Cuộc Chiến Học Đường

Chương 7: Chap 7



.. Sáng hôm sau,tụi nó vẫn đến lớp bình thường,và tụi hắn cũng vậy.Lên lớp tụi nó và tụi hắn vẫn tá hỏa với nhau,nhất là nó và hắn.Lạ 1 điều,hôm nay Như và Phong im re,chả cãi nhau,đã vậy còn học chung với nhau nữa [ Kaka,có vấn đề,Yuu pải dò xét,thẩm tra 2 ng này mới được =)))) ] Đang cãi nhau thì tụi nó và bọn hắn quay xuống nhìn Như và Phong với con mắt dò xét.Phong thấy tình hình không ổn liền lên tiếng:

– Hahaha,mọi người đông đủ,vui quá nhỉ?!

Còn Như mặt đang đỏ lên như trái cà chua chín vậy,tụi nó và bọn hắn cùng chung 1 ý nghĩ:” Có vấn đề “.Đúng lúc đó cô vào lớp,thế là phán xét tạm dừng

[ Tua nhanh : ra về ai về nhà nấy,hết :v ]

Sáng hôm sau,tụi nó và bọn hắn vừa tới trường là túm cổ Như và Phong ra sân sau để thẩm xét [ giống tội phạm wá @@ ].Nó lên tiếng hỏi trước:

– Sao 2 người thân thiết wá vậy?

– Tụi tui chỉ học bài chung .. – Như nói

– Ờ đúng,học bài chung thôi! – Phong hùa theo

– E hèm,học bài chung nữa ha!!! – hắn khoanh tay trước ngực,mặt nghênh lên hỏi

– Nói mau! – Kỳ và Lộc đồng thanh [ E hèm! Cái này là sao ta ơii * cười đểu * ]

– Nói chuyện gì chứ?Mấy người quá đáng à! – Phong đáp trả

– Nhanh đi!Tụi này không có nhiều thời gian – My và Quân đồng thanh [ mí anh chị này đồng thanh hoài à,ngượng ghê *đỏ mặt* ]

– … – im re

– 1 .. 2 … – Cả đám đồng thanh

2 cặp mắt lo lắng của Như và Phong nhìn nhau ..

– 2 rưỡi .. 3

– Tại tụi tui thích nhau thôi chứ bộ!!! – Như và Phong đồng thanh la lên,rồi 2 đứa mặt đỏ ửng lên

Cả đám há hốc mồm ra nhìn 2 đứa mặt đang đỏ gay lên.Cả đám ôm bụng cười sặc sụa ( trừ 2 bạn trẻ kia :v ).2 đứa kia xấu hổ liền nắm tay nhau bỏ đi [ Nắm tay cơ à?! :v ] Cả đám khi thấy 2 đứa kia bỏ đi cũng đi lên lớp luôn [ Nói chung cái khúc này chả gì đặc sắc =))) ]

Khi lên lớp rồi,cả đám đang vào lớp thì nó bỗng khựng lại,nó ôm chặt lồng ngực mình,mặt tái mét.Kỳ thấy nó đứng lại ôm ngực thì chạy ra hỏi:

– Có chuyện?

– Ừm .. Ưm .. Ưm .. – Nó ngã xuống đất

Kỳ đang đỡ nó lên thì hắn từ trong lớp chạy ra,bế nó chạy vào phòng y tế.Cả đám đi theo xuống phòng y tế.Hắn đặt nó xuống 1 chiếc giường,gọi gọi cô y tế,khám xong cô y tế nói:

– Sức khỏe rất bình thường,do tim bị 1 động lực nào đó chèn ép nên đập không đều,gây ra ngất xỉu.Em ấy chỉ cần nghỉ 1 lát sẽ khỏe

– Vâng,cảm ơn cô

Lúc đó,cả đám cũng kéo đến phòng y tế,nhỏ My chạy lại nắm tay hắn hỏi về tình hình nó:

– Selca có sao không Bảo?

– Ừm .. Không,cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi 1 chút thôi!

Trong đầu hắn đang lên 1 nghi vấn:” Selca…? Nghe rất quen… ” . My gật đầu,nhưng My đâu biết lúc My cầm tay hắn,Quân đang nổi lửa kia kìa [ E hèm,chuẩn bị có thêm 1 cặp bây giờ :3 ].Còn lúc ấy Kỳ ngồi bên cạnh giường nó,thốt lên:

– Có chuyện!

Cả đám quay sang nhìn Kỳ,Như hỏi:

– Có chuyện gì hả Kỳ?

– À .. Ừm .. Chuyện là vầy: mỗi khi nó bị như vậy đồng nghĩa với việc anh Ân đang gặp nạn – Kỳ lắp bắp

– Ừm .. Mà sao lại như thế? – My hỏi

– Do Hy và anh Ân có thần giao cách cảm,chỉ mình nó cảm nhận được thôi! – Kỳ tiếp

– Thì ra chuyện là thế .. Vậy chẳng lẽ anh Ân đang gặp nguy hiểm sao? – Như hét

– Ai da … – Nó nhăn mặt,xoa xoa 2 thái dương của mình

Cả đám nhìn nó.3 nhỏ bạn hốt hoảng chạy lại,sờ mắt mũi đầu … trên thân thể nó,My hỏi:

– Selca,không sao chứ?

– À .. Ừm … Tớ hơi đau đầu thôi! – Nó gõ gõ đầu

My gật gật đầu rồi mỉm cười,1 người thấy và đang ngượng kìa [ *cười đểu* ].Nó đảo mắt khắp phòng để tìm ai đó,nó hỏi Kỳ:

– Vera này,ai đưa tớ vào đây vậy?

– À à .. Là Bảo bế cậu xuống đây

– Ừm ..

Nó liếc mắt sang nhìn 3 tên con trai bạn hắn,thấy 3 tên đó xì xào gì đó.. nó nhớ lại cuộc nói chuyện của mình và Kỳ lúc nãy,với IQ cao ngất của nó,nó đã phát hiện ra 3 tên đó nghi ngờ tụi nó là Four Shine Angles.Nó dự định sẽ nói chuyện sau với 3 nhỏ bạn về vấn đề này sau,nó hỏi Như:

– Lucy ..

– Hở?

– Bảo đâu?

– Hắn đi đâu rồi ấy

– Ừm ..

Nó sực nhớ điều gì đó thì điện thoại nó rung lên,nó bật lên thì thấy có 1 tin nhắn với nội dung:” Đã cứu anh Ân rồi,cô nghỉ đi,đừng lo nữa! ” Nó đọc xong thì yên tâm rồi,nó nghĩ thầm:” Tên này cũng được đấy chứ! Hì hì .. ” [ Gì đây,gì đây,thích bạn Bảo đẹp zaiii rồi à??? :v ]

5 phút sau,hắn đứng trước cửa phòng y tế,trên vai đang vác 1 thân người to cao,hắn dìu người đó vào trong,cả đám nhìn hắn,nó thốt lên:

– Anh haiiii !!!

– Ơ,anh Ân .. – My ngạc nhiên

Hắn đỡ anh Ân nằm xuống,cả đám xúm lại hỏi cùng 1 câu:

– Anh ấy bị sao vậy?

– Ừm .. Chuyện là vầy: Tớ nghe người ta nói anh ấy đi với tốc độ cao,mất trớn lao thẳng xuống bãi cỏ gần đấy,lúc nãy tớ nghe được Kỳ nói Hy bị vậy khi anh Ân bị nguy hiểm,với chuyện lúc nãy tớ nghe mọi người nói với nhau chuyện dưới canteen nên nghĩ anh ấy sẽ đua xe và tớ ra con đường vắng gần trường,bắt gặp được,rồi tớ liền đưa anh ấy về đây! – Hắn ngồi xuống thở dốc

Nó tiến lại gần ôm anh Ân,nó nấc lên khóc,nó khóc 1 cách đau đớn,mỗi lần nó nấc lên khóc là kèm theo 1 câu ” Em xin lỗi .. Em xin lỗi .. ” Cả đám nhìn nó,rồi lui ra ngoài,để nó 1 mình trong phòng với anh nó

Cả đám ngồi ở băng ghế dài ở góc sân sau.Lộc lên tiếng hỏi:

– Mà này,sao Hy khóc ghê vậy?Anh ấy đâu có bị sao?

– Ừm,đúng đấy! – Quân tò mò

3 đứa con gái đứng im lặng .. Mỗi đứa theo đuổi 1 suy nghĩ,nhưng đều là 1 suy nghĩ chung.Kỳ bỗng lên tiếng:

– Hy rất yêu anh nó!

– Ừm,đúng,anh em phải thương yêu nhau chứ! – Lộc búng tay

– Không phải tình cảm anh em,mà là về mặt yêu đương nam nữ luôn rồi! – My thở dài

– Tớ không hiểu cho lắm? – Quân nói

– Nghĩa là Hy yêu anh nó,yêu theo cách giữa nam và nữ – Như giảng giải

– HẢ?! – 3 tên con trai đồng thanh ( trừ hắn )

– Các cậu hiểu chuyện rồi đấy! – Kỳ nói

Hắn bây giờ đầu óc hoàn toàn là trống rỗng,tim hắn đau nhói,hắn bây giờ như người mất hồn,mắt hướng lên bầu trời,2 tay bỏ trong túi quần.Hắn bỏ đi 1 mạch.Cả đám nhìn theo bóng hắn khuất dần đi,rồi chỉ nghĩ:” Chắc vẫn còn mệt vì chuyện lúc nãy nên về nghỉ ” . Thế là cả đám vẫn lên lớp học bình thường ..

Nó vẫn ngồi đấy,tay vẫn nắm chặt tay anh Ân không rời,nhưng có điều mắt nó đã khép lại.Anh Ân từ từ mở mắt,thấy nó gục bên cạnh thì mỉm cười,anh Ân khẽ nói:

– Anh biết rõ em nghĩ gì chứ!Nhưng không thể,vì chúng ta là anh em ruột mà.Giá như chúng ta đừng là anh em,chắc sẽ tốt hơn nhiều!

Anh vuốt tóc nó rồi bế nó đặt lên giường,anh hôn lên trán nó rồi nói:

– Giá như anh được chạm môi em dù chỉ 1 lần

Anh bỏ ra ngoài rồi lên lớp học bình thường.Nó vẫn đang ngủ ..

Anh Ân biết rõ mọi chuyện chứ,anh biết nó thích anh,anh cũng thích nó nhưng không thể,bởi vì 2 người là anh em ruột thịt,không thể nào đến với nhau được.Anh chỉ cố giấu đi cảm xúc thật của anh với nó,anh nghĩ rằng 1 ngày nào đó anh và nó sẽ quên thôi ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.