Quán cơm
rang của chú Vương mà Đại Thanh vừa nhắc tới, không phải mấy quán ăn ven đường, mà là một tiệm cơm rang tư nhân do chú mở. Cả bọn đi vòng qua
một con ngõ nhỏ rồi đi thêm năm sáu phút nữa, mới nhìn thấy biển hiệu
“Cơm Rang Chú Vương” phía xa xa.
“Quán này có vẻ được đấy, sao các chị có thể tìm được nơi này vậy?” Khúc Đồng tò mò
đánh giá khung cảnh xung quanh, con phố này cũng có không ít dân cư sinh sống, tất cả đều là những căn nhà mái bằng một tầng xưa cũ, cả khu phố
tràn ngập trong hơi thở cổ xưa.
Đại Thanh vô cùng kiêu ngạo mà nói: “Ngửi mùi là có thể tìm được!”
Lan Ninh
cong khóe miệng, nói: “Lúc đó là khi chúng tôi vừa gia nhập câu lạc bộ,
đội trưởng đã mời chúng tôi đến đây ăn cơm, nghe nói không ít các thầy
cô trường mình cũng thường ăn cơm ở đây.”
“Chúng tôi
cũng từng nghe học trưởng kể lại.” Diệp Trừng nhìn Lan Ninh, tò mò chớp mắt hỏi, “Biên biên chị tham gia câu lạc bộ nào?”
… Đã bảo
đừng gọi cô là Biên Biên rồi mà. Lan Ninh có chút lúng túng: “Tôi bị bạn học kéo đến câu lạc bộ Anime.” Bởi vì học chuyên ngành tiếng Nhật, lúc
đó lại đang là sinh viên năm nhất, vì vậy mọi người đều là những sinh
vật đơn bào ngu ngơ, khi cô ở còn chưa nghĩ ra sẽ tham gia câu lạc bộ
nào, đã bị cô bạn cùng phòng sống chết kéo đến câu lạc bộ Anime.
“Ồ, vậy chị có từng tham gia cosplay nhân vật không? Có chụp tấm nào không?!” Hai mắt Khúc Đồng sáng rực lên nhìn cô.
“Không, chị ở ban hậu cần.”
“…”
Mấy người
vừa trò chuyện vừa đi vào quán cơm rang của chú Vương. Sau khi Đại Thanh và Lan Ninh tốt nghiệp thì cũng không thường xuyên tới ăn cơm ở đây
nữa, trong khoảnh khắc trở lại chốn xưa, cả hai vẫn cảm thấy tương đối
hài lòng. Chỉ tiếc là bây giờ đã hơi muộn, có rất nhiều món đều đã bán
hết.
Diệp Trừng
thấy hai người họ có chút thất vọng, liền lên tiếng an ủi: “Không sao,
lần sau hai người tới đây sớm hơn chút, tôi sẽ mời hai chị ăn một bữa.”
Đại Thanh nghe xong thì cười tít mắt đánh giá cậu chàng bằng bốn chữ: “Cậu chàng ấm áp.”
Đám bạn của Diệp Trừng đều cười vang, hăng hái kể cho các cô nghe mấy tin đồn bát quái tình yêu trong trường của Diệp Trừng.
Bữa cơm tối
hôm ấy nhanh chóng trôi qua trong cuộc tán ngẫu vui vẻ của cả đám, chờ
toàn bộ bát đĩa trên bàn đã không còn gì. Lan Ninh liền đứng lên chuẩn
bị đi thanh toán tiền. Diệp Trừng vội vàng cản cô lại: “Biên Biên, để
tôi trả cũng được, đã nói chúng tôi mời khách mà.”
Ban đầu Lan
Ninh cũng không có ý định để sinh viên bọn họ mời khách, tuy rằng lúc
này bị ngăn cản, nhưng cô vẫn muốn thanh toán: “Ở đây chỉ có tôi và Đại
Thanh là người đã đi làm công ăn lương, sao có thể để mấy người các cậu
trả tiền hộ.”
“Biên Biên,
tuy rằng chúng tôi là sinh viên, nhưng chúng tôi vẫn đi làm thêm mà.”
Người nói câu này không phải Diệp Trừng, mà là Kiện Kiện tay đàn của ban nhạc.
Diệp Trừng nghiêng đầu qua lườm hắn một cái: “Gọi lung tung, ai là Biên Biên của mày?”
Bạn học Kiện Kiện cười hì hì nói: “À, bạn học Diệp Trừng, chuyện bạn ra vẻ đáng yêu
trên QQ, đám nữ sinh thầm mến bạn trong trường có biết không?”
“Tao không
ra vẻ đáng yêu mà tao vốn đã đáng yêu sẵn được chưa?” Diệp Trừng nhìn
cậu ta rồi cười một cái, xoay người kéo Lan Ninh ấn cô ngồi xuống ghế,
“Lần này cứ để chúng tôi trả tiền là được rồi.”
Cậu nói xong liền vươn tay ôm cổ Kiện Kiện, đi ra tìm ông chủ thanh toán tiền.
Từ quán cơm rang đi ra, trời đã tối đen rồi, cả đám cùng nhau đến trước cổng trường, liền ngừng lại.
“Hôm nay
cũng đã muộn rồi, chúng tôi về trước, cảm ơn các cậu đã chiêu đãi.” Lan
Ninh vẫy tay tạm biệt đám Diệp Trừng, ngỏ ý cảm ơn. Diệp Trừng cũng vẫy tay một cái tạm biệt cô: “Lần sau có cơ hội lại mời các chị tới quán
cơm chú Vương, nhớ đi đường cẩn thận.”
Mấy nam sinh đứng bên cạnh trêu đùa: “Nếu mày không yên lòng như thế thì đưa mấy chị ấy ra tàu điện ngầm đi.”
Lan Ninh sợ
Diệp Trừng thật sự sẽ đưa các cô ra trạm tàu điện ngầm nên vội vàng từ
chối: “Không cần không cần, trạm tàu điện cũng cách đây không xa, chúng
tôi tự đi tới đó cũng được.”
Cô nói xong thì vẫy tay tạm biệt mấy nam sinh rồi lôi Khúc Đồng đi luôn.
Trên đường,
ánh mắt ám muội của Đại Thanh vẫn dao động trên người cô liên tục: “Hình như mày và cậu chàng tên Diệp Trừng kia có vẻ thân thiết đấy nhỉ?”
Lan Ninh nhìn cô nàng với ánh mắt lóe chớp: “Mắt mày lại mờ rồi à?”
“Mắt tao vẫn sáng bình thường, mờ lúc nào?!” Đại Thanh không phục, “Dựa vào kinh
nghiệm viết truyện bao nhiêu năm của tao mà phán đoán, cậu chàng tên
Diệp Trừng kia vừa nhìn là biết đã đổ mày rồi.”
Lan Ninh
cười nhạt đáp lại: “Còn nhớ đồng nghiệp ở công ty cũ của tao không? Mày
vừa nhìn mặt người ta liền phán hắn là người đàn ông thâm tình, kết quả
thì sao? Số lần người ta thay bạn gái còn nhiều hơn số lần mày đổi bạn
cùng bàn đấy.”
Đại Thanh: “…”
Sự thật ngay trước mặt nên cô nàng không có cách nào phản bác, nhưng vẫn ra sức nguỵ biện: “Lần trước là lỗi kỹ thuật, người cũng có lúc thất bại ngựa cũng
có lúc mất móng cơ mà, mày nhìn lại mình xem trước đây không phải cũng
không nhận ra Vu Mộ Viễn là tên tra nam đó sao?”
“Hình như mày rất thích nhắc tới Vu Mộ Viễn nhở?”
“… Được rồi
chúng ta lại nói về Diệp Trừng đi, cậu ta vừa dễ thương dịu dàng lại đẹp troai, quan trọng nhất là người ta cũng có hảo cảm với mày đấy.”
“… Mày nghĩ
nhiều rồi, con trai như cậu ta đối với đứa con gái nào chả vậy. Hơn nữa
hôm nay mày cũng nhìn thấy mà, lúc cậu ta hát có bao nhiêu nữ sinh gào
thét ủng hộ, mày nghĩ xem tại sao cậu ta lại thích tao? Bởi vì tao lớn
tuổi hơn cậu ta sao?”
“Ha ha không chừng người ta thích lái máy bay bà già thì sao?” =)))
“Mày biến đi! Mày bằng tuổi tao đấy!” Lan Ninh liếc cô một cái, “Mà không phải nói tới xem học muội biểu diễn à? Con bé đâu?”
Đại Thanh: “…”
Nát rồi, hình như sau khi gặp trai đẹp thì cũng quên luôn chuyện phải gặp học muội rồi…
Sau khi về nhà quả nhiên học muội kia khóc lóc thút thít mắng nhiếc cô nàng cả đêm trên QQ.
Ngày hôm sau nữa là chủ nhật, lại là khoảng thời gian thư giãn của Lan Ninh. Cô dành chút thời gian tới phòng tập thể hình rèn luyện sức khỏe, coi thầy Hạnh Tâm là bao cát mà đánh hơn nửa tiếng.
Thứ hai vừa
mới bước chân vào phòng làm việc, chủ biên vừa mở miệng đã giục cô mau
chóng đòi bản thảo của thầy Hạnh Tâm. Lan Ninh liền cảm thấy tâm trạng
xuống dốc, nhưng vẫn miễn cưỡng bò lên QQ, click vào avatar của Hạnh
Tâm: “Thầy Hạnh Tâm! Giao bài giao bài giao bài!”
Cô copy paste tin nhắn này không biết bao nhiêu lần, đến khi nó lấp kín cả màn hình máy tính thì mới dừng.
Hạnh Tâm: … Tôi vừa online còn tưởng máy tính bị nhiễm virut [ mỉm cười ]
Súp Lơ: Thầy Hạnh Tâm! Nộp bài nộp bài nộp bài!
Cô lại copy paste choáng đầy màn hình lần nữa.
Hạnh Tâm: …
Hạnh Tâm: Lần trước nói chuyện với tôi vẫn là người sống, từ lúc nào đã biến thành người máy thế này [ mỉm cười ]
Súp Lơ: Anh định giao bản thảo đấy à? [ mỉm cười ]
Hạnh Tâm: Tôi còn đang nghỉ xuân [ ngáp ]
Lan Ninh gửi cho anh một đường link trang web.
Hạnh Tâm: Là gì vậy? Web đen à?
Súp Lơ: Các cách để điều trị bệnh buồn ngủ mùa xuân, anh phải đánh dấu trang này nhé.
Hạnh Tâm: Sao tôi có thể tin cô không gửi web đen có virut chớ?
Súp Lơ: Thầy Hạnh Tâm! Nộp bài nộp bài nộp bài!
Hạnh Tâm: ………
Sau khi biểu cảm một chuỗi dấu chấm thể hiện sự im lặng tuyệt đối, rất lâu sau đó
cũng không thấy anh có động tĩnh gì, Lan Ninh nhịn cơn nội thương trong
lòng, đăng nhập QQ của mình qua điện thoại, cầu cứu Đại Thanh: “Làm sao
thu phục được chòm sao Kim Ngưu! Cần gấp! Online mau báooo!”
Đại Thanh: Thức ăn ngon, Kim Ngưu là chòm sao thích ăn nhất.
Lan Ninh: Đã thử, cái khác đi!
Đại Thanh: Ném tiền vào mặt người đó đi, Kim Ngưu là chòm sao yêu tiền như mạng.
Lan Ninh: … Tao có thể ném đá không?
Lan Ninh: …… Đi chết đi.
Đại Thanh: À tao nhớ ra rồi!
Lan Ninh: Có rắm mau thả!
Đại Thanh: Kim Ngưu là chòm sao xinh đẹp nhất [ sắc ]
… Lan Ninh đăng xuất QQ luôn.
Cô nhìn màn
hình máy tính trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cảm thấy vẫn chỉ
có cách dùng đồ ăn mê hoặc anh là đáng tin nhất.
Nhớ lần
trước Ngôn Nho Ngữ đã nói với cô, anh thích ăn bánh gato của tiệm Đường
Tâm Mật Ý nhất, Lan Ninh liền tranh thủ thời gian nghỉ trưa dạo qua
trang web online của Đường Tâm Mật Ý.
Sớm biết vậy hôm qua tới đó ăn cùng Khúc Đồng, thì mua cho anh ta mấy cái mới phải, haiz.
Chọn mấy
miếng bánh gato trên trang web, cô lấy di động, dựa theo số điện thoại
ghi sẵn trên website bấm số gọi tới. Nhạc chuông vừa vang lên vài tiếng
thì bên kia liền có người nhấc máy, Lan Ninh hỏi thăm nhân viên bên kia
vài thông tin, rồi nhân tiện nói: “Xin hỏi cửa hàng mình có ship bánh
không nhỉ? Vâng, là ở chung cư đó ạ. May quá, tôi muốn gửi bánh cho bạn
tôi, cô có thể viết hộ tôi mấy chữ lên thiệp không? Vậy thì quá tốt rồi, mong cô viết giúp tôi là ‘Thầy, nộp bài nộp bài nộp bài!!!’ Cuối câu
phải có đủ ba dấu chấm than nhé, à không, sáu cái đi. À vâng, cảm ơn
cô.”
Lan Ninh cúp điện thoại, cứ dựa theo thông tin chủ tiệm đã ghi trên website. Trong
nội thành thì mấy tiếng sau sẽ có người ship bánh tới, vậy thì chiều nay anh ta nhất định sẽ nhận được bánh rồi, tốt quá.
Ngồi bàn bên chứng kiến toàn bộ diễn biến câu chuyện từ nãy đến giờ, Bình Quả toát
mồ hôi uống một hớp nước, cô cảm thấy nếu như lần này thầy Hạnh Tâm
không giao bản thảo, lần sau Lan Ninh sẽ không gửi bánh gato nữa, mà là
gửi dao tới xử anh ta luôn.
Haiz, một cô gái bình thường cuối cùng bị chèn ép trở nên biến thái thế này đây, quả là tác giả gian ác.
Hơn ba giờ chiều hôm đó, Lan Ninh nhìn thấy avatar hoạt hình tếu táo của Hạnh Tâm sáng lên ở góc bên phải màn hình.
Cô click vào khung chat với anh.
Hạnh Tâm: Bánh gato tôi đã nhận được, Mousse hương chanh quả nhiên ăn mãi không chán.
Súp Lơ: Ăn bánh của tôi rồi thì mau phun bản thảo ra trả đây [ mỉm cười ]
Hạnh Tâm: Nhưng tôi không cảm nhận được thành ý của cô, tấm thiệp kia cũng không phải chính tay cô viết. [ mỉm cười ]
Lan Ninh: “… …”
Bình tĩnh, không được trúng kế của kẻ địch.
Súp Lơ: Ờ, anh muốn chính tay tôi viết sao, được, bây giờ tôi tới đó viết luôn cho anh đây.
Hạnh Tâm: … Tôi đùa thôi.
Năm phút sau.
Hạnh Tâm: … Cô định đến thật đấy à?
Hạnh Tâm: Tôi đang chuyển nhà rồi
Hơn bốn giờ, Ngôn Nho Ngữ chợt nghe thấy tiếng chuông cửa, anh đi ra nhìn qua mắt
mèo trên cửa, người đang đứng bên ngoài quả nhiên là Lan Ninh. Anh mở
cửa ra, dựa người vào cửa cười tựa như không mà nhìn cô: “Cô cũng gan
lì quá nhỉ.”
Lan Ninh cũng cười nhạt với anh một cái, rồi đẩy anh ra đi thẳng vào nhà: “Viết bài đi, thầy.”
Ngôn Nho Ngữ đóng cửa lại, cũng đi vào theo sau cô: “Khi cô còn bé ba mẹ cũng hay ngồi bên cạnh trông cô làm bài à?”
Lan Ninh cười nói: “Không, ngay từ bé tôi đã có ý thức tự giác làm bài tập.”
“Vậy thì thật đáng tiếc, cô đã bỏ qua rất nhiều thứ rồi, ví dụ như làm xong một bài sẽ có phần thưởng khích lệ.”
“…” Anh ta còn định yêu tinh yêu quái đến bao giờ nữa?
Ngôn Nho Ngữ mỉm cười giúp cô trả lời câu hỏi này: “Nếu không cô suy nghĩ một chút
về thực đơn buổi tối đi? Hôm nay tôi thèm bò beefsteak.”