Cuộc Chiến Oan Gia!

Chương 1: Gặp gỡ



" Reng... reng... reng..."

" Reng... reng... reng..."

Khi tiếng chuông dai dẳng vang lên lần thứ n thì...

" Ư...Ồn quá!" Cô gái nằm trên giường khẽ nhăn mặt lại, hai mắt vẫn nhắm tịt không muốn mở ra. Một bàn tay nhỏ nhắn, xinh xắn từ trong chăn thò ra cố gắng vươn về phía bàn học để chuẩn bị 'chiến đấu' với cái thứ đang phá hoại giấc mộng đẹp đẽ của cô.

Sau khi đã 'kích động' được chế độ yên lặng của chiếc đồng hồ báo thức tội nghiệp nào đó thì cô nàng lại chùm kín chăn lên đầu mình để tiếp tục công cuộc cao cả đang dở dang của cô đó là... ngủ!!!

Song, ngay lúc cô cho rằng thời khắc yên bình của mình đã đến thì... bỗng nhiên một tiếng gào thét kinh thiên động địa, một âm thanh đậm chất khủng bố mà đối với cô thì nó là tiếng thét 'trong trẻo đến tận xương tủy' mà cô đã nghe qua không dưới một ngàn lần vang lên.

" HOÀNG YẾN NHI... CON CÓ THỨC DẬY NGAY CHO MẸ KHÔNG THÌ BẢO?! MUỘN GIỜ HỌC RỒI!"

Thanh âm 'ma quỷ' đã làm cho màng nhĩ của những hàng xóm gần xa sắp phải 'hy sinh', làm cho những con chim đang đậu trên cành cây đứng không vẫn suýt té lộn cổ và làm cho 'god' đang leo núi' phải cúi đầu chào thua đó vẫn đang không ngừng len lỏi qua từng tầng không khí, nó xuyên qua mọi ngõ ngách, tường nhà và cửa phòng để truyền đạt đến tai cô một thông tin chính xác nhất.

Nhi mở bừng hai mắt khi nghe được chất giọng 'trong trẻo' quen thuộc này. Bật người dậy một cách nhanh chóng nhất như một phản xạ có điều kiện vì được 'luyện tập' rất nhiều lần trong quá khứ vậy. Vẻ mơ màng trên khuôn mặt nhanh chóng được thay bằng những biểu cảm vô cùng phong phú.

Trong suy nghĩ của cô bây giờ là... Thôi tiêu rồi, đây là giọng thét của mama đại nhân mà, thật khủng bố!! Nhưng sau đó cô lại nhanh chóng thay hoảng sợ thành khó hiểu. Tại sao đang trong kì nghỉ hè mà mama 'hiền lành' của cô lại tức giận đánh thức cô dậy với âm lượng hết cỡ như vậy chứ? Và rồi cô chợt bừng tỉnh ra... Oh my god!! Hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau ba tháng hè mà, sao cô lại có thể quên một chuyện quan trọng như vậy chứ. Cô quay phắt qua nhìn chiếc đồng hồ đang nằm lẻ loi trên bàn học của mình. Chỉ thấy kim dài của nó đang nằm ở số mười hai, kim ngắn nằm ở số bảy và kim giây thì đang lấy một tốc độ mà bình thường cô cho là rùa bò nhưng bây giờ thì cô cảm thấy nó nhanh đến đáng sợ đang chậm rãi nhích dần lên như muốn đứng cùng chỗ với kim dài. Cô trợn to mắt và hét lên thất thanh:

" Aaaaaa... Mama ơi! Sao bây giờ mới gọi con dậy? Bảy giờ rồi, trễ mất tiêu rồi. Trời ơi!!" Cô vừa hét vừa bật người dậy lấy một tốc độ sét đánh xông thẳng vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt.

Mẹ của Nhi nghe thấy tiếng hét của con gái thì nhìn lên lầu với một ánh mắt bất đắc dĩ, thở dài một hơi rồi xoay người vào nhà bếp để chuẩn bị bữa sáng.

Ba Nhi - ông Hoàng Vũ Triết đang ngồi trước bàn ăn đọc báo, ông liếc mắt thấy vợ mình đang bước đến với khuôn mặt đen thui thì nhìn bà với ánh mắt đầy dịu dàng rồi cười nói:

" Tuổi trẻ mà bà, ăn nhiều ngủ nhiều mới tốt, không sao đâu!"

" Tôi biết, nhưng cái tật ngủ nướng không bỏ được của nó làm tôi không biết phải nói gì. Haizz... cứ đi học trễ mỗi ngày như nó thì làm sao được hạnh kiểm tốt. Tối nào nó cũng đặt báo thức, kêu ầm cả cái nhà mà có bao giờ dậy được đâu, nó như vậy sau này ai có thể thích nó nổi chứ. Ôi! Con gái tôi!" Bà than thở. Đã nhiều lần bà dặn dò nó sửa cái tật ngủ nướng đó để sau này còn có người yêu thích chứ với cái bản tính lười nhác như nó thì con trai nào mà ưa. Nhưng nó cứ đưa cái mặt tỉnh bơ của nó ra ậm ừ với bà cho qua chuyện rồi lại chứng nào tật nấy không đổi được. Bà cũng đã hết cách với cô con gái độc nhất này của mình rồi.

Trong phòng.

Nhìn đồng phục chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng của mình trong gương, Yến Nhi ảo não thở dài một tiếng rồi xách cặp xông như bay ra khỏi phòng.

Vừa xuống cầu thang cô chạy ngay vào phòng bếp, thấy khuôn mặt của hai đấng sinh thành đang nhìn mình, cô vội chào:

" Con đi học đây! papa, mama!" Nói xong, cầm một miếng bánh mì nhét vào trong miệng rồi phi ra khỏi cổng, bỏ lại sau lưng hai khuôn mặt 'chỉ tiếc rèn sắt không thành thép' của ba mẹ cô.

____________________________

Trước cổng trường.

Nhìn cánh cổng sắt màu xanh nặng trình trịch nằm dưới hàng chữ màu vàng chóe rõ to ghi là 'Trường THPT Huyền Dương' đã khép kín trước mặt mình, Nhi cảm thấy như tia sáng cuối cùng của cuộc đời cô cũng đã chạy đi chơi luôn rồi. Hu hu... sao những lời nguyện cầu trong lòng cô từ nãy giờ không có ai chứng hết vậy? Cô tự thấy nhân phẩm của mình cũng không tệ hại đến mức không nhận được một cái liếc mắt của mấy ông thần trên trời như vậy. Hay là hôm qua mấy ổng nhậu say quá rồi cũng ngủ dậy trễ hoặc là họ đang rủ nhau đi đến sòng bạc tiên giới hết rồi! Nghĩ vậy cô mới cảm thấy bớt tự ti hơn một chút.

Song, tình huống trước mắt không cho cô có nhiều thời gian suy nghĩ như vậy, cô phải tìm cách để vào trường trước khi thầy cô điểm danh mới được. Cô bắt đầu nhìn ngó xung quanh để xem thử có ai cùng chung số phận với mình không, nếu vậy thì khi xin bác bảo vệ cho vào trường sẽ đỡ bẽ mặt hơn một chút vì người đi trễ không phải chỉ có mình cô. Nhưng đáng tiếc ông trời lại một lần nữa không mỉm cười với cô, xung quanh cô không có một bóng người nào cả.

Một làn gió thổi qua người cô, vạt váy tung bay làm chất xúc tác trong hoàn cảnh này khiến cô giống như một người lạc lõng bị cả thế giới bỏ quên vậy, thật là bi đát!!

Nhi bắt đầu cảm thấy hối hận về việc không chịu sửa đổi cái tật ngủ nướng theo lời mẹ cô. Việc đi học trễ đối với cô đã không còn lạ lẫm nữa nhưng cứ mỗi lần cô nghe tên mình được đọc lên một cách oanh liệt trước toàn trường mỗi khi chào cờ như một tấm gương của một vị anh hùng 'hy sinh' vì nước vì dân khiến mọi ánh mắt 'ngưỡng mộ' từ bốn phương tám hướng nhìn chằm chằm vào cô khiến cô rất muốn khóc ròng. Mặc dù thành tích của cô rất tốt nhưng vì cứ đi học trễ mãi như thế này khiến các thầy cô giáo yêu mến cô cũng chỉ có thể thở dài lắc đầu. Vì thế nên thành tích của cô luôn ngang hàng với 'danh tiếng' mặc dù cô cũng chả muốn như vậy.

Cảm thán một tiếng về số phận của mình, rồi đột nhiên một tia sáng chợt lóe qua trong đầu mình. Mắt cô sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong giảo hoạt với ý nghĩ của mình rồi cô nhanh chóng xoay người chạy theo lối đi quen thuộc của cô đến phía sau trường học.

Nhìn bức tường cao khoảng hai mét trước mặt, suy nghĩ một lát rồi cô nhìn sang chiếc thùng gỗ nằm bên cạnh mình, thật là 'buồn ngủ gặp chiếu manh' mà. Cô tháo cặp ra vứt qua bên kia tường rồi kéo cái thùng gỗ đến trước mặt mình. Hít một hơn thật sâu, cô đã sẵn sàng cho mọi trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, nhất là 'chỗ ngồi' yêu dấu của cô nếu nó là bộ phận xui xẻo bị các bộ phận khác trên cơ thể 'chèn ép' phải nhận nhiệm vụ cao cả... tiếp đất đầu tiên. Mặc dù đã làm việc này rất nhiều lần nhưng do cô mắc bệnh sợ độ cao nên mỗi lần ngồi trên bức tường nhìn xuống cô đều có cảm giác muốn rụng rời tay chân.

Lấy hết can đảm và sức bình sinh của một thiếu nữ đã trải qua mười bảy cái xuân xanh, lại hít sâu một hơi Nhi vén vạt váy mình lên, cũng may là cô có mặc quần sóc bên trong nên không quá lộ liễu, sau đó cô trèo lên cái thùng gỗ, hai tay bám vào thành tường, nhún một cái để lấy đà rồi dùng sức nhảy lên, hai chân dính vào tường từ từ trèo lên. Cô vắt một chân qua bên kia tường, chân còn lại vẫn ở phía bên ngoài bờ tường. Đang lúc cô định xoay người nhảy xuống đất thì một giọng nói nam tính mang theo một tia châm chọc vang lên bên tai cô:

" Hình như cô rất hứng thú với việc trèo tường vào trường nhỉ! Nhìn động tác của cô thì chắc đã thực hiện rất nhiều lần rồi nên mới thành thạo như vậy." Anh chàng nói có chút bực bội.

Hôm nay anh cũng đủ xui mà!! Ngủ dậy muộn, đi học trễ rồi trèo tường vào trường. Vốn muốn ngồi đây hút điếu thuốc đợi cho tiết học đầu kết thúc rồi mới vào lớp. Vậy mà đang hút lở dở thì có cái gì đó bay qua bờ tường, đập thẳng vào khuôn mặt điển trai này của anh rồi rớt xuống đất. Cũng may là khi nó bay tới, anh phản xạ nhanh, vứt điếu thuốc trong tay xuống đất ngay, chứ nếu không thì dưới sự tác động của 'sinh vật' lạ đó điếu thuốc đang cháy dở trong tay anh cũng theo quán tính bay vào mặt anh, khi đó thì khuôn mặt đẹp trai đáng giá ngàn vàng của anh đã trực tiếp bị hủy luôn rồi. Phải biết rằng khuôn mặt trời cho này với anh là tất cả đấy.

Anh vuốt vuốt ngực thở phào vì may mắn, sau đó đưa ánh mắt sắt bén và tức giận của mình sang 'hung thủ' xém chút đã hủy hoại hình tượng của mình. Đó là một chiếc cặp sách của con gái có chút cá tính, hơi nhí nhố vì có một cái móc khóa hình con thỏ bông được treo trước cặp.

Anh nở một nụ cười đầy mưu mô rồi cầm cái cặp kia lên, đứng dựa vào bờ tường phía sau lưng anh, nhìn chăm chú về phía đối diện và chờ đợi.

Chưa đầy một phút sau, anh thấy được hai bàn tay trắng noãn bám vào thành tường, rồi vài giây sau, anh lại thấy một bóng người nhảy lên rồi ngồi vắt vẻo trên thành tường. Xuất hiện trong tầm mắt anh là một cô gái nhỏ nhắn với làn da trắng nõn khiến người khác phải ghen tị, bộ đồng phục xinh xắn mặc trên người cô lại càng tôn lên vóc dáng nhỏ nhắn của cô. Mái tóc dài đen nhánh được cô cột kiểu đuôi ngựa, vung vẩy linh động phía sau đầu. Khuôn mặt có chút bầu bĩnh nhìn vào sẽ có cảm giác yêu mến cô ngay tức khắc, nổi bật là đôi môi hồng nhỏ nhắn dễ thương, sống mũi cao thẳng và nhất là cặp mắt to tròn lấp ló dưới hàng mi cong vút, đen nhánh giống mắt nai và trong veo như nước hồ mùa thu. Nếu có ai nhìn thẳng vào mắt cô sẽ cảm thấy đó là một đôi mắt rất trong sáng, rất linh động, có chút gì đó cá tính và cũng có chút trẻ con. Nói chung lại đây là một cô gái không được coi là quá xinh đẹp nhưng vẻ đẹp của cô rất thanh thoát, nó làm cho người ta dễ chịu.

Anh thất thần nhìn vào cô gái đột ngột xuất hiện trước mắt này, có chút không phản ứng kịp với khuôn mặt quá đỗi dễ thương. Nhưng anh rất nhanh tỉnh táo lại, con gái đẹp thì anh đã gặp qua nhiều rồi, anh cũng chẳng lạ gì nữa huống chi cô ta cũng không đẹp đến vậy. Lại nghĩ đến cái cặp chết tiệt kia, anh không nhịn được mỉa mai cô một câu.

Yến Nhi lúc này đang ngồi trên thành tường, đột nhiên thấy một giọng nam xa lạ, cô hơi hoảng hốt, nếu như mà đó là ông thầy giám thị khó tính đang đi tuần tra trường thì coi như số cô cũng không phải đen bình thường. Nghĩ vậy nên cô có cảm giác không muốn ngẩng đầu lên, nếu thật sự là người mà cô đang nghĩ đến thì ông ta sẽ biết mặt và ghi thù cô, ông ấy nổi danh 'quái thú' mà, sau này sẽ khó mà sống được. Nhi ơi là Nhi, kiếp trước mày có tạo ra cái nghiệp gì không mà giờ số mày khổ dữ vậy nè!

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô vẫn phải ngẩng mặt lên để xem thử đó có thật sự là 'quái thú' của trường không.

Ánh mắt cô láo liên ngó qua nơi vừa phát ra tiếng nói. Vừa nhìn thấy người kia thì cô hóa đá trong vài giây.

Ôi!! Thiên thần!! Lần đầu tiên trong đời cô thấy 'thiên thần'.

Chỉ thấy người vừa nói là một chàng trai cao khoảng mét tám đang đứng dựa vào bờ tường đối diện với nơi cô đang ngồi, vóc dáng còn đẹp hơn cả minh tinh. Nhưng điều đó không nói lên tất cả. Điều đáng nói ở đây là khuôn mặt của hắn kìa, cô không biết phải diễn tả như thế nào.

Đó là một khuôn mặt đẹp không tì vết, hoàn hảo còn hơn cả diễn viên, ca sĩ nổi tiếng ngày nay. Làn da mịn màng, trắng còn hơn cả con gái, đôi môi mỏng gợi cảm mím chặt, nhìn lên trên là sống mũi cao dọc dừa, một đôi mắt sắc sảo, hàng lông mi rậm rạp, hơi cong làm tăng thêm phần mĩ cảm cho khuôn mặt của hắn. Cô nghĩ gắn hai chữ 'xinh đẹp' cho hắn cũng không quá! Có thể nói hắn là loại con trai lí tưởng đối với yêu cầu chọn bạn trai của phái nữ ngày nay, tuyệt không ngoa! Nếu hắn mà cứ đem cái khuôn mặt 'họa thủy' này ra ngoài đường thì chắc chắn sẽ xảy ra hiện tượng tắc nghẽn giao thông rồi!!

Đến cả cô - người không bao giờ quan tâm đến vẻ bề ngoài, nhất là trai đẹp vì câu châm ngôn của cô là 'đẹp không thể ăn được' vậy mà khi nhìn thấy hắn cũng không nhịn được ngơ ngẩn một chút, nhưng đó chỉ là ánh mắt thưởng thức và đánh giá mà thôi, không có chút gì tình cảm riêng tư nào cả, cô vốn chẳng thích con trai, đẹp trai càng ghét hơn!

Nếu có ai mà biết cái suy nghĩ này của cô nhất là nhỏ bạn thân, thì chắc chắn nó sẽ đưa tay sờ lên trán cô, lắc đầu nguầy nguậy, ra vẻ 'lương y như từ mẫu' và nói: "Bệnh của mày không nhẹ như tao tưởng."

Dập tắt những dòng suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, lý trí đang phiêu du của cô cũng đã quay trở lại. Nhi đưa đôi mắt to tròn nhìn anh, trong đó chỉ còn là bình tĩnh, cô lên tiếng hỏi:

" Anh là ai vậy? Chuyện tôi trèo tường có liên quan gì tới anh sao? Sao anh lại nói chuyện với tôi bằng cái giọng khó nghe vậy?"

Nghe được câu hỏi của cô, anh có chút ngạc nhiên. Vốn thấy mình thu hút được cô khiến cô quay sang nhìn anh. Thấy được ngỡ ngàng trên gương mặt cô, anh cũng có chút tự hào. Anh biết vẻ ngoài của anh rất thu hút ánh nhìn của người khác, những ánh mắt như vậy anh đã thấy không dưới n lần, nhưng khi thấy cô nhìn anh ngơ ngẩn như thế anh cũng có chút cảm giác thành tựu. Còn đang đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình thì anh nghe được giọng nói trong trẻo, lạnh nhạt của cô. Anh rất ngạc nhiên, những cô gái bình thường khác nhìn thấy anh thì đều phải cần dùng tới mấy phút mới có thể tỉnh táo lại được nhưng anh thấy cô nhìn anh mới chỉ có mấy giây mà thôi. Chẳng lẽ sinh lí của cô không được bình thường!?

Anh tự kỉ nghĩ vậy, rồi anh đưa ánh mắt tìm tòi của mình đến trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia để xác định xem cô có phát ra ánh mắt si mê như của những cô gái khác khi nhìn anh hay không.

Tìm tòi trong chốc lát, nhưng để cho anh phải thất vọng là trong ánh mắt trong veo của cô không có chứa một chút xíu tình cảm nào với anh cả, chỉ có thưởng thức và rồi lạnh nhạt, chỉ là một người hoàn toàn xa lạ đối với cô. Anh muốn tìm thêm một chút biểu cảm giả vờ bình tĩnh của cô nhưng tất cả vẫn là con số không. Lần đầu tiên trong mười bảy năm qua anh có cái cảm giác hoàn toàn thất bại trước một cô gái mới gặp mặt lần đầu. Anh đã quen cái cảm giác ái mộ, yêu mến mà các bạn nữ giành cho anh, những ánh mắt ghen tị, hâm mộ của các bạn nam khi nhìn anh. Vậy mà, lần đầu tiên anh phải luống cuống tay chân, không biết phải làm sao. Haizz... cái cảm giác này thật không dễ chịu gì!!

Mặc dù trong lòng có hàng tá điều đang băn khoăn nhưng ngoài mặt anh vẫn không có biểu cảm gì nhiều. Anh nhìn vào khuôn mặt lạnh nhạt của cô, bàn tay đang cầm cặp của cô đưa ra phía trước, đáp trả với giọng điệu mỉa mai:

" Nếu cô trèo tường vào trường thì chẳng có việc gì tôi phải đôi co với cô cả, nhưng việc cô trèo tường làm ảnh hưởng đến tôi thì tôi phải nói." Nói xong, anh chỉ về phía cái cặp của cô rồi sau đó chỉ về phía khuôn mặt của mình rồi nhìn cô, nhướng mắt lên như muốn hỏi: "Đầu cô không bã đậu đến nỗi không hiểu ý tôi đâu nhỉ?"

Yến Nhi nhìn hành động có phần không thiện cảm của anh rồi bừng tỉnh. Thì ra là trước khi trèo tường, cô 'vô tình' ném chiếc cặp xách của mình qua tường, thì nó lại 'vô tình' bay một vòng tuyệt đẹp trong không trung như đang ngắm nhìn cảnh đẹp để lựa chọn nơi đáp xuống, và rồi nó lại 'vô tình' nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng đẹp trai đứng trước mặt cô đây và cuối cùng vì một lí do rất 'củ chuối' đó là vì nó là 'phái nữ' nên không thể chống cự được vẻ đẹp kia, thế nên nó cố tình đáp thẳng vào khuôn mặt của hắn, vậy nên hiện giờ hắn ta đang hỏi tội cô, vì cô là chủ nhân của chiếc cặp 'mê trai' đó. Thói đời thật là bạc bẽo!!

" Tôi biết là tôi sai, tôi xin lỗi anh. Nhưng chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà, có cần thiết phải gay gắt với tôi như vậy không. Anh có phải là con trai không... sao nhỏ mọn quá vậy?! Trông giống mấy bà bán cá ngoài chợ ấy!" Cô dẩu môi lên đáp. Cô không đúng thì cô nhận lỗi. Nhưng hắn có cần thiết phải nhìn cô với khuôn mặt giống như cô mượn tiền hắn mà không chịu trả như vậy không? Giống hệt một người đàn bà chanh chua! Đúng là có khuôn mặt đẹp chả được gì!!

" Cô... cô..." Anh nghẹn họng.

Lúc anh mới nghe cô nói câu đầu tiên, khuôn mặt anh cũng dần dần dịu lại, nói gì thì nói anh cũng đâu phải người cố chấp vô lí như vậy, đang dự tính bỏ qua cho cô. Nghe đến câu tiếp theo của cô thì sắc mặt của anh cũng không tốt được nữa. Đúng thật là đứa con gái không biết tốt xấu mà!

Đang lúc anh định gân cổ lên để nói lí với cô thì anh thấy có một làn gió mát lướt qua người anh. Đến lúc tỉnh táo lại thì bóng dáng nhỏ nhắn ngồi vắt vẻo trên tường đó đã biến mất từ lúc nào cùng với chiếc cặp xách trên tay anh. Thì ra trong lúc anh đang lơ là thì cô ta tận dụng cơ hội ngàn năm có một để nhảy khỏi bờ tường rồi lấy vận tốc khủng là 100km/s để giành lấy cái cặp từ tay anh rồi mất hút ở góc hành lang của trường.

Anh nhìn theo bóng cô, lửa giận đang bốc lên tận đỉnh đầu nhưng anh cố gắng nén lại. Dám sỉ nhục anh xong rồi bỏ chạy không nói tiếng nào, cô gan lắm! Khuôn mặt đẹp trai đang suy tư, nghĩ ngợi gì đó rồi cười một cách rất không phúc hậu. Thù này không báo thì anh không phải là PHAN VIỆT QUÂN!!

Hừ! Cô hãy đợi đó! Con nhỏ vô duyên!!

Nhưng mà con nhỏ này kiếp trước là con ngựa hay là con gì vậy trời?! Chạy nhanh dễ sợ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.