Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 38



Lan Ninh vừa đăng status được vài phút, đã nhanh chóng nhận được sự quan tâm từ các chư vị bốn phương tám hướng.

“Biên Biên cô vừa trải qua kích thích gì vậy? (⊙v⊙)?”

“Bật lửa và xăng xin hân hạnh tài trợ chương trình này.”

“Hóa ra là thất tình [mặt chó]”

Lông mi của Lan Ninh nhảy lên một cái, cô thất tình sao? Ha ha.

Cô mím môi đáp lại một tin cho đối phương: “Người yêu còn chưa có sao mà thất được [bái bai] “

“Đơn phương cũng là yêu mà [mặt chó]”

Lan Ninh: “...”

“Có người thầm mến cũng đủ lắm rồi, như mị đây nè bao nhiêu năm qua ngay cả đối tượng yêu thầm mị cũng không có một chàng [bái bai]”

Lan Ninh: “...”

Cô cong khóe miệng, đáp lại một bình luận dưới status của mình: “Tôi không thầm mến ai cả, cũng không thất tình, cảm ơn mọi người đã quan tâm  “

Hạnh Tâm @Súp Lơ: Hôm nay cũng không phải valentine, đốt cháy các cặp đôi làm gì?:’)

Súp Lơ @Hạnh Tâm: Muốn thiêu sạch mấy kẻ yêu nhau còn phải xem ngày tháng à? 

Trời Xanh Mây Trắng @Súp Lơ: Biên Biên, chị muốn bạn trai sao ~ là kiểu có thể làm ấm giường á ~(≧▽≦)/~

Hạnh Tâm @Trời Xanh Mây Trắng: Có thể gửi cho tôi một tấm ảnh của cậu không?

Lan Ninh: “...”

Lẽ nào anh ta thật sự sẽ gửi ảnh của Diệp Trừng cho Vân Khinh đại sư sao??!

Cô đang định gửi inbox nhắc khéo Trời Xanh Mây Trắng, cuối cùng lại đọc được một comment bình luận của người qua đường: “Mối quan hệ này hỗn loạn quá, quả thực như chốn Tu La [mặt chó]”

Lan Ninh: “...”

Cô nên im lặng mà xóa status này thôi.

Thứ năm, bộ phận thiết kế cuối cùng cũng bàn giao bản cuối bìa của ‘Lời nhắn tử vong’cho cô. Lan Ninh gửi cho chủ biên và Ngôn Nho Ngữ xem qua, cả hai đều tương đối hài lòng, cũng coi như Lan Ninh có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Súp Lơ: Thầy, bìa truyện cứ quyết định như vậy đi, chúng tôi đã bàn bạc với bên xưởng in rồi, sau khi kỳ nghỉ mùng 01/05 kết thúc sẽ bắt đầu in sách.

Hạnh Tâm: Ừ.

Súp Lơ: Vậy tôi tan làm trước!

Hạnh Tâm: Giờ tan làm thì tiện đường mua chút đồ ăn tới đây đi.

Súp Lơ:.........

Hạnh Tâm: Hôm nay tôi tập trung viết sách quá, nên quên cả thời gian:’) trong tủ lạnh cũng không còn gì nữa.

...Sao anh không tự đi mua đi?!

Lan Ninh bực bội tắt máy tính đi về, nhưng có ai tới nói cho cô biết đi, tại sao khi đi qua siêu thị cô vẫn không kiềm chế được mà đi vào mua đồ ăn cho anh?!

Lan Ninh cầm túi đồ ăn, buồn rầu đứng trước cửa nhà Ngôn Nho Ngữ.

Lẽ nào bị anh ta nô dịch lâu rồi, nên hình thành nô tính à! Quả thực thật đáng sợ!

“Cô về nhanh thật.” Ngôn Nho Ngữ mở cửa, khóe miệng khẽ cong lên cười mỉm. Lan Ninh nở nụ cười nhạt hời hợt rồi đi vào, thay đôi dép lê trong nhà: “Thầy à, tốt nhất là anh thực sự đã viết bản thảo cả ngày hôm nay.”

“Đương nhiên, tôi thèm lừa cô sao?”

“...Ha ha.” Cô xách túi đồ xuống nhà bếp, lấy từng món ra. Ngôn Nho Ngữ đi tới bên cạnh, mở vòi nước bắt đầu rửa rau trong bồn: “Đúng rồi, sáng sớm hôm nay ba tôi mới xuất viện, sau này cô không cần tới bệnh viện nữa nhé.”

Lan Ninh đổ ớt xanh vào bồn nước, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sức khỏe chú Ngôn đã khá hơn chưa?”

“Ừm, bác sĩ nói không cần phải nằm viện, ông ấy cũng muốn về nhà dưỡng bệnh nữa.”

“Cũng đúng thôi.” Dù sao không ai thích ở lâu trong bệnh viện, “Có điều chú Ngôn sống cách xa đây như vậy, anh nên đi thăm chú ấy nhiều hơn, không thì lại giống như lần trước, chú ấy nằm viện anh cũng không biết.”

Ngôn Nho Ngữ cười một tiếng: “Bên ấy có chú hai tôi nữa, bọn họ sống với nhau còn thoải mái hơn tôi nhiều.”

Lan Ninh nhớ tới căn biệt thự xa hoa chú hai anh tặng cho anh, cảm thấy cũng có chút hợp lý: “Dù sao chú ấy cũng già rồi cần phải được quan tâm.”

“Được rồi tôi biết rồi, sao cô nói nhiều thế nhỉ, trước tiên cô cứ lo cho mình đi đã.”

“Tôi làm sao?” Lan Ninh không phục nhìn anh.

Ngôn Nho Ngữ hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: “Lần trước cô về nhà là lúc nào?”

Lan Ninh: “...”

“Tôi… tôi mùng 01/05 tôi nhất định sẽ về!” Lan Ninh mạnh miệng đáp lời chắc nịch, dù sao cô cũng tính toán cẩn thận rồi, đã hơn một năm nay cô chưa về nhà.

“Tại sao tết âm không về nhà?”

Lan Ninh bĩu môi nói: “Lúc ấy tôi vừa mới thất nghiệp, hơn nữa lại không có bạn trai, về nhà không phải sẽ nghe lải nhải đến chết sao.”

“Thì ra là như vậy.” Ngôn Nho Ngữ nói đuôi lông mi khẽ chớp, “Bây giờ cô có bạn trai rồi sao?”

“Vèo” một mũi tên chọc trúng khớp gối Lan Ninh, kẻ vừa có người yêu đã bắt đầu khinh bỉ FA như cô đây quả thực rất đáng ghét. Cô ngẩng đầu nhìn anh cười mỉa: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, không phải đã nói sau này muốn ăn thì gọi người yêu anh tới mà nấu rồi sao, tại sao còn gọi tôi tới làm gì?”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô, hiếm khi để lộ ánh mắt thật lòng mang theo chút mê hoặc quyến rũ: “Đúng nhỉ, cô nói thử xem là tại sao?”

Khi nói câu này giọng Ngôn Nho Ngữ truyền cảm đến lạ kỳ, nghe qua giống như một câu thần chú thầm thì bên tai cô, trái tim Lan Ninh cũng vì thế mà lỗi nhịp.

Cô hơi hơi chớp mắt, có chút ngạc nhiên mà nhìn người đang đứng trước mặt.

Là cô hiểu sai chỗ nào rồi sao? Hay ý của anh chính là như vậy? Thần kinh cũng không theo điều khiển mà hoảng loạn, cô cảm thấy ngay cả việc thở giờ đây đối với cô cũng thật khó khăn.

Nhưng anh vẫn đang nhìn cô, Lan Ninh muốn nhìn sang hướng khác, lại phát hiện đôi mắt của anh dường như rất hấp dẫn, cô vốn không thể lảng tránh đôi mắt kia.

Trên mặt cô dần xuất hiện những vết ửng đỏ màu nhạt, Ngôn Nho Ngữ hơi nghiêng người về phía cô, Lan Ninh bị bất ngờ mà hét lên một tiếng, rồi cô nhanh chóng lùi người về phía sau: “Tôi đột nhiên nhớ ra mình có chút việc, tôi về trước nhé!”

Cô nói xong thì mau chóng chạy ra khỏi nhà Ngôn Nho Ngữ, nhanh như một tia chớp vừa xoẹt qua căn phòng.

Ngôn Nho Ngữ nhìn cửa phòng vừa đóng lại, im lặng đứng đó một lúc lâu, rồi anh cúi người nhặt mấy quả ớt xanh đang rơi bừa bãi trên mặt đất.

Sau khi Lan Ninh rời khỏi nhà Ngôn Nho Ngữ, cô vẫn ở trong trạng thái mơ hồ chưa tỉnh táo lại được.

Mẹ ơi ý của anh ta giống như những gì cô đang nghĩ sao? Không không không, nhất định là do cô nghĩ quá nhiều rồi! Đừng có ảo tưởng sức mạnh như thế Lan Ninh!

Cô liên tục thầm nhắc nhở bản thân, nhưng ánh mắt và lời nói lúc nãy của Ngôn Nho Ngữ, lại không ngừng xuất hiện trong đầu cô, càng ngày lại càng trở nên rõ ràng hơn.

“Mợ nó~ anh ta thật nham hiểm!” Lan Ninh chạy vòng quanh con đường đi bộ của khu chung cư, hi vọng gió lạnh có thể làm cho mình tỉnh táo hơn.

Bước chân của Lan Ninh càng ngày càng nhanh, nhưng trong đầu cô tất cả vẫn là Ngôn Nho Ngữ. Cô bỗng cảm thấy thật kỳ quái, rõ ràng trong khoảng thời gian này cô luôn ra vào nhà anh, nếu như anh ta thật sự có đối tượng kết hôn, cô không thể nào không biết được, cứ coi như hai người đó không hẹn hò, nhưng ít nhất cũng phải gọi điện thoại cho nhau chứ?!

Nếu như đối tượng kết hôn anh nói chính là cô, thì tất cả mọi thứ trông có vẻ khá hợp lý!

Không! Chuyện này quá đáng sợ! Thầy làm sao có thể sẽ thích cô được, thái độ của anh đối với cô rõ ràng hung dữ như vậy mà!

Nhưng anh ta là đồ thần kinh mà, có thể mấy người bất bình thường thể hiện tình cảm của họ như vậy thì sao...?

... Lan Ninh có cảm giác cô cũng sắp bị điên lên theo anh luôn rồi.

Chạy mấy vòng cũng không thể bình tĩnh lại được, nên cô quyết định từ bỏ đường chạy, đi vào thang máy về thẳng nhà.

Lan Ninh ngả người xuống chiếc sofa cỡ lớn ngoài phòng khách, nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ về cuộc sống của sống.

Có phải cô nên gặp anh ta hỏi thẳng thì tốt hơn đúng không? Nhưng... nhỡ đâu anh ấy nói người đó không phải cô, thì mối quan hệ này sẽ lúng túng thế nào chứ, mà nhỡ đâu anh nói người đó chính là cô... Vậy thì càng ngại ngùng hơn.

“A a a, tại sao tôi đến cái tuổi này rồi, còn phải lo lắng chuyện yêu đương như mấy cô nữ sinh thế này!” Lan Ninh nằm trên sofa tuyệt vọng lăn lộn oán hận.

Càng tệ hại hơn chính là, cô hoàn toàn không biết sau này nên đối mặt với anh thế nào. Trong tay cô còn đang xử lý cuốn sách của anh, bọn họ không thể cắt đứt liên lạc với nhau được.

Tiếng chuông điện thoại di động trong túi xách vang lên, nghe thấy lại rĩ. Trong lòng Lan Ninh căng thẳng, sẽ không phải là thầy gọi tới cho cô chứ?!

Cô bật nhảy khỏi sofa như chú cá chép mạnh mẽ vượt vũ môn, hít một hơi thật dài, cô lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi xách.

... Là mẹ cô gọi tới.

“Mẹ, có việc gì ạ?” Trong nháy mắt đầu óc Lan Ninh tỉnh táo hơn hẳn, cô lại nằm vật xuống sofa lần nữa.

Mẹ Lan Ninh ở đầu điện thoại bên kia nói sang: “Ninh Ninh, có phải ngày mai con về nhà không?”

“Vâng, con đã mua vé tàu rồi.”

“Ừ, vậy thì tốt, ngày mai mẹ làm món cô thích ăn nhất đấy nhé gà quay khoai sọ.”

“Dạ!” Lan Ninh nói xong, lại thấy hơi mệt mỏi, “Có điều chắc chiều tan làm xong con mới về, lúc về đến nhà chắc cũng tối muộn đấy ạ.”

“Không sao, mẹ chờ cô về.”

Lan Ninh cảm động trong lòng, đôi mắt cũng đỏ lên rồi: “Con sẽ cố gắng về sớm hơn ạ.”

“Được, vậy mẹ không quấy rầy cô nữa, cô ngủ sớm một chút.”

“Vâng.” Lan Ninh nghe đầu dây bên kia đã cúp máy, thì tiện tay vứt di động lên sofa. Thôi đi, tốt nhất cố đừng nên nghĩ nhiều nữa, vừa đúng lúc có kỳ nghỉ lễ mùng một tháng năm, nói không chừng chờ mùng một tháng năm trôi qua, cả hai cũng quên việc này luôn rồi.

Ngày cuối cùng Lan Ninh đi làm cũng không liên lạc với Ngôn Nho Ngữ, sau khi tan làm thì từ công ty tới thẳng nhà ga.

Vừa trở lại quê nhà, cảm giác tinh thần đều thoải mái không ít, tuy rằng kỳ nghỉ chỉ có ba ngày, nhưng cô muốn bản thân mình có thể thả lỏng một chút.

Ba ngày nay cô không chủ động liên hệ với bất cứ ai, chỉ thỉnh thoảng lướt weibo bạn bè, xem qua những tấm ảnh về giải thi đấu mùng một tháng năm. Việc nhà cô cũng không phải làm, mỗi ngày mẹ cô còn nấu đồ ăn ngon cho cô ăn, cô có cảm giác mình thật sự sắp quên luôn Ngôn Nho Ngữ rồi.

Nhưng mỗi lần đăng nhập Weibo, cô cũng sẽ không kiềm chế được mà kiểm tra xem thầy Hạnh Tâm có đăng status mới hay không. Ngôn Nho Ngữ rất ít khi đăng status, ngay cả kỳ nghỉ lễ mùng một tháng năm cũng rất im ắng.

Lan Ninh vừa ăn hoa quả mẹ gọt, vừa đăng nhập Weibo bằng di động, liền nhìn thấy tin tức đang hot nhất ngày hôm nay.

Công ty điện ảnh Hoàn Vũ V: Tin hot nhất ngày hôm nay - công ty chúng tôi đã ký bản quyền điện ảnh của ‘Diễn viên’ với thầy Hạnh Tâm thành công! [Dẩy đầm ~] về vấn đề chọn diễn viên, Mạc Trăn đã được xác định đóng vai nhân vật chính Ngô Dạng! Hơn nữa thầy Hạnh Tâm sẽ tự mình đảm nhiệm vị trí biên kịch của bản điện ảnh, Nhạc sĩ Kiều - Kiều Dĩ Thần đảm nhiệm toàn bộ mảng âm nhạc! Nghe nói ca khúc chủ đề sẽ do Đinh Mông biểu diễn đấy nhé! [tung hoa] mọi người nhớ đón chờ! Dù sao mị cũng hóng lắm rồi!!

Lan Ninh: “!!!”

Bản quyền bản điện ảnh của ‘Diễn viên’ đã được bán! Hơn nữa còn có một đội hình long lanh thế kia đi kèm theo! Gào gào gào cô cũng muốn đặt gạch hóng!

Cô vội vã click vào Weibo cá nhân của Ngôn Nho Ngữ, nhìn thấy anh cũng vừa share lại tin từ weibo của công ty điện ảnh kia. Cô mở khung bình luận, vốn là muốn cho nhắn chúc mừng anh, nhưng lại phát hiện dưới bình luận đang bùng nổ.

“Quá tuyệt! Rất mong chờ! Nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng!”

“Trăn Trăn Trăn Trăn Trăn Trăn! Ngô Dạng Ngô Dạng Ngô Dạng Ngô Dạng! Yêu anh nhất moaz moaz moaz!”

“[bái bai] Rốt cục thầy vẫn vì tiền mà bán Ngô Dạng, mấy người không cẩn thận còn làm hỏng cả một tác phẩm?”

“Có mùi ghen tị đâu đây, không biết kẻ cần cẩn thận là ai [móc mũi] tác giả người ta bán tiểu thuyết của mình kiếm tiền, còn không được sao?”

“Bán thì bán đi, tại sao nam chính lại là Mạc Trăn [bái bai] anh ta có thể diễn được sao?”

“... Thực sự là đi đâu cũng nhìn thấy antifan của Mạc Trăn .”

“Đặt gạch hóng, dù sao mỗi lần có tin tiểu thuyết sẽ được chuyển thể, fan của diễn viên và fan của truyện đều cãi nhau [doge] “

“Đạo diễn bộ phim này rất có tâm đấy ạ! Nhìn đội hình quá long lanh quá đi! Mị vô cùng hónggg! Không xem thì cút!”

Lan Ninh đọc qua một lượt các ý kiến, rồi chợt nhớ tới lời Ngôn Nho Ngữ đã nói lần trước, vì muốn cuộc sống của vợ mình ngày càng tốt hơn nên anh mới bán bản quyền tác phẩm, cũng là vì muốn kiếm được nhiều tiền hơn...

Cô dùng sức mà ấn share status của anh.

Súp Lơ V: Vô cùng mong chờ! [đáng yêu] Nếu ai không muốn xem thì nhẹ nhàng đi ra nhé, xin đừng nói lời cay đắng. [mỉm cười]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.