Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 131: Nhầm giường (4): ban hôn xấu nữ?



Người nọ vén rèm giường lên, dưới ánh trăng, nữ nhân trên giường xoay mình vào phía trong, để lộ bờ vai trần, người nọ bất giác nuốt nước miếng, sau đó nhẹ nhàng lôi từ trong ngực ra một chiếc lọ nhỏ, mở nắp, ma xui quỷ khiến luồn vào trong giường, một làn khói trắng tỏa ra khỏi miệng lọ. Vân Nhi khẽ cử động, nhận thấy có mùi hương lạ thường, trong phòng cũng có chút tiếng động, nhưng nàng vẫn ép bản thân quay đầu về phía trong, sợ khi Vương gia bước vào, ánh trăng sẽ giúp chàng phát hiện ra nữ nhân trên giường không phải là Uy Thất Thất, nếu vậy thì mưu kế của nàng sẽ thất bại.

Thấp thoáng bóng người nọ cất chiếc lọ nhỏ đi, quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt người đó, hóa ra không phải là Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, mà là Lục vương gia Lưu Huyền Cát, rõ là một nam nhân háo sắc quỷ quyệt tâm địa gian tà, kể từ lần Lưu Trọng Thiên mang mỹ nhân đi, sau đó lại tương ngộ lần nữa ở ngự hoa viên, ca khúc "Tiếu hồng trần" kia gần như khiến hắn phát điên, nữ nhân yêu kiều mê người như vậy, không có lý do gì hắn không hưởng thụ đôi chút.

Tối nay trong lòng Bạch Diện Tu La cảm thấy ngứa ngáy, mang theo cả loại thuốc mê cực mạnh tới phủ tướng quân, đi cửa chính ư? Hắn ngẫm nghĩ, hoàng huynh đã hạ lệnh cấm nam nhân bén mảng tới đây, nhân lúc Uy Thất Thất vẫn chưa tiến cung, lại không có Lưu Trọng Thiên bên người, quả là cơ hội tốt để ra tay, vì vậy hắn sử dụng khinh công, trèo tường vào trong.

Quả nhiên tiểu mỹ nhân đã đi ngủ rồi, chỉ cần thuốc mê phát tác, có thể ôm tiểu mỹ nhân này vào trong lòng, âu yếm vuốt ve, Lưu Huyền Cát đã tính toán mọi thứ đâu vào đấy cả rồi, chỉ chờ thuốc phát huy công hiệu, quả nhiên chưa tới vài phút, nữ nhân trên giường bắt đầu nóng ran cựa quậy, thân thể không ngừng run rẩy.

"Tiểu vương ta tới rồi..." Lưu Huyền Cát xoa tay, rục rịch kéo rèm giường ra.

"Vương gia..." Ninh Vân Nhi nhẹ giọng gọi.

"Đừng sốt ruột, tiểu vương ta tiến hành ngay đây! Một lát nữa thôi nàng sẽ thấy khoan khoái." Lưu Huyền Cát bắt đầu cởi vạt áo ra, nhưng hắn vừa mới cởi được một nửa, liền nghe thấy bên ngoài cửa truyền tới tiếng nói chuyện.

"Hoàng thượng, mọi chuyện đều ổn cả, Uy Thất Thất đã say rượu rồi, lúc này chính là thời khắc quan trọng!" Là giọng nói lanh lảnh của Tiểu Vu Tử.

"Tốt, trẫm nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi!"

"Hoàng thượng. Có điều... Không có đèn, nếu không để nô tài thắp đèn lên cho ngài nhé?"

"Không cần... Trẫm không muốn quá rõ, ngộ nhỡ nàng nhìn ra trẫm, chẳng phải sẽ phá hỏng chuyện tốt của trẫm ư!"

"Vâng..."

Lưu Huyền Cát khiếp sợ, chuyện gì thế này? Hoàng huynh sao lại tới đây, không xong rồi, xem ra lần này lại không thể thực hiện được, hắn nhanh chóng mặc y phục vào, chạy tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, phi thân nhảy ra ngoài, chuồn mất dạng.

Hoàng thượng bước nhanh tới, Tiểu Vu Tử giúp y thay y phục rồi lui ra ngoài, Hoàng thượng nhìn qua tấm rèm, nữ nhân kia đã nằm chờ sẵn phía trong, xem ra say thật rồi. Y không khỏi cảm thán, Uy Thất Thất, nếu không phải do y quá nhớ nhung mong ngóng nàng, thì đâu dùng tới hạ sách này chứ!

Ngày mai khi Thất Thất tỉnh lại, nếu như có trách cứ, thì nói là tự nàng uống rượu say, Hoàng thượng vừa lúc đến thăm nàng, là Thất Thất chủ động quyến rũ Hoàng thượng, Uy Thất Thất nhất định không còn lời nào để nói, chỉ cần lần này thành công, từ nay về sau Thất Thất sẽ không còn dè dặt nữa, đến lúc đó, Hoàng thượng có thể cùng Uy Thất Thất yêu dấu ân ân ái ái.

Hoàng thượng đi tới trước giường, vén rèm lên, nhẹ nhàng cúi người xuống, muốn xoay mặt Uy Thất Thất lại, chẳng ngờ nữ nhân trên giường rên rỉ một tiếng, nhanh chóng giang hai cánh tay ngọc bích ôm chầm lấy y, không đợi Hoàng thượng kịp phản ứng, cả người liền bị kéo vào trong giường.

"Thất Thất..." Nhục dục trong người Hoàng thượng phút chốc bùng phát, ôm ấp nữ nhân trần trụi trên giường, vuốt ve hôn lấy hôn để, trong lòng Hoàng thượng cũng cảm thấy nghi hoặc, Uy Thất Thất uống rượu vào sao lại nhiệt tình như thế, thậm chí có phần... Y không lo nghĩ được nhiều như vậy, nữ nhân trong giường chính là người y ngày đêm tương tư, nàng lõa thể khiêu khích thế kia, khiến Hoàng thượng gần như điên dại, y âu yếm nữ nhân trong lòng, không chờ nổi nữa... nguồn TruyenFull.vn

Vân Nhi không rõ vì sao mình lại nóng ran khắp người như thế, chỉ muốn mau chóng được giải thoát, nỗi đau xé tâm can trong nháy mắt cũng qua đi, nàng xúc động rơi lệ vui mừng, Tam vương gia đã xuất hiện đúng lúc, hơn nữa lúc này còn nhiệt tình như thế... Niềm hạnh phúc cùng sự phát tác của xuân dược khiến Vân Nhi mạnh dạn leo lên người Hoàng thượng.

Đại Hán thiên tử có chút hoài nghi, Lưu Trọng Thiên chưa hề chạm vào người Uy Thất Thất sao? Nữ nhân trong lòng hình như vẫn còn là tấm thân xử nữ? Y rõ ràng cảm nhận được lớp màng ngăn cách kia, nhưng sự khát khao ham muốn với Uy Thất Thất đã khiến y chỉ hoài nghi trong giây lát, bởi vì nữ nhân trên giường thực sự quá nhiệt tình, khiến y hoàn toàn không cưỡng lại được, Đại Hán thiên tử chưa bao giờ vui sướng hân hoan tràn trề như lúc này!

Tận đáy lòng Đại Hán thiên tử cứ ngỡ rằng nữ nhân trên giường chính là Uy Thất Thất, hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái thỏa mãn, mọi hoài nghi ban nãy đều tan thành mây khói. Là một nam nhân, y vận hết sức, sau cùng do quá mỏi mệt liền ôm chặt nữ nhân trong lòng, mí mắt nặng trĩu chẳng buồn mở ra, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Song lúc này Uy Thất Thất lại đương ở trong vương phủ Tam vương gia, thoải mái nằm ngủ khò khò trên chiếc giường rộng lớn của mình, uống nhiều rượu sẽ khát nước, cô trở mình, mơ mơ màng màng lớn tiếng kêu.

"Mang nước cho bổn tướng quân uống!"

Cô đợi một hồi lâu không thấy ai đáp lại, chết tiệt, những lúc cần chẳng thấy mặt đâu, xem ra hành hạ đám hộ vệ tỳ nữ đó vẫn chưa đủ nghiêm khắc, đương khát nước mà chẳng có ai bưng tới, Uy Thất Thất đành lảo đảo bò dậy, cảm thấy đầu đau dữ dội, rượu Đại Hán đúng là loại rượu mạnh và thời gian phát tác lại kéo dài.

Thất Thất gắng gượng mở mắt ra, sao trong phòng tối om thế này, cửa ở chỗ nào? Thất Thất dựa vào ánh trăng, lần mò tới trước cửa, thoáng đẩy một cái, quái lạ, sao không mở được cửa ra?

"Khốn kiếp, mở cửa cho bổn tướng quân!" Cô hung hăng đá một cước, vẫn không có ai để ý tới cô.

Uy Thất Thất ghé sát tai lên cửa, quái lạ? Sao chẳng có chút động tĩnh gì vậy, lẽ nào ngủ chết hết cả rồi, cô đi tới trước cửa sổ, ánh sáng vừa đủ, Thất Thất mới phát hiện ra căn phòng này không giống trong phủ tướng quân, đây, đây chẳng phải vương phủ sao? Hóa ra là phòng của mình, thế nhưng... Sao có thể chứ, chẳng lẽ là nằm mơ, cô cắn môi một cái, ai ui, đau gần chết, xem ra không phải đang nằm mơ.

Thất Thất mông lung nghĩ mãi không ra đã xảy ra chuyện gì, cô đẩy cửa sổ ra, cũng may cửa sổ mở được, Thất Thất cố sức bò lên, vừa vắt chân lên bục cửa sổ, bỗng chóng mặt, uỵch một phát té ra ngoài cửa sổ.

"Khỉ thật, ngã chết người ta..." Thất Thất ôm mông, bò dậy, thoáng nhìn xung quanh, chẳng trách không có ai để ý đến cô, căn phòng này từ lâu đã chẳng có người ở, cũng không thấy có bóng dáng tỳ nữ nào gác đêm, ngẫm lại cũng thấy buồn, xem ra mọi người đã lãng quên cô rồi.

Chẳng lẽ Vương gia đưa cô trở về, nhưng vì sao Vương gia không ở cùng với cô chứ? Thất Thất nghĩ tới đây khuôn mặt liền đỏ bừng, rõ thật là suy nghĩ vẩn vơ, cho dù Vương gia có đưa cô quay về, thì đâu nhất thiết phải ở cùng cô chứ? Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được.

Thất Thất khoan thai đi tới trước cửa phòng Lưu Trọng Thiên, phát hiện trong phòng Tam vương gia vẫn sáng đèn, Uy Thất Thất đánh liều đẩy cửa tiến vào, trông thấy cảnh tượng trước mặt khiến đầu óc mơ hồ lập tức tỉnh táo lại!

Trong phòng Hàn Vũ quý phi đương nép vào lòng Lưu Trọng Thiên nghẹn ngào khóc nức nở, dáng vẻ đau buồn tội nghiệp, khiến người ta phải mủi lòng, Hàn Vũ lúc này thực sự không hiểu, vì sao Lưu Trọng Thiên lại thay đổi, không còn yêu nàng như hồi xưa nữa, lẽ nào là vì mỹ nhân kia sao?

Hàn Vũ hăm hở xông vào vương phủ của Tam vương gia, ấp ủ ngập tràn hy vọng, vừa nhìn thấy Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, liền vội vàng giải thích rõ mục đích đến đây, muốn được ở cùng với Tam vương gia. Đây là điều Lưu Trọng Thiên không lường tới, chàng chấn động thực sự, khi Hàn Vũ quý phi nói rằng đây là chủ ý của Hoàng thượng, Lưu Trọng Thiên lập tức hiểu ra, Hoàng thượng muốn làm một cuộc trao đổi với chàng, Quý phi đổi lấy Thất Thất? Quả là hoang đường, tình yêu kia khó lòng vứt bỏ, há có thể để cho bọn họ phá rối như thế chứ.

Tam vương gia Lưu Trọng Thiên muôn phần căm tức, đây là trò đùa sao? Hoàng thượng có còn ở ngôi cửu ngũ chí tôn không? Tại sao có thể nghĩ ra cách bỉ ổi như thế, nhất định là do tên tiểu thái giám đê tiện kia đã nảy ra chủ ý này, vì muốn lấy lòng Hoàng thượng, không đạt được mục đích sẽ không buông tay, Hoàng thượng bị ham muốn cá nhân làm cho đầu óc mê muội, không còn phân biệt được thị phi trắng đen.

Lưu Trọng Thiên muốn biểu lộ rõ tâm trí của mình, hy vọng Hàn Vũ hiểu được, tình nghĩa ngày xưa đã hết rồi, người khiến Tam vương gia khắc cốt ghi tâm thực sự chỉ có một mình Uy Thất Thất, cũng chỉ có Uy Thất Thất mới khiến chàng biết thế nào là tình yêu. Lưu Trọng Thiên sai quản gia thu xếp cho Hàn Vũ quý phi ở tạm tại gian phòng khác, định sáng sớm mai sẽ đưa nàng về hoàng cung.

Hàn Vũ quý phi bị Lưu Trọng Thiên đối xử lạnh nhạt, trong lòng vô cùng bi thương, thất vọng não nề.

Lưu Trọng Thiên biết tối nay chẳng thể nào đi gặp Uy Thất Thất được, loại tương tư này khiến chàng không sao ngủ nổi, không biết lúc này Thất Thất có nhớ chàng như chàng đang nhớ cô hay không, thế nhưng chàng làm sao có thể đoán ra, Uy Thất Thất hiện giờ đương ở tại vương phủ, ngủ khò khò ngay trong chính căn phòng của cô?

Lưu Trọng Thiên đương định xem sách để giết thời gian, thì Hàn Vũ quý phi nước mắt lưng tròng bước đến, Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ đứng lên, không biết phải nói với Hàn Vũ thế nào, để nàng có thể hiểu được, hồi đó tuổi trẻ bồng bột, vẫn chưa nhận thức rõ tình cảm thực sự, chỉ có tình yêu khắc cốt ghi tâm với Uy Thất Thất, mới khiến vị Vương gia cổ đại này nếm trải một loại cảm giác xưa nay chưa từng có, chính là canh cánh trong lòng!

Chàng rất đỗi thương tiếc nữ nhân trước mặt này, bởi vì sự oán hận giữa Hoàng thượng và Lưu Trọng Thiên, đã làm lỡ hạnh phúc cả đời của Hàn Vũ, nhưng sự thực đã rõ rành rành, Hàn Vũ là đương kim Quý phi nương nương, sao có thể tùy tiện làm xằng đây?

"Vương gia..." Hàn Vũ quý phi bổ nhào tới trong lòng Lưu Trọng Thiên, khóc thút thít, nàng có bao nhiêu tiếng lòng muốn thổ lộ hết với chàng, đáng tiếc trái tim chàng đã đi quá xa rồi.

"Hàn Vũ, tất cả mọi chuyện đã trở thành dĩ vãng rồi, trong lòng bổn vương đã có nữ nhân khác, muội hà tất phải khổ như vậy chứ!"

"Hàn Vũ biết nữ nhân trong lòng Vương gia là Uy Thất Thất, thế nhưng..." Hàn Vũ cắn môi, không thể không nói ra điều mà Lưu Trọng Thiên không thích nghe nhất "Uy Thất Thất có lẽ lúc này đương thị tẩm bên Hoàng thượng, chuyện tốt ắt đã thành rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.