy tôi của hiện tại còn có thể yêu được ai nữa sao? Sẽ không, tôi thậm chí còn không biết ý nghĩa để sống tiếp bây giờ là gì nữa!” Bạch Nguyệt cũng rất kích động, mạch máu ở trên cổ cũng đã hằn hết lên.
Bản thân cô cảm thấy bộ dạng mình hiện tại thực sự rất dữ tợn.
Tô Khánh Nam ngỡ ngàng nhìn cô, “Những người phụ nữ ở cùng tôi, họ đều bằng lòng chia sẽ tôi với người phụ nữ khác, bọn họ sẽ không tức giận, sẽ không buồn, giống như chị em vậy.”
Bạch Nguyệt thật sự không muốn nói thêm gì nữa cả.
Tô Khánh Nam vĩnh viễn cũng chẳng thể hiểu được, hắn đã làm tổn thương cô nhiều như thế nào.
Có lẽ, cô đã không nên hi sinh tình cảm của mình cho hắn.
Cô quay mặt đi.
Vốn cảm thấy sẽ không khóc, thế nhưng, khi bức phòng ngự tâm lí bị phá bỏ, đã chẳng thể khống chế được nước mắt nữa.
Cô đã khóc hết những giọt nước mắt đã đè nén suốt ba năm nay ra.
“Đi tìm người phụ nữ khác đi.” Bạch Nguyệt muốn cười, nhưng không thể cười nổi.
Cô không nên trách Tô Khánh Nam.
Cô nên trách bản thân mình.
Là tự mình yêu hắn, còn điều hắn muốn chẳng qua chỉ là dạo chơi nhân gian.
truyện được up trên
Cô muốn vào những giây phút cuối cùng, lưu giữ lại sự tôn nghiêm của bản thân.
Tô Khánh Nam nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt, trong lòng có một chỗ, đang đau đớn một cách âm ỷ.
Hắn không muốn Bạch Nguyệt chết.
“Ly hôn đi, tôi đồng ý ly hôn.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt kinh ngạc nhìn Tô Khánh Nam, mắt đã đỏ ửng, sưng tấy.
Cô có chút không dám tin, hắn vậy mà lại có thể đồng ý ly hôn.
“Có điều, tôi có một yêu cầu, một tuần cô bắt buộc phải gặp tôi hai lần, thời gian mỗi lần gặp không được ít hơn 3 tiếng, thế nhưng cô yên tâm, nếu như cô không đồng ý, tôi sẽ không chạm vào cô, phụ nữ muốn tôi chạm vào còn cả đống, tôi không có kiên nhẫn dây dưa với cô, thế nhưng, khi tôi gọi cô, cô bắt buộc phải đến địa điểm mà tôi chỉ định.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
Hắn cũng không biết vì sao mà mình lại có thể đưa ra điều kiện kỳ quặc như vậy nữa.
Có lẽ, hắn lo lắng sau này sẽ không nhìn thấy cô nữa.
Như này, một tuần vẫn có thể nhìn thấy cô hai lần.