My hét toáng lên,mặt nhăn nhó rất khó coi .. Ai dà,chẳng qua là 3 nàng kia tự nguyện xuống phụ My làm bếp,nào ngờ không phụ được chút nào [ Hy: Ê,tui lấy được cái nồi ra nha! Au: Phụ nhìu quá hen==” Kỳ+Như -> không ý kiến vì toàn phá ]
– 3 cậu lên phòng khách với 4 tên con trai ấy đi! Phá nhà không à!!! – My bực bội gắt gỏng,rồi cũng tiếp tục việc bếp núc của mình
Quân tròn mắt nhìn My,bình thường thì chắc chắn ai cũng thấy My là người hiền lành,đảm đang,dịu dàng nhất nhóm,nào ngờ ở nhà My lại dữ dằn thế này .. Chậc chậc .. Hổ đội lốt thỏ rồi ..
3 nhỏ đưa bộ mặt đưa đám ra phòng khách,ngồi đối diện bọn hắn
– Vợ à,sao vậy? – Phong nhìn Như
– Sao trăng gì? Chồng à .. – Như mếu máo nhìn Phong – Kỳ ăn hiếp vợ í!
Phong đến gần chỗ Như,hôn nhẹ vào má Như,nhẹ nhàng nói:
– Vợ à .. Chồng xin lỗi,bạn ấy dữ quá!
– Xì .. Không chơi với chồng nữa!
Rồi Như giậm chân bành bạch bỏ lên phòng,thế là Phong cũng lẽo đẽo đi theo năn nỉ. Cả bọn nghĩ thầm 2 đứa này trẻ con thế không biết. Rồi chợt hắn nhìn thẳng vô nó,làm nó ngại vô cùng ..
– Bảo,cậu nhìn Hy ghê vậy? Định ăn nó luôn à? – Kỳ trêu chọc
Hắn liếc mắt đi chỗ khác,mặt nó ửng đỏ lên .. Kỳ đưa mắt nhìn Lộc,đôi mắt bạc lạnh lùng xen chút ấm áp khi nhìn cô .. Đây là người cô đã mong chờ bấy lâu,tại sao cô không dám thổ lộ lòng mình? Phải chăng vì cô nhút nhát? Hay là cô đã hết yêu người con trai ấy? .. Phải,cô sợ .. Sợ phải đối mặt với cái cảm giác bị bỏ rơi 1 lần nữa .. Vì cô đâu biết Lộc có thích cô hay không? Hay cô chỉ tự ngộ nhận? Để khi cô nói,Lộc có thể từ chối,chắc lúc đó tim cô sẽ vỡ vụn mất thôi .. 1 giọt .. Rồi 2 giọt .. Kỳ cúi đầu xuống,để mái tóc che đi những giọt nước mắt yếu đuối của bản thân
Lộc nhìn Kỳ .. Cô gái này giống Kỳ Kỳ lắm .. Sao cô ấy toàn cúi đầu vậy? Nước? Có nước mắt từ cô gái ấy! Cô gái ấy khóc sao? Tại sao vậy? Sao tim mình nhói quá? Vì cô gái này ư? Lộc tới gần Kỳ,nắm tay cô kéo đi ra ngoài .. Tại sao ư? Chỉ vì con tim muốn vậy! Nhấn vai Kỳ ngồi xuống xích đu ở ngoài vườn,Lộc nhìn vào mắt Kỳ,đôi mắt vẫn còn hơi đỏ,vẫn còn hơi ươn ướt. Lộc rút từ túi quần ra 1 chiếc khăn màu xanh biển,đưa ra trước mặt Kỳ
– Cậu lau nước mắt đi!
Kỳ nhận lấy chiếc khăn,khó hiểu nhìn Lộc,nhỏ nhẹ nói:
– Cảm ơn ..
– Cậu đừng khóc nữa .. Cậu khóc làm tôi đau đấy!
Kỳ ngạc nhiên nhìn Lộc,Lộc trả lời
– Tôi không biết tại sao nhưng khi cậu khóc tim tôi rất đau ..
– Đau? Tại sao chứ? Tôi đâu là gì của cậu?
– Tôi không biết,tôi chỉ cảm thấy cậu rất quen .. Chỉ vì chuyện lúc trước,kí ức của tôi đã mất gần hết .. Chỉ còn lại kí ức về 1 cô bé tên Kỳ Kỳ ..
– Cậu có thể kể tớ nghe không?
– Ừm ..
” Uỳnh ”
1 cậu con trai chừng 14 tuổi ngã xuống đường,mặt bê bết máu. Mọi người túm tụm lại. Xe cấp cứu đến,cậu bé được đem tới bệnh viện
– Bác sĩ .. Con trai tôi thế nào rồi? – 1 người phụ nữ ngập ngừng hỏi,mắt còn đỏ hoe
– Không có gì nguy hiểm,sau khi phẫu thuật,cậu bé chỉ mất 1 phần kí ức của mình
– Con trai tôi có thể phục hồi hoàn toàn không?
– Tôi không thể biết được .. Mong cô thông cảm ..
– Vâng ..
Lộc chỉ nhớ mình có 1 cô bạn thân là Kỳ Kỳ lúc nhỏ,anh chỉ nhớ gương mặt của Kỳ Kỳ và chỉ nhớ Kỳ Kỳ là người anh yêu thương nhất .. Những kí ức từ năm 11 tuổi đến năm 14 tuổi,anh quên sạch,không nhớ 1 chút nào ..
Kỳ im lặng nhìn Lộc .. Là do Lộc bị mất 1 phần kí ức sao? Anh ấy còn yêu thương cô chứ? Cô phải làm gì đây? Phải rồi,cô có lẽ phải giúp anh lấy lại những kí ức tươi đẹp ấy .. Nhưng cô lo lắng .. Liệu Lộc vẫn là Lộc hồi xưa của cô chứ? Cô cảm nhận anh rất lạnh lùng,lại hơi kiệm lời,kĩ tính,còn có 1 đôi mắt bạc lạnh đến nỗi có thể áp đảo người đối diện .. Cô mong là cô nghĩ sai .. Cô chỉ biết cô phải giúp anh và cô nhớ anh .. rất nhiều ..