Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 41: Không có lựa chọn thứ ba sao?



Lưu Trọng Thiên đột nhiên rút bội kiếm ra, gí sát cổ Thất Thất, để cô biết thế nào là hoàng mệnh không thể trái, đúng là một nữ nhân không biết trời cao đất dày, ánh mắt Thất Thất nhìn thanh bội kiếm sáng loáng kia, lập tức yên lặng, hơi thở cũng không còn ổn định.

"Vương gia, chém đầu thật à!"

"Cô cho rằng kháng chỉ là chuyện đùa sao?"

"Thế phải làm sao bây giờ?" Thất Thất thở dốc "Không phải lấy chồng thật chứ, sau này tôi làm sao gặp người khác được đây..."

Vẻ mặt Uy Thất Thất không tình nguyện khiến Lưu Trọng Thiên có chút khó hiểu, những nữ tử như cô, có thể một bước lên trời làm Vương phi, bao nhiêu người cầu còn không được, vậy mà thái độ của cô, giống như phải chịu thiệt thòi.

Lưu Trọng Thiên buông bội kiếm xuống, ngồi thẳng người, tâm tình cũng sa sút, xem ra không cưới không được.

"Ngày mai thành hôn!" Chàng căm tức nói.

"Ngày mai?" Thất Thất thiếu chút nữa ngã nhào, lẽ nào chuyện kết hôn trọng đại như vậy, không cho thời gian cân nhắc sao? Gấp thật đấy.

Ngô Trung Nghĩa thấy Uy Thất Thất yên lặng rồi, hắn mới dám ló đầu ra, cười hì hì nói "Vương gia sáng suốt, Hoàng thượng cũng có ý này, hơn nữa sai vi thần tới chủ trì đại hôn lần này của Vương gia!"

Khi Ngô Trung Nghĩa bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Thất Thất, lập tức rụt đầu lại "Vương phi hình như không thích tại hạ!"

Thất Thất phát hiện Ngô Trung Nghĩa chỉ lo giấu đầu không để ý phía sau, cái mông lộ ra bên ngoài, bèn tháo bội kiếm bên hông xuống, hung hăng lấy chuôi kiếm đánh vào mông hắn "Sau này trông thấy tôi hãy coi chừng đấy, có cơ hội sẽ chấn chỉnh ông!"

Ngô Trung Nghĩa bỗng nhảy dựng lên, che mông, ôm chặt lấy Trì tướng quân. Trì tướng quân với Lưu Trọng Thiên đều không nhịn được bật cười thành tiếng.

Ngô Trung Nghĩa có được kết quả vừa lòng, nhanh chóng lui đi, Trì tướng quân cũng đi mất, chỉ còn lại hai người Thất Thất và Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên.

Uy Thất Thất lặng lẽ tiến đến trước mặt Lưu Trọng Thiên "Vương gia, ngài thực sự muốn cưới tôi?"

"Đúng!"

"Tôi rất xấu."

"Ta biết!"

"Ngài vẫn muốn lấy?"

"Đây là ý chỉ của Hoàng thượng, không cưới cô, cô sẽ chẳng còn mạng đâu, lẽ nào cô vẫn không nhận ra sao? Chỉ có hai lựa chọn, hoặc là phải chết, hoặc là gả cho ta!" Lưu Trọng Thiên nghiêm nghị nói. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

"Không có lựa chọn thứ ba sao?" Thất Thất nhỏ giọng nói.

"Không có!" Lưu Trọng Thiên nhìn chằm chằm vào gương mặt xấu xí của Thất Thất, trong lòng càng thêm phiền muộn, cho dù dung mạo thường thường cũng được, nhưng sao lại xấu như vậy chứ? Nếu không phải có đôi mắt đẹp và vóc dáng thon thả, thì thực sự nhìn không ra đó là một nữ nhân.

Lưu Trọng Thiên dời ánh mắt đi "Cô nên cảm thấy vui mừng mới phải, nếu không phải Hoàng thượng thích tranh đấu với ta, thì cô chết chắc rồi!"

"Có ý gì vậy?" Thất Thất nghi hoặc.

"Hoàng thượng không giết cô, ngược lại còn ban hôn cho ta, là vì muốn ta cưới một xấu nữ làm Vương phi để chế giễu ta."

"Chế giễu ngài?" Thất Thất có vẻ không vui "Thật chẳng có đạo lý gì cả, đường đường Uy Thất Thất tôi cũng có ngày hôm nay!"

"Cô hình như rất không vui nhỉ..."

Lưu Trọng Thiên kéo cô, gắng sức lôi về phía mình. Thất Thất ngã vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên giang hai cánh tay ôm riết lấy cô "Thật không ngờ Lưu Trọng Thiên ta phải cưới một nữ nhân xấu thế này, không biết có bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp sẽ đau lòng đây."

Thất Thất hung hăng đánh vào tay chàng "Buông tôi ra, Vương gia thối!"

"Sau này cô chính là phi tử của bổn vương, không được phép xấc xược như thế."

"Ngài đừng có mà nghĩ ngợi lung tung, tôi sẽ không để ngài chạm vào tôi đâu!" Thất Thất cảnh cáo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.