Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 53



Ngôn Nho Ngữ bình tĩnh đón nhận sự khích lệ từ em họ cô: “Em là em họ của Lan Ninh à? Chào em, anh là Ngôn Nho Ngữ.”

“Chào anh Ngôn!” Tôn Nghệ Manh vô cùng phấn khởi đáp một câu, rồi nghe thấy giọng nói run rẩy truyền ra từ trong nhà của mẹ cô.

“Lan Ninh đến rồi đấy à con?” Bà đi đôi dép gỗ, hai tay chống sau thắt lưng, đi ra vô cùng chậm chạp.

Tôn Nghệ Manh vội vàng chạy vào đỡ mẹ mình: “Mẹ, lưng đã đau như vậy rồi còn chạy ra hóng chuyện làm gì!”

Lan Ninh cũng nhanh chân bước tới đỡ dì mình, nhìn dáng vẻ dì cô thế kia, cơn đau ở eo chắc hẳn cũng không nhẹ: “Dì, nếu đã đau như vậy thì cứ nằm trên giường đi.”

Dì Lan Ninh cười nói: “Dì nghe nói bạn trai con hôm nay sẽ tới, nên muốn ra gặp mặt một chút.” Bà nói xong thì quay sang nhìn Ngôn Nho Ngữ bên cạnh, “Chính là vị tiên sinh này sao?”

“Chào dì ạ.” Ngôn Nho Ngữ đi lên trước, lễ phép chào hỏi bà.

Lan Ninh: “...”

Đừng gọi như kiểu thân thiết lắm vậy chứ.

Có điều vào lúc này cô cũng không có thời gian sửa lại xưng hô của anh nữa, cô và Tôn Nghệ Manh đứng hai bên trái phải đỡ dì cô, cẩn thận từng chút từng chút đi vào trong nhà.

Ngôn Nho Ngữ theo phía sau hai người đi vào, trong nhà cũng trang trí theo phong cách giống như bên ngoài, đều theo kiểu trang nhã đơn giản, còn bày không ít những đĩa hoa tươi. Nhà nghỉ này tổng cộng có ba tầng, mấy người Lan Ninh đi vào một phòng phía trong của tầng một, Ngôn Nho Ngữ không đi theo.

Anh nhìn xung quanh một vòng tầng một, Lan Ninh liền đi ra bắt chuyện với anh: “Anh ở tầng ba đi, trên đó vẫn còn một phòng trống.”

“Ừm.” Ngôn Nho Ngữ cầm theo túi hành lý đi theo cô lên lầu, trên tường dọc theo cầu thang cứ cách một đoạn lại treo một bức tranh trang trí, tất cả bức tranh đều vẽ phong cảnh nông thôn. Mỗi bảng tên ở ngoài cửa đều dùng hoa để đặt tên, Lan Ninh dẫn Ngôn Nho Ngữ đi tới một gian phòng có tên là Hoa Lê, rồi dừng lại: “Anh ở phòng này nhé.”

Ngôn Nho Ngữ gật gật đầu, hỏi cô: “Em ở phòng nào?”

Lan Ninh chỉ vào một gian phòng đối diện phòng anh nói: “Hải Đường.”

Ngôn Nho Ngữ cười đùa: “Cái tên này cũng khá thú vị.”

Lan Ninh ngỡ ngàng mấy giây, sau đó mới hiểu được ý anh là gì, nhất thời tức giận mắng anh: “Sao anh có thể hạ lưu như Tô Đông Pha thế hả?”

“Tôi khen cái tên này rất hay thôi mà, có liên quan gì tới Tô Đông Pha vậy?” Ngôn Nho Ngữ tỉnh bơ mà nhìn cô. [1]

[1] Nói chung là tớ trích thơ ra đây, các bạn/chị/em cứ hiểu theo ý mình nghĩ đi ha ) Bảo sao bị mắng hạ lưu ha ha.

Bài thơ ‘Nhất Thụ Lê Hoa’ của Tô Đông Pha. Bài thơ nói đùa về Trương Tiên 80 tuổi lấy vị thiếp 18 tuổi.

“Gái xoan lấy lão làm chồng

Tóc sương lại có má hồng kề bên

Chăn uyên ương ấy một đêm

Hoa lê một nhánh đè lên hải đường.”

Tuy rằng Lan Ninh tức giận trong lòng, nhưng cô biết nếu cứ tiếp tục tranh luận với anh thì người chịu thiệt cũng vẫn là cô, vì vậy liền cố gắng nuốt cơn giận này xuống: “Anh tự thu dọn đồ đạc đi, tôi xuống nhà xem có chuyện gì cần giúp không.”

“Ừm.” Ngôn Nho Ngữ đáp một tiếng, rồi lại đưa mắt nhìn tấm biển trên cửa. Mỗi tấm biển đều được làm bằng khung gỗ, bên trong có kẹp một tờ giấy trắng, mỗi chữ đều được viết bằng bút lông. Ngôn Nho Ngữ nhìn một chút, rồi gọi Lan Ninh đang đi ra phía cầu thang: “Những chữ này là do ai viết vậy?”

Lan Ninh quay người lại, thấy anh đang đứng nhìn tấm biển, liền ồ một tiếng nói: “Đều là chữ của cậu tôi viết, trước đây ông ấy có học thư pháp, nên đã tự tay viết chữ, có điều dì tôi luôn cảm thấy ông ấy viết không đẹp lắm.”

Ngôn Nho Ngữ nhắc lại đúng trọng điểm: “Thực sự là không đẹp chút nào.”

Lan Ninh: “...”

“Nếu như cần, tôi có thể giúp dì em viết lại tất cả các bảng tên ở đây, xem như là phí trả tiền phòng vậy.”

“Có thật không?” Lan Ninh vui mừng nhìn anh, cô đã từng nhìn thấy chữ anh, đẹp gấp mười lần chữ cậu cô viết! Không, là hai mươi lần mới đúng! “Nếu biết thầy có thể viết chữ giúp, dì tôi nhất định sẽ rất mừng!”

“Cũng không phải đẹp lắm đâu, dù sao tôi cũng không phải nhà thư pháp gì cả.”

Lan Ninh nhìn anh bất ngờ nói: “Ồ, hiếm thấy khi nào anh khiêm tốn như vậy đấy.”

Ngôn Nho Ngữ nở nụ cười khẽ, đẩy cửa ra bước vào: “Khi nào cần viết chữ em báo cho tôi biết một câu.”

“Được.” Lan Ninh đồng ý rồi đi xuống lầu.

Nhà nghỉ này do dì cô và cậu cùng nhau kinh doanh, vì tay nghề nấu nướng cậu cô cũng khá ổn, nên ông phụ trách bếp núc của nhà trọ, còn dì cô phụ trách việc quản lý tài chính, hai vợ chồng coi như cũng xử lý mọi chuyện rất ổn thỏa.

Vì đang trong thời gian nghỉ hè nên công việc kinh doanh vô cùng tốt, Lan Ninh xuống dưới nhà được một lúc, đã có vài người đến nhận phòng đặt trước.

Tôn Nghệ Manh thay thuốc đau eo cho mẹ mình xong, thì chạy đến tám chuyện cùng Lan Ninh: “Chị họ, kể cho em nghe chút chuyện của anh rể đi!”

Lan Ninh liếc cô một cái: “Đã nói anh ấy không phải anh rể em, gọi người ta thân thiết như vậy làm gì?”

Tôn Nghệ Manh cong khóe miệng ranh ma nhìn cô: “Em thật sự không hiểu nổi, anh rể đẹp trai như vậy chị còn đòi hỏi gì nữa? Cũng đã đưa người ta đến đây rồi, chị có dám thề là không có ý gì với anh ấy hay không?”

“Trẻ con trẻ nhỏ biết cái gì, chuyện không đơn giản như cô nghĩ đâu.”

Tôn Nghệ Manh cười ha ha hai tiếng: “Không sai, em chỉ là trẻ con thôi, nhưng chị đã là bà cô già hai lăm tuổi rồi đấy nhé.”

Lan Ninh: “...”

“Em nghe bác hai nói rồi, anh rể là tác giả nhỉ, nhưng bác không nói cho em biết bút danh của anh ấy là gì.” Tôn Nghệ Manh kéo cánh tay Lan Ninh hỏi thầm, “Bút danh của anh rể là gì vậy chị?”

Lan Ninh rút một quyển sách từ giá sách sau lưng ra, rồi vứt xuống trước mặt cô nàng: “Đây.”

Tôn Nghệ Manh cúi đầu đưa mắt nhìn.

“... Anh rể là thầy Hạnh Tâm?!” Tôn Nghệ Manh ngạc nhiên che miệng mà nói, “Em cứ thấy hai người liếc mắt đưa tình trên Weibo suôt, quả nhiên có gian tình mà!”

Lan Ninh: “...”

Có lúc nào cô liếc mắt đưa tình với anh trên Weibo? Cô đăng nhiều status như vậy không phải chỉ giục anh nộp bài thôi sao?

“Đến thầy Hạnh Tâm mà chị còn ghét bỏ, chị có biết bao nhiêu người gọi anh ấy là nam thần trên Weibo cá nhân không?” Tôn Nghệ Manh trợn mắt lên nhìn cô, dường như đang khiển trách cô phung phí của trời.

“Không phải chị ghét bỏ anh ấy... Được rồi quả thật chị cũng hơi ghét anh ấy.” Lan Ninh nghĩ đến những lần anh trốn bài, thì không thể yêu thương nổi anh, “Em có biết một biên tập viên và một tác giả yêu nhau thì có kết cục gì không? Hoặc là tác giả đó giao bản thảo, hoặc là hai người cùng nhau xuống địa ngục.”

“...” Tôn Nghệ Manh im lặng không đáp, “Vì vậy chị phải biết đi đường tắt chứ, nếu chị và anh ấy gạo nấu thành cơm, như vậy khi anh ấy trốn bài thì chị nhất quyết không cho anh ấy lên giường ngủ là được.”

Lan Ninh: “...”

Nghe ra cũng rất có lý.

“Có điều thầy Hạnh Tâm đẹp trai như vậy, rõ ràng có thể dùng mặt mà kiếm cơm, không cần phải viết sách làm gì cả!”

Lan Ninh: “...”

Lúc ăn cơm chiều cô lên gọi Ngôn Nho Ngữ, cùng nhau xuống nhà bếp ăn cơm. Cậu cô và anh nói chuyện vô cùng ăn ý, nhất là sau khi biết anh là tác giả, thì cậu cô càng vừa ý anh hơn.

Lan Ninh nghĩ thầm nếu như cậu cô biết anh chê chữ mình xấu, thì độ thiện cảm với anh nhất định sẽ giảm xuống rất nhiều.

Buổi tối phải có người trực bàn dưới quầy lễ tân đến tối muộn, nên cậu Lan Ninh bảo cô về phòng nghỉ ngơi trước, còn mình thì ngồi dưới tầng một trông nhà.

Trải qua một đêm bình yên ở nông thông, hôm sau khi mặt trời vừa mọc, Lan Ninh thức giấc trong tiếng chim hót líu lo. Cậu cô đang ở dưới nhà bếp vội vàng làm đồ ăn sáng, Lan Ninh đi đánh thức Tôn Nghệ Manh, cả hai cùng xuống nhà bếp hỗ trợ ông. Bận bịu mất mấy tiếng đồng hồ, sau đó mới coi như có thời gian rảnh rỗi.

Ngôn Nho Ngữ cũng ăn sáng với mọi người, Tôn Nghệ Manh ngồi bên cạnh cười tít mắt hỏi: “Anh rể, hiếm có dịp tới đây một chuyến, nếu không anh và chị Lan Ninh ra ngoài đi chơi một vòng cho vui, nơi này có em trông là đủ rồi, hai người nhớ về trước giờ ăn cơm trưa là được.”

Ngôn Nho Ngữ không nói đồng ý luôn, mà quay sang hỏi ý kiến của Lan Ninh: “Em cảm thấy sao?”

Lan Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừm, sáng thì cũng không có chuyện gì bận lắm, chỉ cần chúng ta về trước bữa trưa phụ cậu tôi là được.”

Tôn Nghệ Manh thấy cô đồng ý, thì vô cùng phấn khởi mà đề nghị: “Vậy hai người đi xe đạp đi, cũng dễ ngắm cảnh hơn.”

Nhà nghỉ của dì cô cũng có xe đạp, chuyên dùng để cho du khách thuê, tiền thuê được tính theo gờ. Đương nhhiên, với Lan Ninh thì sẽ là miễn phí.

Xe đạp thì có xe đạp đơn cũng có loại đôi, Tôn Nghệ Manh tích cực khuyến nghị hai người bọn họ cùng đi một xe, nhưng Lan Ninh kiên quyết một mình đạp một chiếc.

Lan Ninh chọn xong xe đạp, thì có chút không yên lòng mà hỏi Ngôn Nho Ngữ: “Anh biết đạp xe đấy chứ?”

Ngôn Nho Ngữ lườm cô nói: “Em nghĩ rằng tôi không biết dùng phương tiện giao thông đơn giản nhất này sao?”

“... Không không, tôi chỉ muốn hỏi lại cho chắc thôi.” Cô ngồi lên xe đạp xe đi ra ngoài. Ngôn Nho Ngữ cũng đạp xe theo sau cô, cả hai song song đi bên nhau.

Vì là sáng sớm nên trời chưa nóng lắm, ánh nắng cũng khá dịu nhẹ, rất thích hợp để đạp xe ngắm khung cảnh nông thôn đồng ruộng. Lan Ninh đã lâu không đạp xe, nên rất hưng phấn, dọc đường đi cô luôn hào hứng giới thiệu phong cảnh xung quanh cho anh nghe. Tình cờ nhìn thấy khóm hoa nào đẹp, hai người cũng sẽ dừng xe đứng lại ven đường, lấy điện thoại di động ra chụp tự sướng vài kiểu làm kỷ niệm.

Ngôn Nho Ngữ cũng lôi điện thoại ra, xoay người nói với Lan Ninh: “Chúng ta cũng chụp chung một tấm đi.”

“Được.” Lan Ninh sửa sang lại tóc tai, rồi đi đến cạnh Ngôn Nho Ngữ. Cô vừa đúng đứng đến vai Ngôn Nho Ngữ, ngẩng mặt hướng về phía chiếc điện thoại anh đang cầm.

Khung cảnh xung quanh là một vườn hoa, phía trên cao là những đám mây trôi hững hờ giữa bầu trời xanh bao la.

Ngôn Nho Ngữ căn đúng lúc có cơn gió nhẹ tạt qua, anh ấn nút chụp ghi lại đúng khoảnh khắc anh và Lan Ninh đang cùng mỉm cười.

“Oa, chọn đúng khoảnh khắc đấy, thầy à có phải anh rất hay tự sướng đúng không?”

Lan Ninh đứng bên cạnh trêu chọc, Ngôn Nho Ngữ vẫn đang nhìn tấm ảnh rất hài lòng, anh quyết định dùng nó làm màn hình nền chính cho điện thoại.

Lan Ninh có chút ngượng ngùng: “Dùng ảnh mình làm hình nền điện thoại, anh không thấy xấu hổ à.”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Chì là dùng để tự bảo vệ mình thôi.”

Lan Ninh: “...”

“Mười Chín Tai nói với tôi, dùng ảnh của mình và người yêu làm hình nền điện thoại, như vậy người khác vừa nhìn đã biết em là người đã có chủ, có thể đuổi không ít đào hoa đấy nhé.” Ngôn Nho Ngữ nói xong thì gửi tấm ảnh này qua hộp inbox cá nhân trên Weibo cho cô, “Em cũng đổi màn hình nền điện thoại đi.”

Lan Ninh: “...”

Không, cô rất thích hình nền bây giờ của mình! Cô không muốn cứ bật máy lên là thấy mặt mình ở đó! Xấu hổ chết đi được!

Ngôn Nho Ngữ thấy cô chậm chạp không làm gì, thì hơi bất ngờ mà nhìn cô: “Sao vậy, lẽ nào em không biết cả cách thay hình nền điện thoại sao?”

Lan Ninh: “...” 

“Để tôi giúp em.” Ngôn Nho Ngữ lấy di động của cô, hai, ba bước liền thay xong hình nền điện thoại. Lan Ninh thấy mấy icon ứng dụng che gần hết tấm ảnh, thì im lặng đổi lại về hình nền cũ.

Ngôn Nho Ngữ: “...”

Lan Ninh vừa chỉnh điện thoại, vừa nói với anh: “Mặt cũng bị che đi hết rồi, thôi thì dùng làm màn hình khóa đi.”

Lông mày đang chau lại khó chịu của ai kia bỗng giãn ra, anh cong khóe miệng cười tủm tỉm: “Em nói rất có lý, vậy tôi cũng muốn đổi sang màn hình khóa.”

Sau khi anh thay xong màn hình khóa, ngắm “màn hình khóa tình nhân” của mình và Lan Ninh, cảm thấy khá hài lòng rồi mới cất di động vào túi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.