Ngày hôm sau Ngôn Nho Ngữ đã sửa xong bản thảo và gửi cho cô, lúc đó Lan Ninh đang trong giờ nghỉ trưa.
Nghe thấy
tiếng kêu tách tách có thông báo mới từ QQ, cô bò dậy nhìn qua, là bản
thảo thầy Hạnh Tâm gửi tới, cô liền mau chóng tải file word về.
Sau khi mở
file ra, cô cẩn thận đọc lại những chỗ thầy vừa sửa. Về tình tiết cũng
không có gì thay đổi nhiều lắm, anh cũng chỉ thêm vào một vài chi tiết
nhỏ, trong đó có một chi tiết nhỏ nhất phải nói tới, chính là anh thay
tên người chết thành Vu Mộ Viễn.
Lan Ninh: “…”
Vu Mộ Viễn
cũng đọc tác phẩm của thầy Hạnh Tâm, dù sao lúc đó khi anh ta muốn bắt
chuyện với cô, thì cũng dùng tiểu thuyết trinh thám mà tiếp cận với cô.
Lan Ninh nghĩ một lúc, khi Vu Mộ Viễn mở sách mới của thầy Hạnh Tâm,
phát hiện mình trở thành người chết dưới ngòi bút của anh… cảnh tượng
này sảng khoái cỡ nào chứ.
Hơn nữa
lượng tiêu thụ sách của thầy Hạnh Tâm rất lớn, thậm chí có thể sẽ được
phiên dịch thành nhiều phiên bản để xuất bản ra nước ngoài, còn có khả
năng lớn là được chuyển thể thành phim truyền hình dài tập.
… Cô cảm giác diện tích bóng ma bao trùm trong lòng Vu Mộ Viễn e rằng Gaussian [1] cũng không tính được.
[1]
Gaussian: nhà toán học người Đức, được mệnh danh là ‘hoàng tử toán học’ là người phát minh ra tích phân; vi phân. Hồi xưa học tích phân cũng có đoạn tính diện tích đấy ạ.
Cô xoa xoa
chóp mũi, kiểm tra lại một lần những chỗ anh vừa sửa, phát hiện có thêm
tình tiết trên thân thể người chết còn có vài vết thương do bị làm nhục.
Lan Ninh: “…”
Tác giả chính là người tùy hứng như thế đấy.
Cô uống một
hớp nước chanh đang đặt trên bàn, rồi gửi bản thảo anh đã sửa để đi hiệu chỉnh trước, sau đó mới mở khung chat với thầy Hạnh Tâm.
Súp Lơ: Thầy, trước đây anh có quen Vu Mộ Viễn sao? _(:3″ ∠)_
Hạnh Tâm: Không quen, chẳng qua tôi thấy cái tên này nghe cũng hay.
Lan Ninh: “…”
May là anh ta không cảm thấy tên cô cũng êm tai.
Súp Lơ: Ờ…
Súp Lơ: Đúng rồi, có chút chuyện liên quan tới trang bìa sách mới của anh, bởi
vì quyển này cũng cùng hệ liệt với ba quyển trước đó, vì vậy tôi nghĩ
nên duy trì phong cách trước đây, chúng ta sẽ nhờ họa sĩ trước đây vẽ
luôn nhé?
Hạnh Tâm: Được.
Súp Lơ: Được, vậy tôi sẽ hẹn họa sĩ trước vậy!
Súp Lơ: Nhắc mới nhớ, tên họa sĩ này cũng đặc biệt thích trốn bài đấy, chẳng trách anh ta thường giúp anh thiết kế trang bìa
Hạnh Tâm: Cái đó gọi là không phải người một nhà thì không vào chung một cửa không thì tôi kéo anh ta vào nhóm chung cũng được.
Súp Lơ: … Nhóm kia của anh không phải chỉ dành cho tác giả thôi sao? Buông tha cho họa sĩ người ta đi!
Hạnh Tâm:
Lan Ninh tắt khung chat không thèm để ý đến anh nữa, sau khi hẹn với họa sĩ ngày
giao bài xong xuôi, thì cô lại tiếp tục đọc bản thảo. Bởi vì quyển sách
này cuối tháng năm đã phải ra thị trường, nên mỗi phân đoạn cô đều kiểm tra rất chặt chẽ, chỉ sợ một mắt xích bị lỡ, sẽ kéo theo làm chậm toàn
bộ tiến độ.
Thứ sáu trước khi tan làm, Lan Ninh đúng giờ báo cáo tiến độ công việc cho Ngôn Nho Ngữ.
Súp Lơ: Thầy, anh có ở đây không? Báo cáo tiến độ tuần này, giai đoạn hai đã hoàn thành √
Hạnh Tâm: Ờ.
Lan Ninh
phủi khóe miệng, tác giả nổi tiếng quả nhiên khác người thường, bình
thường nếu là các tác giả nhỏ, thường thường sẽ tích cực nhắn tin hỏi cô tiến độ sách mới thế nào, vậy mà bây giờ cô lại là người chủ động báo
cáo với anh, anh ta còn làm ra vẻ không thèm để ý, hừm.
Súp Lơ: Còn nữa tôi có viết một đoạn giới thiệu ngắn và lời tuyên truyền cho sách, tôi gửi qua cho anh xem luôn nhé ~(≧▽≦)/~
Cô nói xong liền copy đoạn mình vừa viết xong vào khung chat, rồi có chút lo lắng chờ anh nhắn lại.
Hạnh Tâm: Thiên vương giới tiểu thuyết trinh thám Trung Quốc, tác giả có hàng ngàn độc giả theo đuổi – đại sư Hạnh Tâm
Hạnh Tâm: Danh hiệu này có phải quá dài rồi không?
Súp Lơ: Ta là Phật tổ Như Lai thay mặt Ngọc Hoàng đại đế quan thế âm bồ tát chỉ định sứ giả mỹ hầu vương Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không của Hoa Quả
Sơn – Động Thủy Liêm lên đường tới Tây Thiên thỉnh kinh.
Súp Lơ: Anh cảm thấy thế nào?.
Hạnh Tâm: ……
Hạnh Tâm: Mỗi lần đọc mấy lời tuyên truyền của biên tập viên các cô, tôi luôn có cảm giác mắc chứng khó ở. =)))
Súp Lơ: o(n_n)o~
Súp Lơ: Tôi đi họp trước.
Hạnh Tâm: Tôi vừa quyết định dọn nhà.
Câu nói này thành công khiến Lan Ninh đang định tắt QQ thì ngừng tay lại.
Súp Lơ: Thầy, anh nói thật đấy à???
Hạnh Tâm: Đương nhiên, nhà tôi cũng tìm rồi, tuần này sẽ chuyển qua đó
Lan Ninh: “…”
Sao viết bản thảo cũng không thấy anh hiệu suất như thế!
Súp Lơ: Thầy, dọn nhà xong phải báo địa chỉ nhà mới cho biên tập của anh đấy nhé ^_^
Hạnh Tâm: Cô đoán xem tôi có báo không?
Lan Ninh: “……..”
Không sao, sau này còn rất nhiều chuyện phải phải có địa chỉ của anh, cô không tin không khiến anh khai được.
Hạnh Tâm: À đúng rồi, căn nhà hiện giờ tôi cũng không bán, bên cô có ra sách hoặc ký lại hợp đồng, thì cứ ký gửi thẳng đến đây, bảo vệ sẽ nhận giúp tôi.
Súp Lơ: … [ bái bai ]
Sau khi tan
làm, Lan Ninh tìm số của Diệp Trừng trong danh bạ điện thoại, gọi qua
cho cậu ta một cuộc. Điện thoại vừa vang lên vài tiếng liền có người
nhận, chất giọng trong cao khiến người ta đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp của Diệp Trừng truyền tới từ đầu bên kia: “Biên Biên, không ngờ chị
lại gọi điện thoại cho tôi! Chị tìm tôi có chuyện gì không?”
Lan Ninh cười nói: “Tuần này cậu có rảnh không? Lần trước tôi nói muốn mời cậu ăn cơm, đến bây giờ mới có dịp.”
“Biên Biên
mời tôi ăn cơm đương nhiên là rảnh rồi.” Diệp Trừng nói tới đây bỗng
dừng lại một chút, có chút tò mò mà hỏi cô, “Biên Biên vì thầy Hạnh Tâm
giao bản thảo, nên tâm trạng chị bây giờ rất vui sao?”
“Cậu vừa
nhắc tới anh ta thì tôi liền không vui.” Lan Ninh nghĩ đến chuyện sau
khi chủ biên biết tin thầy Hạnh Tâm dọn nhà xong, sẽ uy hiếp cô như hôm
đòi bản thảo để moi ra địa chỉ của anh. Cô lắc đầu, muốn xóa hết những
chuyện rắc rối ấy trong đầu: “Vậy thì ngày mai đi, cậu muốn ăn gì?”
“Tôi ăn gì cũng được, Biên Biên cô cứ chọn món mình thích ăn đi.”
“Như vậy sao được, tôi đã nói sẽ mời cậu ăn cơm mà.”
“Biên Biên thích ăn gì tôi cũng thích ăn món đó.”
Lan Ninh nở
nụ cười một tiếng nói: “Vậy cũng được, tôi nghĩ ra ăn gì sẽ nhắn lại cho cậu biết, tôi tới trạm tàu điện ngầm rồi cúp máy trước nhé.”
Lúc cô về
đến nhà Khúc Đồng đã tan học, cô vừa đứng ngoài cửa cởi giày vừa hỏi
Khúc Đồng: “Ngày mai em có rảnh không? Chị đưa em ra ngoài ăn một bữa.”
Khúc Đồng cao hứng nói: “Rảnh lắm rảnh lắm! Ngày mai là ngày lễ gì vậy?”
“Không phải
ngày lễ gì cả.” Lan Ninh đi dép vào rồi nói, “Trước đây có một cậu nam
sinh ở đại học Đế Đô mời chúng ta một bữa em còn nhớ không? Cậu ta mời
chị ăn cơm hai lần, cứ thế cũng không tiện, ngày mai chị định mời cậu ta một bữa.”
Khúc Đồng
hơi ngạc nhiên một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ chớp mắt mấy cái: “Ồ —— là
anh đẹp trai ấy à, hóa ra là em được thơm lây nhờ anh ta.” Cô theo Lan
Ninh tới cửa phòng ngủ, đứng ở cửa nhìn cô, “Có điều chị mời anh ấy ăn
cơm còn gọi em đi, không tiện lắm chứ?”
“Có chuyện
gì sao?” Lan Ninh nhìn cô kỳ quái, cô cảm thấy dù sao cũng là mời ăn
cơm, thuận tiện đem theo Khúc Đồng cùng tới, không phải vây thì con bé
sẽ không cần ở nhà ăn mì nữa sao?
Khúc Đồng
cười nham hiểm như mấy bà thím nhiều chuyện mà nhìn cô: “Em thấy anh đẹp trai ấy rất thích chị đấy, em tới đó làm kỳ đà cản mũi tất nhiên là
không hay rồi.”
Lan Ninh im lặng một chút rồi quay đầu lại nói: “Ừm, vậy em ở nhà ăn mì đi.”
“Đừng.” Khúc Đồng vội sáp lại gần cô, “Em đi theo giúp chị kiểm tra anh ta vẫn tốt hơn mà!”
Lan Ninh không nhịn được mà cười: “Nha đầu như em có thể giúp chị kiểm tra người ta sao.”
“Hừ hừ, đừng thấy em mới lớp mười một mà coi thường nhé, riêng về chuyện đó em nhất
định sẽ không dốt hơn chị đâu.” Khúc Đồng nắm tay Lan Ninh cười hì hì
nói, “Ngày mai chúng ta tới công viên Ánh Sao đi, giờ đang là tháng ba
vừa đúng lúc ngắm hoa, Hoa hải đường ở đó đẹp lắm chị à.”
Lan Ninh hơi giật giật lông mày, mấy nhà hàng gần công viên Ánh Sao đắt chết đi
được. Haiz thôi vậy, dù sao cô cũng hiếm có lần được mời khách thế này:
“Được rồi, vậy tới công viên Ánh Sao đi.”
“Quá tuyệt
rồi! Có điều em cảm thấy tốt nhất chị nên hỏi ý kiến anh đẹp trai kia
xem sao, xem anh ấy có ngại khi chị dẫn thêm người đi không.”
Lan Ninh
ngẫm lại thấy rất hợp lý, vừa tắm xong đi ra liền nhắn một tin qua
Wechat cho Diệp Trừng: “Ngày mai tới công viên Ánh Sao nhé, tôi dẫn con
bé ở cùng nhà đi cùng luôn, cậu không ngại chứ?”
Diệp Trừng: Là em nữ sinh cao trung lần trước đó sao?
Lan Ninh: Ừm, để nó một mình ở nhà nhất định là lại ăn mì sống qua ngày.
Diệp Trừng: Được rồi. ^_^
Lan Ninh: Cám ơn. ^_^
Cô cảm thấy Diệp Trừng không hổ là tiểu thiên sứ ấm áp, quả thực là rất tinh tế.
Diệp Trừng: Là Biên Biên mời khách mà, phải là tôi nói cám ơn mới đúng. ^_^
Sau khi hẹn
lại thời gian cẩn thận với Lan Ninh, cậu liền thoát khỏi Wechat, bắt đầu phối hợp quần áo ngày mai phải mặc. Bạn học Kiện Kiện là tay trống của
nhóm, cũng là anh em trong ký túc xá của cậu, vừa thấy cậu đứng trước
gương thử quần áo, thì không nhịn được mà trêu chọc: “Bạn học Diệp Trừng này, ngày mai có buổi tập của ban nhạc, lại ăn mặc phong cách như vậy,
định đi gặp ai vậy?”
Hắn vừa nói như thế, hai người anh em khác trong túc xá cũng nhìn về phía Diệp Trừng, ồn ào hô ứng.
Diệp Trừng
vứt cái áo khoác lên giường mình, phất phất tay với bọn họ như đuổi
ruồi: “Đi đi đi, chơi game của mấy người xem phim của mấy người đi.”
Nhưng mấy
người anh em cùng phòng sao có thể tốt bụng như vậy, Kiện Kiện huýt sáo
với cậu một cái, đen tối mà cười nói: “Tao đoán nhá có phải hẹn Biên
Biên nhà mày không?”
“Cam
To, Biên Biên là ai vậy?” Hai cậu bạn cùng phòng còn lại nhất thời nổi
tính hiếu kỳ, dồn dập hỏi thăm Kiện Kiện vị Biên Biên chỉ mới nghe kể
hàng ngày.
Kiện Kiện ra vẻ thần bí nói: “À, Biên Biên á, là học tỷ của chúng ta, chị ấy xinh thôi rồi.”
“Khó trách mấy em gái xinh tươi trường mình không lọt nổi mắt nó, thì ra là thích học tỷ khóa trên!”
“Này, mấy em gái ấy mà biết chắc đau lòng lắm nhở ~ “
Diệp Trừng
quay đầu lại, nhìn ba cậu bạn cùng phòng đang trêu đùa mà nói: “Chúng
mày cứ nói đi, sau này nếu muốn số em gái nào, thì đừng có vác mặt tới
cầu xin tao.”
“…”
Trong phòng nhất thời im lặng như tờ.
Sáng hôm
sau, Diệp Trừng mặc bộ quần áo đẹp nhất vừa chọn tối qua, đến công viên
Ánh Sao từ rất sớm. Cậu đứng ngoài cửa chính đợi một lúc, thì liền nhìn
thấy Lan Ninh và một nữ sinh vừa ra khỏi cửa tàu điện ngầm từ phía xa,
và họ đang đi về phía anh.
Lan Ninh mặc chiếc áo gió liền mũ màu hồng như trong tấm ảnh cậu nhìn thấy lần
trước, mái tóc dài đen bóng buông dài xõa bên vai. Bên cạnh cô là cô nữ
sinh vẫn mặc bộ trang phục kiểu âu như hôm đó, vì thế rất dễ nhận ra họ
trong đám người đông đúc. Diệp Trừng vừa nhìn thấy hai người, liền vẫy
tay với các cô.
Lan Ninh kéo Khúc Đồng nhanh chóng đi tới, có chút xấu hổ mà nhìn Diệp Trừng: “Cậu chờ lâu rồi à?”
Diệp Trừng cười đùa: “Không đâu, tôi cũng vừa mới đến thôi.”
“Vậy chúng
ta qua khóm Hoa Hải đường bên kia chụp ảnh đã, buổi trưa sẽ tới nhà hàng buffet cơm Tây nhé!” Khúc Đồng hưng phấn kéo tay Lan Ninh, đi về phía
vườn hoa hải đường bên kia. Diệp Trừng đi bên cạnh hai người, hỏi Lan
Ninh: “Biên Biên, có phải dạo này chị bận lắm không?”
“Ừm, cũng có chút, vất vả lắm thầy Hạnh Tâm mới giao xong bản thảo, sách của anh ấy
phải làm nhanh mới kịp ra thị trường đúng hạn.” Lan Ninh nói rồi lại
nhìn cậu một chút, “Nhắc tới mới nhớ, gần đây cậu có chăm chỉ viết bản
thảo không đấy?”
Diệp Trừng cười nói: “Đương nhiên là có, tôi rất chăm chỉ đấy nhé.”
“Vậy thì tốt vậy thì tốt.”
Khúc Đồng ở
bên cạnh thở dài: “Thật không thể chịu được mấy người này mà, hiếm hoi
lắm mới có buổi đi chơi, vừa mở miệng lại nhắc ngay tới công việc được.”
Lan Ninh nói: “Rồi, vậy chúng ta không nói chuyện công việc nữa, nói về chuyện thi cử tháng tới của em đi.”
Khúc Đồng: “…”
Cô thò đầu
ra nhìn Diệp Trừng đang đứng bên cạnh Lan Ninh: “Anh nói xem nếu sinh
con với người như chị ấy, đứa bé đó có phải đáng thương lắm không.”
Diệp Trừng
hơi ngẩn người một chút, sau đó cúi đầu nở nụ cười, Lan Ninh mặt đỏ tới
mang tai cốc một cái lên đầu Khúc Đồng: “Trưa nay phạt em không được ăn
thịt!”
Trẻ con một ngày không học hành, thì đều suy nghĩ mấy chuyện vớ va vớ vẩn!
Sau khi đến
vườn hoa hải đường, Lan Ninh phát hiện người đến ngắm hoa thật sự rất
nhiều. Khúc Đồng lôi cô và Diệp Trừng chụp được không ít ảnh, đến gần
buổi trưa mới đói bụng làm loạn lên đòi ăn cơm.
May mà hôm qua cô đã đặt bàn trước, bằng không bây giờ tới đó không biết còn bàn để mà ăn không đây.
Sau khi
người phục vụ dẫn bọn họ tới bàn liền rời đi, Lan Ninh đi lấy món ăn,
Khúc Đồng và Diệp Trừng ngồi lại bàn. Khúc Đồng cầm chiếc dĩa trên tay,
ngồi lại gần Diệp Trừng hỏi: “Anh trai, có phải anh thích chị Lan Ninh
nhà chúng tôi không?”
Diệp Trừng mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô nói: “Đúng vậy.”
Khúc Đồng nở nụ cười nham hiểm: “Anh đừng trách em tới làm kỳ đà cản mũi, em cảm
thấy anh là người tốt, em sẽ nhớ mà nói mấy lời tốt cho anh ở trước mặt
chị Lan Ninh.”
Diệp Trừng không nhịn được mà cười tươi: “Vậy cám ơn em, anh chờ đến lúc đó sẽ đãi em ăn kem nhé.”
“Thành giao!”
“Hai người
đang nói chuyện gì đấy?” Lan Ninh cầm đống thức ăn về, cũng sắp không ôm nổi nữa rồi, Diệp Trừng mau chóng đỡ thức ăn giúp cô đặt lên bàn.
“Phù ——” Lan Ninh thở phào một hơi rồi nói với Diệp Trừng và Khúc Đồng, “Hai người cũng mau đi lấy món đi.”
“Vậy để em
đi, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé.” Khúc Đồng nhanh chóng đứng dậy,
trước khi đi còn nháy mắt với Diệp Trừng như hai chiến hữu thân thiết.