Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 45



Lan Ninh đoạt lấy tấm thiệp trên tay Ngôn Nho Ngữ, nhanh chóng nhét vào túi xách của mình: “Đây không phải thư tình.”

Ngôn Nho Ngữ nhướn mày: “À, vậy đó là gì?”

“Tạm thời xem như là thư chia tay đi.”

“Thư chia tay?” Ngôn Nho Ngữ khẽ xì một tiếng, “Hai người bắt đầu từ bao giờ mà có chia tay?”

Lan Ninh chẹp miệng một cái: “Cuối tuần trước cậu ấy thổ lộ với tôi, tôi đã từ chối rồi.”

Đáp án này bất ngờ khiến Ngôn Nho Ngữ cảm thấy mừng rỡ hẳn, anh im lặng trong chốc lát, rồi cong khóe miệng nói: “Lựa chọn rất sáng suốt, hạt lạc không đáng để em tin tưởng.”

...Ha ha, nhưng cô cảm thấy Diệp Trừng còn đáng tin hơn anh đấy.

Cô hừ một cái không nói gì, Ngôn Nho Ngữ lại hỏi: “Hóa ra cuối tuần trước hai người gặp nhau à?”

Lan Ninh: “...”

Cô ngẩng đầu lên, cười với anh nói: “Đúng vậy, hôm ấy công viên Ánh Sao có đại nhạc hội.”

Tất nhiên chuyện này đối với Ngôn Nho Ngữ không phải tin tức tốt lành gì, lông mày anh hơi chau lên. Đang định mở mồm nói gì đó, anh chàng được gọi tới lấy đồ chuyển phát nhanh bỗng đi tới nhắc nhở: “Địa chỉ chuyển phát anh đã điền xong chưa?”

“Chờ chút.” Ngôn Nho Ngữ nuốt lời vừa đến miệng vào bụng, cúi đầu tiếp tục điền thông tin trên đơn chuyển phát nhanh.

Viết xong nét bút cuối cùng, anh đưa đơn cho nhân viên chuyển phát giúp anh đóng gói món đồ. Sau khi anh chàng chuyển phát nhanh nhận đồ, thì theo thói quen đưa mắt nhìn qua, rồi cậu ta ngây người đứng nguyên tại chỗ.

Là “Lời nhắn tử vong” sao? Cuốn sách này còn chưa được xuất bản, bây giờ mà đã có sách thì chỉ có thể là tác giả đại nhân thôi...

Cái gì, đây là thầy Hạnh Tâm sao?!

Trong mắt cậu chàng chuyển phát tràn ngập vui mừng, cậu ngẩng đầu vội hỏi: “Anh anh anh…. anh là thầy Hạnh Tâm thật sao?!”

Ngôn Nho Ngữ không lấy làm lạ đáp: “Ừm.”

Cậu chàng lại càng kích động hơn, gần như vui đến phát khóc: “A a thầy ạ, tôi là độc giả trung thành của anh, tôi rất thích hệ liệt trinh thám An Nhiên, nghe nói gần đây truyện sắp được chuyển thể thành phim! Thật xấu hổ quá bây giờ tôi đang rất vui! A a không ngờ có một ngày đi nhận đồ chuyển phát nhanh mà lại gặp được thầy! Quả nhiên tôi chọn đúng nghề rồi!”

Lan Ninh: “...”

Chờ chút, cậu chuyển phát nhanh này, mục tiêu theo đuổi nghề nghiệp của cậu là đây sao?

“A a a a thầy à, anh có thể ký tên cho tôi không! Tôi muốn lưu lại khoảnh khắc này!” Cậu chàng chuyển phát nhanh nói xong liền lục tìm một cuốn sổ trên người, nhưng tìm một hồi lâu cũng không lấy được một tờ giấy trắng nào, cuối cùng chỉ đành xé một tờ điền thông tin chuyển phát nhanh mà đưa cho anh, “Thầy à, phiền anh ký tên cho tôi vào đây nhé!”

Lan Ninh: “...”

Ngôn Nho Ngữ thấy cậu ta đưa đơn chuyển phát nhanh và bút, liền hỏi: “Tôi kí xong thì phí chuyển phát có được giảm giá không?” Ký gửi đồ ra nước ngoài dù sao chi phí cũng khá đắt đỏ.

Lan Ninh: “...”

Cậu chàng chuyển phát nhanh gật đầu như giã tỏi: “Đơn này coi như tính cho tôi!”

Ngôn Nho Ngữ quyết đoán nắm chặt tờ đơn thông tin, nhanh chóng ký tên mình lên giấy: “Được rồi.”

“Cám ơn thầy!” Cậu chàng chuyển phát nhanh mặt đỏ bừng vì kích động, “Tôi sẽ giữ lại truyền cho con cháu đời sau của mình!”

Lan Ninh: “...”

Cô không đỡ nổi nữa rồi.

Sau khi đảm bảo với Ngôn Nho Ngữ nhất định sẽ chuyển đồ đến nơi an toàn, thì cậu chàng vui mừng hớn hở lái xe rời đi. Lan Ninh không chịu nổi mà nhìn Ngôn Nho Ngữ nói: “Thầy à, trước mặt độc giả của mình anh nên chú ý hình tượng một chút đi! Cái gì mà ký xong thì có được giảm giá không?!” Câu này mà anh ta cũng nói ra được.

Ngôn Nho Ngữ vô cùng thản nhiên nói: “Có gì không được sao? Tiền thì phải tiết kiệm mới tích góp được.”

Lan Ninh: “...”

Khoảnh khắc này Lan Ninh cảm thấy toàn thân anh đang tỏa ra thứ ánh sáng của thánh Kim Ngưu giữ của.

“Đúng rồi, chúng ta vừa rồi mới nói tới đoạn đại nhạc hội ở công viên Ánh Sao nhỉ?”

Lan Ninh: “...”

Cậu chuyển phát nhanh đã ngắt lời rồi, không phải anh nên quên luôn chuyện này đi chứ? 

Cô và Ngôn Nho Ngữ đứng dưới lầu thảo luận vấn đề này tận năm phút, cuối cùng kết thúc bằng việc Lan Ninh phải mời anh ăn một bữa.

Lan Ninh: “...”

Dựa vào cái gì cô phải mời anh một bữa chứ?!

Thi biện luận cô thua, lòng không cam tình không nguyện phải mời Ngôn Nho Ngữ một bữa thịt xiên, Ngôn Nho Ngữ ngồi đối diện cô, vừa nhúng thịt bò vào nồi, vừa hững hờ nói: “Đúng rồi, mọi người hình như đều biết chuyện chúng ta hẹn hò rồi.”

Lan Ninh: “...”

“Chúng ta vốn không hẹn hò được chưa!” Lan Ninh tức giận gào lên.

Ngôn Nho Ngữ lạnh lùng gật gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy không đúng, vì thế chủ nhật tuần này chúng ta hẹn hò đi.”

Lan Ninh: “...”

“Cuối tuần này tôi phải tham dự hôn lễ bạn học.”

“Cuối tuần có hai ngày.”

“Chủ nhật tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Vậy chúng ta có thể hẹn hò ở nhà.”

Lan Ninh: “...”

Vấn đề quan trọng ở đây là, tại sao cô nhất định phải hẹn hò với anh?!

Ăn xong một bữa thịt xiên, cô lại càng cảm thấy mệt mỏi.

Đi ra khỏi cửa hàng xiên que, Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu nhìn bó hoa trong tay cô: “Em có biết loại hoa này chăm thế nào không?”

Lông mày Lan Ninh giật giật, còn có thể chăm như nào nữa, không phải cắm vào bình rồi vẩy chút nước sao?

Ngôn Nho Ngữ nói: “Với chút kiến thức của em, không phải ngay cả đây là loại hoa gì em cũng không biết đấy chứ?” Anh nói rồi kéo bó hoa trong tay cô tới, “Thôi thì để anh chăm hộ em đi.”

Lan Ninh: “...”

Kẻ không biết xấu hổ là người vô địch thiên hạ!

Cô bất lực nở nụ cười ha ha hai tiếng: “Anh thích thì cứ cầm lấy đi.”

Đi tới trước khu chung cư, cô vẫy vẫy chào Ngôn Nho Ngữ coi như là tạm biệt. Ngôn Nho Ngữ nhìn cô đi vào trong khu nhà, mới cong khóe miệng cười mỉm đi về khu nhà của mình.

Sau khi về đến nhà, Lan Ninh có chút mỏi mệt ngồi vào bàn, mở máy vi tính. Bây giờ cũng không phải quá muộn, cô định xem một tập phim, để điều lại chỉnh tâm trạng một chút.

Theo thói quen cô lên QQ trước, cô phát hiện khung chat với Đại Thanh đang nhấp nháy trên màn hình.

Đại Thanh: Tao nghe nói mày và thầy Hạnh Tâm đang hẹn hò đấy à! Có thật không?!

Lan Ninh: “...”

Tại sao ngay cả cô nàng cũng biết luôn rồi!

Lan Ninh: Mày nghe ai nói?

Đại Thanh: Xời, tin ấy truyền nhau từ sáng nay rồi, rất nhiều tác giả khác cũng biết!

Lan Ninh:... [bái bai]

Đại Thanh: Mày câu được cá lớn rồi đó Lan Ninh à, mày vậy mà cũng quyến rũ được thầy Hạnh Tâm! Tao còn tưởng mày sẽ có phát triển với tiểu thịt tươi kia chứ!

Lan Ninh: Tao không hẹn hò với thầy, toàn mấy lời đồn bậy bạ mày cũng tin, trí thông minh để đâu? 

Đại Thanh: Này, mày ngụy biện rất rõ ràng nhé. 

Lan Ninh:...

Đại Thanh: Tuần này có đám cưới Phan Thư Dung đấy, mày có thể đưa thầy Hạnh Tâm tới khoe khoang. 

Lan Ninh: Đủ rồi _(:3” ∠)_ đã bảo tao với anh ta không có quan hệ kiểu đó, cần gì phải lợi dụng bảo anh ta tới tham gia hôn lễ làm gì, đây là hành động gì hả?

Đại Thanh: Hành động gì? [ngoáy mũi]

Lan Ninh: Nói chung chính là hành động không tốt!

Đại Thanh: Sao tao cứ có cảm giác anh ấy sẽ rất tình nguyện làm chuyện đó nhỉ.

Lan Ninh: Không nói với mày nữa, tao xem phim đây. [bái bai]

Cô không hề do dự tắt khung chat QQ, rồi click vào bộ phim truyền hình gần đây mình hay xem.

Thứ bảy là hôn lễ của Phan Thư Dung, cô vẫn quyết định đi một mình. Cô lấy bộ váy và đôi giày mới mua tuần trước ra, thay xong thì đứng soi mình trước gương.

‘Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân’ câu nói này thật chẳng sai chút nào, chỉ vừa thay một bộ trang phục khác, nhìn cô trông giống như tiểu thư con nhà giàu quý phái nào đó.

Trang điểm cho mình xong, Lan Ninh nghĩ phải làm kiểu tóc nào cho hợp. Với kiểu lễ phục này thì tết tóc là đẹp nhất, nhưng bây giờ nếu ra tiệm làm thì chắc chắn không kịp giờ. Cô thử thả mái tóc của mình xuống, nhìn cũng không tệ. Soi mình trong gương nghiên cứu một chút, cô nhớ lúc mình đi du lịch ở Nhật Bản, có mua một chiếc máy uốn tóc tại nhà.

Máy uốn tóc này hiện đang rất thịnh hành trong giới nữ sinh Nhật Bản, lúc đó cô tự nhiên thấy thích nên đi mua, chỉ là mua về nhưng chưa thử lần nào. Vừa đúng lúc có dịp, lần này để cô luyện thử tay nghề một chút xem sao.

Thao tác uốn tóc rất đơn giản, cô đọc qua sách hướng dẫn một lần, rồi theo đó mà làm. Vốn tưởng rằng lần thứ nhất uốn sẽ không đẹp cho lắm, không ngờ lần này lại may mắn như vậy, mỗi một lọn tóc đều cong đúng độ vừa phải.

Lan Ninh ngắm tác phẩm của mình một lúc, rồi hài lòng cầm túi xách lên đường.

Tiệc cưới chính thức bắt đầu lúc mười hai giờ, cô đến hội trường sớm hơn một tiếng. Cô dâu và chú rể đang đứng bên ngoài đón khách, lúc vừa thấy Lan Ninh thì Phan Thư Dung ngẩn người, cô ta vội kéo tay chồng mình chạy tới chào cô: “Cậu là Lan Ninh hả?!”

Lan Ninh nở nụ cười đáp lại, thuận tiện đánh giá cặp đôi này. Phan Thư Dung còn xinh hơn hồi học đại học rất nhiều, tuy rằng trước đây cậu ta cũng xinh, nhưng không được rực rỡ quyến rũ như bây giờ. Người đàn ông bên cạnh cao hơn cô ta nửa cái đầu, tuy rằng không đẹp trai lắm, nhưng nhìn mặt mũi cũng sáng sủa hiền lành, anh ta mặc trên người một bộ âu phục màu trắng càng làm tôn thêm khí chất của mình.

Lan Ninh cảm thấy hai người này rất xứng đôi, cô đưa phong bì đã chuẩn bị kỹ cho Phan Thư Dung, cười nói: “Chúc mừng, chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”

“Cám ơn.” Phan Thư Dung nhận phong bì, rồi quay sang giới thiệu với chồng mình, “Đây là cô bạn thời đại học của em, trông có xinh không, lúc đi học cô ấy được nhiều anh theo đuổi lắm đấy.”

Lan Ninh xấu hổ chỉ biết cười ha ha hai tiếng.

Phan Thư Dung giới thiệu xong liền quay lại nhìn cô: “Lan Ninh, cậu trông xinh hơn hồi đại học nhiều.” Cô nói rồi liếc mắt nhìn quanh người Lan Ninh, như là đang tìm một người nào khác, “Bạn trai cậu đâu?”

Lan Ninh: “...”

Quả nhiên là xuất chiêu rồi...

Cô mím môi, nở nụ cười nhạt: “Tôi tới một mình.”

Phan Thư Dung kinh ngạc nhìn cô: “Chẳng lẽ cậu chưa có bạn trai á? Không phải chứ, yêu cầu của cậu cao quá rồi đấy, năm nay cậu cũng đã 25 tuổi rồi? Phụ nữ vừa qua tuổi 25, tất cả các phương diện đều giảm sút.”

Lan Ninh: “...”

Mẹ nó chứ nếu không phải hôm nay là hôn lễ của cậu thì...

Cô hít sâu một hơi, nuốt cơn giận xuống bụng: “Tôi...”

“Lan Ninh.” Một giọng nam trầm quyến rũ cắt ngang lời cô, Lan Ninh quay đầu nhìn lại, liền thấy Ngôn Nho Ngữ đang mặc một bộ tây trang màu đen mà đi thẳng về phía cô.

... Tại sao thầy lại ở đây?!

Lan Ninh còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau cơn chấn động vừa rồi, Ngôn Nho Ngữ đã đi tới bên cạnh cô. Anh đứng phía bên phải cô, nhìn cặp đôi trước mặt nói: “Thật xin lỗi tôi đến muộn, chúc mừng hôn lễ của hai người.”

Phan Thư Dung quan sát người đàn ông anh tuấn tao nhã trước mặt, mấy phút sau mới mấp máy môi hỏi Lan Ninh: “Vị này là…?”

“Tôi là bạn trai Lan Ninh.” Ngôn Nho Ngữ nói, “Vừa nãy tôi có việc đột xuất, nên mới để Lan Ninh đến đây một mình.”

“Hóa ra là như vậy...”

Phan Thư Dung cười nhạt hơn hẳn vừa nãy, Ngôn Nho Ngữ lấy một chiếc phong bì trong túi áo ra, đưa cho cô: “Đây là chút quà chúc mừng hôn lễ của hai người.”

Lan Ninh: “...”

Thậm chí ngay cả phong bì anh cũng đã chuẩn bị!

Phan Thư Dung cười khách sáo nhận phong bì rồi nói: “Hai người cùng đến thì cần gì phải đi hai phong bì.”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Lan Ninh nói đây là hôn lễ của người ta, chúng tôi nổi bật hơn người ta là không được. Thật ra cô ấy không muốn tôi tới, nhưng tôi vẫn muốn đến gặp bạn học cũ của Lan Ninh, vậy nên mới chuẩn bị quà mừng.”

Lan Ninh: “...”

Cái quái gì đây?! Cái gì gọi là chúng tôi nổi bật hơn chứ! Thầy à anh tới phá đám phải không?!

Quả nhiên sắc mặt Phan Thư Dung bỗng xám lại, cô nàng miễn cưỡng cười hai tiếng, nói với Ngôn Nho Ngữ: “Tôi cũng hơi ngạc nhiên, hồi đại học quan hệ của Lan Ninh và bạn trai cậu ấy rất tốt, tôi còn tưởng rằng hai người sẽ cùng nhau tới đây, thật không ngờ bây giờ cậu ấy đã có bạn trai mới rồi.”

Lan Ninh: “...”

Không xong rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy hiện trường hôn lễ sẽ biến thành hiện trường vụ án đẫm máu mất.

Tuy rằng thái độ Phan Thư Dung quả thật khiến cô khó chịu, nhưng dù sao hôm nay cũng là hôn lễ của người ta, cô không thể để anh phá đám thế được.

Cô kéo cánh tay Ngôn Nho Ngữ, muốn ám chỉ anh nói đến đây là được rồi, nhưng chuyện đó hiển nhiên không phải phong cách làm người của Ngôn Nho Ngữ.

Anh cười giả lả nói với Phan Thư Dung: “Cô nói bạn trai cũ của Lan Ninh sao? Chuyện về anh ta Lan Ninh cũng đã kể cho tôi nghe qua, nghe nói lúc ấy cô cũng theo đuổi anh ta nhỉ?” Ngôn Nho Ngữ nói tới đây, nụ cười trên mặt lại càng đậm hơn, “Tuy rằng hồi đó Lan Ninh không có mắt nhìn người, nhưng bạn trai cũ của cô ấy cũng khá là tinh mắt đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.