Ngôn Nho Ngữ vừa thốt ra câu đó, bầu không khí bỗng im lặng trong nháy mắt, Khúc
Đồng vừa nghe xong thì nhào lên vui vẻ nói: “Có thật không ạ?”
“Ừm.” Ngôn Nho Ngữ chỉ gật gật đầu.
Lan Ninh chọc lung tung đũa vào bát gia vị hai lần, rồi chần chừ nhìn anh: “Như vậy có được không, làm phiền thầy quá rồi.”
“Không sao, chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Lan Ninh mím môi nhìn anh, trong lòng bỗng có dự cảm rất mãnh liệt. Thầy Hạnh Tâm
nhiệt tình bất thường thế này, nhất định là có âm mưu gì đó!
Khúc Đồng
không nghĩ nhiều như cô, con bé chỉ biết ba mẹ nó sẽ không có lý do bắt
nó ra nước ngoài nữa, liền cao hứng nói cám ơn Ngôn Nho Ngữ luôn miệng:
“Cảm ơn thầy Ngôn! Buổi họp phụ huynh bắt đầu vào ba giờ chiều thứ sáu,
chắc tầm năm giờ hơn là có thể kết thúc!”
“Ừm.”
Lan Ninh vẫn rất nghi ngờ nhìn anh: “Thầy, thật sự không sao chứ? Nếu như không tiện anh cũng không cần miễn cưỡng đâu.”
“Có gì không tiện đâu, gần đây tôi rất rảnh rỗi.”
“Có điều là họp phụ huynh mà… anh không cảm thấy mất tự nhiên sao?”
“Không hề, dù sao sau này cũng phải đi họp phụ huynh cho con, đi trước coi như là thực tập cho quen.”
Lan Ninh: “…”
Ông nội à anh lo cũng hơi xa rồi đấy, bây giờ ngay cả đối tượng hẹn hò còn không có nữa là kết hôn.
Khúc Đồng
thấy chuyện này coi như đã quyết định như thế, liền vui vẻ chạy đi lấy
đồ ăn: “Hôm nay để em mời khách, mọi người cứ ăn thoải mái đi, đừng
khách sáo nhé.”
Lan Ninh: “…”
Không biết
là vừa vận động xong nên đói bụng, hay là mùi vị của mấy chiếc que xiên
này quá ngon, tối nay Lan Ninh ăn nhiều hơn bình thường, bụng no căng
đến tận nửa đêm mới ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau thức dậy, cả người đều mơ mơ màng màng, trên khuôn mặt cũng hiện rõ hai chữ thiếu ngủ. Không biết tại sao với ngày thứ hai luôn bận rộn, cô chỉ có thể búi tóc lên tóm gọn vào, ngáp dài rồi đi rửa mặt.
Không biết
tại sao, cứ thứ hai xe bus công cộng và tàu điện ngầm luôn chật cứng
người, công việc ngày hôm đó cũng nhiều nhất trong tuần. Bên phía xưởng in thông báo tuần này có thể gửi giấy lót trắng [1] sang cho cô, Lan Ninh nhờ đồng nghiệp phụ trách mảng này làm việc ở xưởng chuyển phát nhanh một tấm tới nhà thầy Hạnh Tâm.
[1]: Giấy lót sách ký tên tác giả
Đương nhiên, địa chỉ không điền nơi ở trước đây, mà là địa chỉ mới.
Mặt khác,
gần đây ban biên tập nhận được không ít phản hồi tích cực từ độc giả.
Truyện ngắn ‘Cầu xin’ ngày đó của Trời Xanh Mây Trắng nhận được rất
nhiều ý kiến khen ngợi từ độc giả, đương nhiên cũng trong dự đoán của
cô, có một bộ phận độc giả cho rằng cậu đang bắt chước theo phong cách
của Hạnh Tâm.
Các ý kiến
gửi về Weibo chính thức của tạp chí cũng cho là như vậy, chủ biên và Lan Ninh đã cùng nhau thảo luận vấn đề này, cả hai đều cho rằng Trời Xanh
Mây Trắng vẫn khá là có tiềm năng, chỉ có điều vì chịu ảnh hưởng tương
đối đậm từ Hạnh Tâm, nếu như cậu ta viết thêm vài tác phẩm nữa, nhất
định có thể thoát khỏi cái bóng của Hạnh Tâm, tự hình nên thành phong
cách của chính mình.
Thứ tư Lan
Ninh có chút thời gian rỗi, vốn định thảo luận về vấn đề này với cậu ta, nhưng sau khi bật khung chat với Trời Xanh Mây Trắng im lìm đã lâu, mở
miệng đã thành giục bài: “Chào buổi chiều, gần đây có chăm chỉ viết bài
không đấy?!”
Trời Xanh Mây Trắng: QAQ
Súp Lơ: … Vẻ mặt này là có ý gì? Cậu muốn nói gần đây cậu không khỏe nên không viết được nhiều sao?
Trời Xanh Mây Trắng: Biên Biên, thầy Hạnh Tâm nói muốn vào nhóm thì phải tuân thủ quy định của nhóm.
Súp Lơ: Quy định nhóm của bọn họ là gì?
Trời Xanh Mây Trắng: Trốn bài QWQ
Lan Ninh ha ha, quả nhiên.
Súp Lơ: Vì vậy cậu định xin tôi khất bài, phải không?:’)
Trời Xanh Mây Trắng: QAQ
Trời Xanh Mây Trắng: Tôi có thể xin nghỉ một ngày không?
Súp Lơ: ….. Tại sao cậu không ra khỏi cái nhóm đó luôn?
Trời Xanh Mây Trắng: Bởi vì trong nhóm đó có rất nhiều đại thần! Đi theo bọn họ có thể học được rất nhiều điều!
Trời Xanh Mây Trắng: Thật sự chỉ xin nợ một ngày thôi QAQ nhưng tôi vẫn có nguy cơ phải hát ‘Uy phong đường đường’ đó, rất nguy hiểm QAQ
Lan Ninh: “…”
Cô đang định nhắn lại, avatar của Hạnh Tâm liền nhảy lên, Lan Ninh tiện tay mở khung chat với anh.
Hạnh Tâm: Giấy đã đưa tới, qua lấy con dấu.
Lan Ninh: “…”
Mỗi lần xuất hiện trước mặt thầy Hạnh Tâm, cô cứ có cảm giác mình từ biên tập bỗng trở thành nô lệ.
Súp Lơ: Biết rồi, thầy o(n_n)o~
Sau khi tan việc cô tới thẳng nhà Ngôn Nho Ngữ, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy một thùng giấy lớn mà sợ hãi.
“Cái này…”
Ngôn Nho Ngữ cười nhạt với cô: “Đúng như cô nói có mười nghìn tờ thôi ấy mà, chắc
tầm sáu mươi, bảy mươi cân gì đó, cũng không nhiều lắm đâu.”
Lan Ninh: “…”
“Con dấu tôi đã tìm sẵn cho cô, trên bàn cũng có mực in, cô cứ tự nhiên.”
Lan Ninh đi tới bên bàn, khẽ cắn môi cầm lấy con dấu. Tự mình đào hố chôn mình, có chết cũng phải đóng xong đống này!
Phòng khách
bỗng trở nên yên tĩnh, Lan Ninh bắt đầu công việc đóng dấu của mình,
Ngôn Nho Ngữ đang ở dưới nhà bếp bắt đầu làm cơm. Lan Ninh ngẩng đầu
liếc mắt nhìn anh, cười tít mắt nói: “Thầy à, nếu không việc làm cơm cứ
giao cho tôi, anh chỉ cần đóng dấu thôi nhé nhé.”
“Cô nấu cơm tôi đồng ý, có điều dấu vẫn phải do cô đóng.”
Lan Ninh quoẹt khóe miệng, động tác trên tay vẫn không ngừng: “Anh thật sự không định ký tên vào vài trang sao?”
“Không.”
Anh nói chắc như đinh đóng cột, Lan Ninh nhỏ giọng làu bàu một tiếng, rồi cũng không nói gì thêm. Sau khi cô đóng mấy chục tờ, liền cảm thấy Ngôn Nho Ngữ
nói cũng có vẻ đúng, đóng dấu cũng không nhanh hơn so với ký tên là
mấy, hơn nữa vì để đảm bảo hoa văn trên dấu được in rõ ràng, cô đóng dấu vô cùng cẩn thận, còn phải cân nhắc dùng sức đều nhau, bằng không chỗ
thì đậm chỗ thì nhạt, in ra cũng khó nhìn.
… mười nghìn tấm này, cô phải đóng đến bao giờ đây ~
Sau khi Ngôn Nho Ngữ làm cơm xong, rốt cục cô cũng có thời gian nghỉ ngơi giưa giờ.
Tuy rằng đóng dấu cũng không nhanh, nhưng so với kí tên thì chí ít tay
cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Ăn được nửa bữa cơm, điện thoại Ngôn Nho Ngữ bỗng rung chuông, anh cầm lên nhìn một chút, rồi nhận cuộc gọi: “Chú hai ạ.”
Nghe thấy
xưng hô này, Lan Ninh theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn anh. Chú hai?
Chính là người chú đã tặng anh căn biệt thư xa hoa kia sao?
“Sao ạ? Con biết rồi, con đến đó giờ đây.”
Sau khi Ngôn Nho Ngữ nhận cuộc gọi xong thì vẻ mặt rõ ràng đã thay đổi, Lan Ninh
cũng không ăn cơm nữa, có chút lo lắng mà nhìn anh: “Đã xảy ra chuyện
gì sao?”
Ngôn Nho Ngữ vừa cấm lấy chiếc áo khoác treo gần cửa, vừa nhìn cô nói: “Ba tôi nằm viện, tôi phải qua đó một chuyến.”
“Nằm viện?” Lan Ninh bỗng đứng bật dậy, “Là bệnh gì, có nghiêm trọng không?”
“Nghe chú
hai tôi nói tình hình bây giờ đã ổn định rồi, trước đó ông không cho chú hai nói với tôi.” Ngôn Nho Ngữ mặc áo khoác vào rồi quay đầu lại nhìn
cô, “Cô…”
“À, tôi cũng muốn đi với anh, có thể giúp được gì thì giúp!”
Ngôn Nho Ngữ suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu nói: “Được.”
Lan Ninh cầm túi sách đang đặt trên sofa, cùng theo anh ra ngoài, sau khi lên xe cô
còn không quên an ủi anh: “Yên tâm đi, bố anh cũng già rồi khó tránh
khỏi vài lần ốm đau, nếu chú hai anh đã nói ổn rồi thì cũng không cần lo lắng lắm đâu.”
“Ừm.” Tuy Ngôn Nho Ngữ ngoài miệng đáp một tiếng, nhưng lông mày vẫn hơi chau lại.
Lan Ninh nhìn anh một cái hỏi: “Ba anh sống một mình sao?”
Ngôn Nho Ngữ nói: “Ừ, ông và chú hai tôi sống cũng gần nhau, nơi đó tương đối yên tĩnh.”
“Ừm, là vậy sao.” Lan Ninh gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Sau khi đến
bệnh viện trung tâm, cô theo Ngôn Nho Ngữ đi thẳng tới khu nội trú. Ngôn Nho Ngữ đi trước gõ gõ cửa phòng bệnh một cái, rồi đẩy cửa ra bước vào.
Trong phòng
chỉ có hai người là ba anh và chú hai, chú hai vừa nhìn thấy anh, thì từ bên giường đứng dậy: “Con tới rồi…” Ông còn chưa nói hết một câu, liền
nhìn thấy Lan Ninh phía sau Ngôn Nho Ngữ cùng đi vào, “Vị này chính
là…?”
“À, cháu là… bạn của thầy.” Lan Ninh nhìn ông mà cười thân thiện.
Ánh mắt của chú hai bỗng lóe lên một cái, ông cong miệng cười đáp lại: “Chào cháu.”
“Chào chú.”
“Hai đứa đã
đến rồi, vậy chú về trước đây.” Chú hai quay sang nhắc nhở ba anh nằm
trên giường bệnh vài câu, rồi quay người rời đi. Ánh mắt Lan Ninh vẫn để ý đến ông, cô thầm nghĩ quả là thương nhân xuất thân từ gia đình thư
hương không giống người bình thường tí nào, trên người không có mùi của
tiền, toàn thân tỏa ra khí chất của người tri thức.
“Ba, ba không sao chứ?” Ngôn Nho Ngữ đi tới trước giường bệnh, nhìn gương mặt tái xanh của ba mình.
Ba Ngôn nói: “Ba không sao, vẫn là bệnh cũ thôi, bảo chú hai con đừng có nói với con, nhưng nó lại không nghe.”
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Nói ba cần
phải nghỉ ngơi, quan sát mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi.” Ba Ngôn
nói nhưng ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm Lan Ninh, “So với chuyện đó,
không phải anh nên giới thiệu cô gái này với ba trước đã à?”
“À, chào
chú, cháu là Lan Ninh.” Lan Ninh vô cùng lễ phép cúi chào ba Ngôn một
cái, không thể không nói, khí chất của ba Ngôn cực kỳ giống Ngôn Nho
Ngữ, lúc vừa mở miệng nói chuyện thì chất giọng cũng kiểu vừa tao nhã
lại lịch sự lễ độ.
Có điều cô
tin, tính cách ba Ngôn nhất định sẽ thoải mái dễ chịu hơn Ngôn Nho Ngữ
nhiều, tuyệt đối không phải kiểu vô sỉ mặt dày như anh.
Ba Ngôn nhìn cô gật gật đầu: “Xin chào, chú là ba của Nho Ngữ, để cháu phải tới đây một chuyến, thực sự thật không tiện.”
“Đâu có đâu có, chú không sao là tốt rồi.”
Ba Ngôn cười mà hỏi cô: “Vừa nãy, hai đứa cùng nhau ăn cơm sao?”
Lan Ninh: “…”
Cô muốn thu hồi lại những lời vừa nói, cũng không thể phủ nhận một điều là tính cách anh thật sự được di truyền từ ba mình.
“Cô ấy là biên tập viên của con, xử lý sách mới của con thôi.” Ngôn Nho Ngữ nói.
“Thì ra là
như vậy.” Ba Ngôn khẽ gật đầu, trên mặt vẫn là mang theo nụ cười nhạt
nhìn Lan Ninh, “Có điều hiếm thấy khi nào con đi với bạn.”
Câu này Lan Ninh vô cùng tán thành, với tính cách này của thầy, muốn có một người bạn cũng thực không dễ dàng gì.
Sắc mặt Ngôn Nho Ngữ không chút thay đổi, anh vẫn nhìn ba anh như vậy: “Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu ba không sao thì con không quấy rầy ba nghỉ ngơi.”
Lan Ninh
đứng sau hơi ngạc nhiên một chút, chờ chút, chỉ như thế là xong đi về
sao? Tình cảm của hai cha con nhà này cũng quá lạnh nhạt đi!
“Đi thôi.”
Ngôn Nho Ngữ xoay người, kéo tay Lan Ninh đi ra ngoài. Lan Ninh quay đầu lại, nhìn ba Ngôn đang nằm trên giường nói: “Chú Ngôn, vậy chúng cháu
đi trước, ngày mai cháu sẽ quay lại thăm chú.”
“Được rồi.” Ba Ngôn nhìn cô mà cười một cái rất tươi.
Lan Ninh bị
kéo ra khỏi phòng bệnh, cô rụt tay ra khỏi tay Ngôn Nho Ngữ, giọng nói
nghe ra cũng có chút bất mãn: “Anh cứ đi như thế đấy à, sao không ở lại
chăm sóc ba mình?”
“Cô không nghe thấy ông nói bác sĩ bảo ông cần nghỉ ngơi sao?”
“… Được rồi, anh nói câu gì cũng đúng.”
Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, khóe miệng từ từ cong lên mang theo ý cười: “Cô không đói bụng sao? Vừa nãy còn chưa ăn xong cơm tối đấy.”
“Cũng có chút đói bụng…”
“Vậy thì nhanh lên về nhà ăn cơm, ăn xong còn phải đóng dấu đấy.”
“…”
“Chỉ mong hiệu suất của cô có thể nhanh hơn một chút, đừng để mấy cái thùng đó chất đống trong phòng khách nhà tôi.”
Lan Ninh: “…”
Ừm, quả
nhiên tính cách của chú Ngôn không thể tệ hại bằng anh ta được, mà trên
thế giới này cũng chẳng tìm được một người nào xấu xa hơn anh nữa.