Cuộc Chạy Trốn Của Những Kẻ "Tội Đồ"

Chương 4



Selena nhìn gã, mắt cô trợn to, hít mạnh một hơi, rồi ánh mắt ấy hình như dịu nhẹ hơn khi nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Murtagh. Nàng khẽ khàng hỏi: - Bệ hạ có chuyện gì mà lại đến đây, đã vậy còn đánh người?

Nhìn nàng bây giờ thật lộng lẫy. Chiếc áo màu xanh kiểu đuôi cá hoàn toàn tôn lên vẻ đẹp tuyệt trần của nàng. Khuôn mặt được trang trí nhẹ nhàng bằng những hương liệu đặc biệt của vương quốc này, nhìn nàng sang trọng như một nữ chiến binh thực thụ.

Gã nhìn nàng, tuy cố gắng che dấu cảm xúc, nhưng vẫn có thể thấy thấp thoáng sự mến mộ đặc biệt cho người con gái trước mặt.

- Nàng thật đẹp! - Gã ôn tồn nói, mỉm cười một cách quyến rũ, ma mị.

Selena nhìn gã, ánh mắt ánh lên những tia hận thù, xen lẫn đó là sự đau đớn giày vò mà nàng giấu kín trong trái tim.

- Tôi đang hỏi ngài đó! - Selena nói, giọng thể hiện rõ sự khó chịu và ẩn chứa một mối lo lắng to lớn, nàng sợ rằng gã đã biết chuyện giữa nàng và Murtagh, sợ rằng gã sẽ giết chàng.

- Ôi em nên bình tĩnh một tí đi! - Gã làm một ngữ điệu phì cười lố bịch rồi đứng dậy cầm ly rượu đi về phía nàng.

Selena giật mình, người có một động tác lùi lại khi thấy hắn lại gần mình. Mắt nàng đột nhiên mở to một cách mất bình tĩnh. Nhưng gã không nói gì, chỉ chực chực cầm ly rượu về phía nàng.

Chợt cảm thấy có cái gì đó giữ chặt chân mình không thể nhúc nhích, nàng hoảng sợ nhìn xuống. Nhìn thấy một vòng tròn phép thuật dưới chân mình, miệng cô chỉ kịp kêu tên người mình thương yêu nhất:

- Murtagh! - Tiếng kêu của nàng như tiếng một chú mèo nhỏ hoảng sợ.

Cùng với tiếng kêu, nàng trừng mắt nhìn gã. Nhưng hình như có gì đó không phải. Hình như, gã không phải là kẻ làm ra vòng tròn phép này.

Đúng vậy, không phải là gã. Gã sững sốt nhìn vòng tròn đó, rồi giật mình hiểu ra chuyện, giáng một đòn ma thuật vào Murtagh đang nằm trên sàn nhà.

Một đòn ấy...đánh vào hư ảo. Trước khi nàng phát hiện ra sự thật đó, nàng đã rất lo cho chàng. Vậy mà giờ đây, nàng đau đớn đến mức muốn chết đi. Vòng tròn phép biến mất, cả cơ thể ấy đổ sụp xuống, không chống đỡ mặt gã choàng đỡ lấy nàng. Nước mắt lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp, ánh mắt trở nên lạc lõng, vô hồn.

Đúng vậy, hắn thật sự đã lợi dụng nàng để bỏ trốn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.