Lúc học lớp thể dục, Lý Mạch nhìn thấy cây sung mà trường trồng đã ra quả rồi, xanh mơn mởn, hái một quả một lúc sau sẽ có mủ trào ra, rất dính.
Tuần này Lý Mạch mang theo vài quả đào từ nhà lên, ngọt cực kỳ. Khi chia cho các bạn cùng lớp ăn, mọi người đều hỏi Lý Mạch đào bán thế nào, tuần sau mang lên.
Xuân đào tự mọc rồi nứt ra, giòn giòn, không chua chát chút nào. Quả cũng lớn, ngửi cũng ngọt ngào cực kỳ.
Giờ nghỉ ngơi, cô và Trình Hân Ý cùng nhau đi nhìn cây sung, Trình Hân Ý nói nhà cô ấy cũng có cây sung, đợi chín rồi sẽ mang đến một ít quả sung nhà cô ấy cho Lý Mạch, cũng ngọt lắm.
Bởi vì học mỹ thuật, cô quyết định thi đại học nghệ thuật. Trình Hân Ý không biết.
Cô chưa từng nói với bất kỳ ai chuyện này.
Bởi vì cũng không biết mở lời thế nào. Xung quanh cũng có rất nhiều người đi theo hướng nghệ thuật, mọi người cũng đều có chừng mấy người muốn rời đi rồi.
Có vẻ như tuần này trôi qua rất nhanh.
Trình Hân Ý nói rất nhiều lần rằng “lần sau sẽ thế nào, thế nào” đều trở thành chuyện mà rất lâu về sau mới làm được.
Sắp đến ngày chia tay rồi.
Lý Mạch chỉ nhớ rằng hôm ấy cô đi thu dọn giường, chỉ có lớp 10 thi xong được nghỉ, lớp 11 bọn họ được nghỉ đều là nghỉ cuối tuần, không thể dọn dẹp chăn đệm.
Trình Hân Ý hỏi cô, “cậu cũng đi à?”
“Ừ, mình phải đi tập huấn.”
“Được rồi.”
Lý Mạch cảm thấy sự buồn bã trước nay chưa từng có.
Cũng may Trình Hân Ý không phải một mình, cô ấy còn có Trần Vũ Đào nữa.
Nhưng trưởng thành thật sự là cần một mình. Lý Mạch cảm thấy rằng cô có người bạn như Trình Hân Ý là rất vui.
Trình Hân Ý thì sao?
Sao có thể không có Lý Mạch chứ? Sau khi Lý Mạch đi khỏi trường, Trình Hân Ý đã buồn bã rất lâu, nhưng những điều này đều trở thành động lực học tập, cô ấy muốn trở thành giáo viên dạy bù cho Lý Mạch cơ mà.
Sắp xếp xong đồ đạc, cô đứng ở cửa chờ xe đến đón, lúc đi qua toà nhà dạy học, Lý Mạch nghe thấy bài hát được phát, là bài 《Thời niên thiếu tươi đẹp》.
Cô còn nhìn thấy Châu Ngang ở toà nhà dạy học nữa.
Sau khi hai người nhìn nhau, Châu Ngang quay người tiến vào phòng học, Lý Mạch cũng đi theo hướng cửa lớn.
Trong lúc đợi người nhà đến đón cũng nhìn những người và xe cộ đi qua.
Thời gian trôi qua nhanh thật.
“Lý Mạch!”
Phía sau có người đang gọi cô.
Chạy đến mức mặt cũng đỏ lên.
Châu Ngang chạy đến trước mặt Lý Mạch, “cho cậu… cái này này.”
Lý Mạch từng nhận chiếc túi đó, trên bao bì có in chữ kiểu fruits.
“Mang về ăn đi, ngọt lắm đó.”
Sau đó cậu ấy vẫy vẫy tay, cười nói, “tạm biệt.”
Năm ấy, không được ăn quả sung nhà Trình Hân Ý nhưng lại được ăn quả sung mà Châu Ngang mang tới.