Sau khi Lan
Ninh đi, Ngôn Nho Ngữ một mình ngồi ăn hết đĩa beefsteak. Tuy rằng được
ăn món mình thèm, nhưng không biết tại sao, trong lòng anh vẫn có cảm
giác không được thỏa mãn cho lắm.
Sau đó anh quyết định sẽ phát hồng bao lì xì trong group chat.
Anh đăng
nhập QQ bằng di động, click vào nhóm chat tác giả do anh quản lý. Anh
không set quyền admin cho bất cứ ai trong group, vì vậy người quản lý
của nhóm chỉ có một mình anh.
Sau khi thiết lập chế độ cấm comment toàn nhóm, anh bắt đầu phát khẩu lệnh hồng bao.
Hạnh Tâm: [ khẩu lệnh hồng bao ] chào mọi người, quần chủ tôi lại phát hồng bao đây.
Hạnh Tâm: [ khẩu lệnh hồng bao ] không cần cám ơn tôi đâu, ai bảo tôi chính là một quần chủ hào phóng như vậy chứ.
Hạnh Tâm: [ khẩu lệnh hồng bao ] Quần chủ thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ. [1]
Một hơi
phát ra bốn khẩu lệnh hồng bao, Ngôn Nho Ngữ ngắm nhìn một hồi, sau đó tự mình nhặt lại tất cả hồng bao, rồi tắt chế độ cấm comment toàn nhóm.
Mười Chín Tai: Rất tốt, cmn. Tôi quyết định sẽ report weibo của anh, anh cũng không cần cám ơn tôi đâu.
Mộc Bạch: Mẹ nó lão Hạnh Tâm lại lên cơn động kinh rồi à? Càng ngày tôi càng muốn rời khỏi group này.
Vân Khinh: Chúng ta có thể đá admin ra khỏi group không?
Hạnh Tâm: Câu hỏi của Vân Khinh rất hay, cô có thể thử gửi ý kiến xin Mã Hóa Đằng [2] thêm chức năng này.
Vân Khinh: [:báibai:báibai ]
[2] Mã Hóa Đằng: Cha đẻ của QQ
Trước khi đi ngủ Lan Ninh theo thói quen lướt weibo trên di động, sau đó cô nhìn
thấy status mới nhất Mười Chín Tai đã cập nhật hai tiếng trước ——
Mười Chín Tai: Cả tối không có chuyện gì vui, chỉ muốn chia sẻ với mấy thím là có người lại lên cơn.
[ Image ][ Image ]
Hình ảnh chính là Hạnh Tâm phát khẩu lệnh hồng bao trong trạng thái cấm comment toàn group chat.
Lan Ninh: “…”
Thì ra thầy Hạnh Tâm không chỉ vô liêm sỉ với một mình cô, mà anh đối xử với ai cũng vô liêm sỉ như vậy.
Tên này sao có thể bình yên lớn lên thế được?:)
Status này của Mười Chín Tai khiến đám fans bàn tán sôi nổi, mọi người liên tục bình luận biểu đạt suy nghĩ của mình.
Lan Ninh tìm weibo của Hạnh Tâm, trong hàng đống bình luận mênh mông như biển, cô
cũng lưu lại một vết chân nhỏ bé không đáng kể của mình.
Súp Lơ V: Không biết xấu hổ, ha ha.
Weibo của cô gần đây mới dược chứng thực, nên cũng thu hút ngày càng nhiều các tác
giả mới an tâm gửi bản thảo cho cô, vì vậy cô mới cố ý xin V [3]. Chỉ có điều sớm biết có một ngày như hôm nay, trước đó cô nên nghe lời Bình Quả, thay lại tên biên tập viên cho oai một chút.
[3] V: Dấu hiệu chứng thực cho weibo của người nổi tiếng
Vẫn chưa thoát khỏi weibo, cô liền nhìn thấy bên góc phải trang web nhảy ra một thông báo nhắc nhở có bình luận mới.
Hạnh Tâm V: Khách khí rồi. [ mỉm cười ]
Lan Ninh: “…”
Bình luận của cô dễ nhận ra vậy sao? Rõ ràng mọi người cũng đang mắng anh không biết xấu hổ cơ mà.
Sau đó góc
trên bên phải màn hình lại thêm một thông báo có người theo dõi mới, Lan Ninh mở ra nhìn qua, thì ra là thầy Hạnh Tâm.
… Ha ha, gặp nhau cũng được nửa tháng rồi, rốt cục cũng nhớ mà follow cô à?!
Cô khẽ hừ lạnh một tiếng rồi thoát khỏi weibo, tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau trong lúc làm việc, Trời Xanh Mây Trắng lại nhắn tin cho cô.
Trời Xanh Mây Trắng: Biên Biên, tạp chí của chị có nhận truyện dài kỳ không? [ thẹn thùng ]
Lan Ninh
ngẩn người suy nghĩ, Mister Calitri có nhận truyện dài kỳ, có điều chỉ
những tác giả nổi tiếng mới có thể đăng truyện dài kỳ. Năm ấy, sau khi
đăng vài truyện ngắn Hạnh Tâm liền được tiếp tục đăng truyện dài kỳ trên Mister Calitri, chuyện đó đã trở thành truyền kỳ của tạp chí.
Tuy nhiên bọn họ có thể được xuất bản sách nên người mới hoàn toàn có cơ hội đóng góp.
Súp Lơ: Được chứ, bên phía chúng tôi cũng có biên tập truyện dài kỳ, cậu có thể trực tiếp gửi bài cho tôi, tôi cũng sẽ thử xem sao.
Trời Xanh Mây Trắng: Tuyệt quá!
Trời Xanh Mây Trắng: có điều tôi nghĩ tiêu chuẩn sách xuất bản của tạp chí rất cao _(:3″ ∠)_
Súp Lơ: Chuyện đó cũng có chút, cơ mà cậu có thể thử sức xem sao ~
Trời Xanh Mây Trắng: Được ~ câu truyện này tôi đã có ý tưởng rất lâu rồi, hai ngày trước đã
sửa qua một chút, bây giờ cũng viết được gần ba vạn chữ rồi.
Súp Lơ: Ok, cậu sửa ba vạn chữ vừa viết và đại cương câu truyện xong gửi lại cho tôi, tôi sẽ đọc qua một chút ^_^
Trời Xanh Mây Trắng: Cám ơn biên biên (^o^) ~
Trời Xanh Mây Trắng nhanh chóng gửi lại file bản thảo ba vạn chữ cho cô, mãi đến chiều Lan Ninh mới dành chút thời gian đọc qua.
Bản thảo này có tên là “Khúc ca đêm”, phong cách cũng giống như truyện ngắn trước đó của cậu ta, đều là trong tình huống bất đắc dĩ, nhân vật chính dùng
phương pháp cực đoan nhất giải thích cho câu chuyện tình yêu của mình.
Chỉ có khác, nếu câu truyện ngắn trước đó ấm áp như ánh mặt trời, thì
câu truyện này lại càng gần gũi với mặt trăng hơn. Có thêm một chút cảm
giác yên tĩnh của bầu trời đêm, nhưng cũng dịu dàng như nước của ánh
trăng sáng.
Thật ra Lan
Ninh vẫn rất kinh ngạc với phong cách sáng tác của Trời Xanh Mây Trắng,
bởi vì cậu ta luôn có thể sử dụng đề đài trinh thám, viết một câu truyện mềm mại lãng mạn như ngôn tình thiếu nữ. Nhưng dù sao đây cũng là tiểu
thuyết trinh thám, vì vậy nhân vật chính cuối cùng cũng không tránh khỏi kết cục bi kịch, mà kết cục mang tính chất bi kịch này, càng khiến độc
giả đồng cảm sâu sắc.
Bản thảo này mới chỉ viết được ba vạn chữ, nhưng từ cốt truyện có thể nhận ra đây là câu truyện có kết cấu rất chặt chẽ. Hơn nữa cách dùng từ của Trời Xanh
Mây Trắng vô cùng hoàn hảo, chí ít ba vạn chữ này đã hoàn toàn hấp dẫn
sự tò mò của Lan Ninh.
Nhưng không
thể không nói, câu truyện này vẫn có một nhược điểm khá lớn, đó là Lan
Ninh vẫn nhìn thấy bóng dáng Hạnh Tâm trong câu truyện này.
Tuy rằng cũng viết về chủ đề trinh thám, nhưng mỗi tác giả, sẽ có một phong cách khai triển vấn đề rất khác biệt.
Giống như
Vân Khinh, mặc dù cô là nữ tác giả viết truyện trinh thám hiếm thấy,
nhưng khẩu vị còn nặng hơn bất cứ nam tác giả nào. Cô ấy sẽ tạo ra những hình ảnh tác động mạnh đến thị giác người đọc, dưới ngòi bút miêu tả
của cô, mỗi vụ án cũng sẽ trở nên hấp dẫn ánh nhìn của người khác hơn.
Lại nói về
Mười Chín Tai, anh ta vô cùng am hiểu cách xây dựng bầu không khí hồi
hộp, đồng thời lại có lối tư duy đặc biệt quái dị. Theo như lời độc giả
trung thành nhà anh ta, bạn vĩnh viễn sẽ không thể đoán được anh ta đang suy nghĩ gì, thường thường đọc xong truyện của anh, người ta sẽ luôn có cảm giác “Chúa ạ còn có thể như vậy sao???”.
Mà truyện
của Hạnh Tâm, chính là một tác phẩm nghệ thuật vô cùng tinh tế. Mỗi chi
tiết trong câu truyện của anh đều có sự liên kết chặt chẽ với nhau, mỗi
chi tiết nhỏ nhìn qua có vẻ không đáng chú ý, đều là những điểm quan
trọng nhất trong câu truyện. Khi bạn thu thập được tất cả manh mối, chân tướng câu truyện rốt cục cũng xuất hiện, khi đó bạn sẽ không cưỡng lại
nổi mà thầm thán phục cách xây dựng kết cấu rất chi tiết mà tinh vi này.
Bây giờ
phong cách sáng tác của Trời Xanh Mây Trắng quá mức giống Hạnh Tâm, đều
là kiểu tỉ mỉ đánh bóng từng chi tiết, mỗi chi tiết nhỏ đều cực kỳ tinh
xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Nếu như
không phải văn phong của hai người bọn họ khác biệt rất nhiều, nhất định sẽ có không ít người cho rằng đây là một bút danh khác của Hạnh Tâm.
Kỳ thực
chuyện này cũng không có gì, dù sao đây cũng có thể coi là một sở
thích, nhưng tiếng tăm của Hạnh Tâm quá lớn, Trời Xanh Mây Trắng lại là
một người mới, như vậy nhất định sẽ bị người khác lôi ra đàm tếu, nói
không chừng còn có tin đồn cậu ta cố ý mô phỏng theo truyện của Hạnh
Tâm.
Lan Ninh vừa nghĩ tới tình huống đó, liền nhắn tin lại cho Trời Xanh Mây Trắng.
Súp Lơ: Bản thảo tôi đã đọc, câu truyện rất hay, nhưng cũng giống như truyện
ngắn hôm trước, tôi luôn cảm thấy có bóng dáng của thầy Hạnh Tâm đâu
đây. Thủ pháp và kỹ thuật xử lý những chi tiết nhỏ của cậu và anh ấy rất giống nhau.
Trời Xanh Mây Trắng: _(:3″ ∠)_
Trời Xanh Mây Trắng: Quả nhiên vẫn giống vậy sao, kỳ thực chính tôi cũng nhận ra nữa orz
Trời Xanh Mây Trắng: Từ hồi học cao trung tôi đã bắt đầu đọc sách của thầy Hạnh Tâm, không nói dối chị, anh ấy thực sự là nam thần trong lòng tôi.
Lan Ninh: “… … …”
Tuy rằng lần trước cậu ta nói sẽ coi thầy Hạnh Tâm làm mục tiêu, thì cô cũng mơ hồ
có cảm giác rồi, nhưng… cũng không đến mức coi anh ta là nam thần chứ?!
Trời Xanh Mây Trắng: Ban đầu khi nảy sinh ý định sáng tác, cũng là vì anh ấy. Tôi rất thích
cách anh ấy xây dựng tình tiết, mỗi câu truyện đều rất hấp dẫn, nhưng
phải nói thế nào nhỉ, trong câu truyện của anh ấy tôi có cảm giác hơi
buồn [ cười cry] mỗi lần đọc xong đều cảm thấy mặt ác trong con người
thật đáng sợ [ cười cry]
Trời Xanh Mây Trắng: Vì vậy tôi muốn viết một câu truyện khác, nhưng tôi vẫn không thoát
khỏi sức ảnh hưởng của anh ấy, tuy rằng văn phong của chúng tôi không
giống nhau, nhưng khi nghĩ kết cấu câu truyện, sẽ không kiềm chế được mà tạo ra những chi tiết nhỏ, nhất định phải vô cùng tinh xảo…
Trời Xanh Mây Trắng: Biên Biên, có phải tôi bệnh rồi không? QAQ.
Lan Ninh: “…”
Không, chỉ là cậu yêu anh ta quá nhiều thôi…
Súp Lơ: Rất nhiều người từ lúc bắt đầu sẽ theo bản năng mà mô phỏng theo phong
cách thần tượng của mình, chuyện này cũng rất bình thường, cậu viết một
thời gian nữa rồi sẽ tự nhiên hình thành được phong cách riêng của mình. Dù sao tiểu thuyết trinh thám cũng có chủ đề chính là trinh thám, tôi
cho rằng không chỉ có thầy Hạnh Tâm mới thiết kế được những câu truyện
tinh xảo khiến người khác ngạc nhiên, một câu truyện đơn giản hoàn toàn
cũng có thể thu hút được người đọc. Văn phong bây giờ của cậu đã rất
đặc biệt rồi, viết lâu hơn chút nữa tự nhiên sẽ có sự thay đổi, đến lúc
đó cậu sẽ không bị ảnh hưởng bởi thầy Hạnh Tâm nữa.
Trời Xanh Mây Trắng: Cảm ơn biên biên QAQ
Trời Xanh Mây Trắng: Yêu chế QAQ.
Lan Ninh: “…”
Chàng trai, có phải tình yêu của cậu đang giảm giá rồi không?.
Súp Lơ: Bản thảo này tôi sẽ đưa cho đồng nghiệp đọc qua, nếu được sẽ gửi cho
chủ biên thẩm định sau cùng, nếu có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cậu.