Có lẽ Đại
trưởng công chúa vẫn luôn đè nén tâm sự trong lòng, nên sau khi khóc
rống một hồi, đã thoải mái hơn rất nhiều. Có lẽ bởi vì Từ Man áy náy vì
ba năm nay, nàng quá mức muốn trưởng thành, mà đã bỏ qua cảm thụ của cha mẹ, cho nên hôm nay ra sức vờ dễ thương, làm nũng. Cũng có thể là mọi
người đều biết hôm nay là ngày đầu tiên vào Cung học của Từ Man, mà cố ý dựng nên một hoàn cảnh thoải mái cho nàng.
“A Man,
chuyện tập võ, con luyện qua loa chút thôi là được, dù sao cũng là con
gái mà.” Đại trưởng công chúa buông đũa, băn khoăn mãi, thấy không khí
vui vẻ, thật sự nhịn không được nói.
Từ Man chỉ
dựa vào người Đại trưởng công chúa làm nũng một lát là đã trực tiếp làm
cho trong lòng Đại trưởng công chúa sướng rơn rồi, nhưng thực chất, cũng không hề đáp ứng bất cứ gì.
Còn lại ba người đàn ông trong nhà, cũng không phá đám, chỉ vụng trộm cười, trong lòng lại thật sự đau lòng Từ Man.
Từ khi lên
bốn, Từ Man đã khăng khăng đòi học võ, vóc người nàng vốn nhỏ, hơn nữa
cũng là con gái, Từ Văn Bân và Đại trưởng công chúa đều không muốn, lại
thấy đứa con gái dịu dàng ít nói, vậy mà lại thích vung đao múa kiếm, dù đã rất cẩn thận bảo vệ rồi, nhưng vẫn rất sợ hãi, sau này mặc dù không
đến độ khó tìm chồng, nhưng trong lòng nhà trai sợ là cũng sẽ không
thích ứng.
Nhưng người
như Từ Man, đừng thấy bình thường ít cố chấp, tính tình mềm mỏng, nhưng
một khi đã hạ quyết tâm, thì vĩnh viễn không thay đổi. Nàng luôn cảm
thấy thế giới này không được an toàn cho lắm, lại nói ở kiếp đầu của
Hoàng Tú Oánh, vị Từ Man quận chúa kia, ấy vậy mà có thể dùng roi quất
người ở trên đường, nói vậy võ nghệ cũng không kém, nàng không đòi hỏi
học được mười trên mười, chỉ muốn tại thời điểm quan trọng có chút tác
dụng cũng tốt.
Vì thế, song phương bắt đầu giằng co, trong lòng Đại trưởng công chúa, con gái là
phải xinh đẹp dịu dàng, không nói đến chuyện làm những thứ tao nhã gì
đó, nhưng cũng phải biết những thứ cơ bản con gái nhà người ta hay làm,
ví dụ như viết chữ vẽ tranh này, hay là tìm một vài người bạn dạo chơi,
cùng mua chút trang sức, quần áo hợp mốt linh tinh. Nhưng biết làm sao
được, nàng thật sự không chịu nổi Từ Man lăn lộn gào khóc đầy đất (o.0, chị 30t rồi đó nha), hơn nữa còn tuyên bố sẽ tuyệt thực… con cái đều là cục thịt trong lòng
người mẹ, cho dù người mẹ có tâm địa cứng rắn cỡ nào, ở trước mặt con
mình, cũng sẽ trở nên vô cùng mềm mại. Kết quả có thể đoán được, Từ Man
bắt đầu tập võ cùng các ca ca.
Đứng tấn
luyện quyền, mọi người vốn tưởng rằng Từ Man chỉ là nhất thời tò mò, hết thấy mới mẻ rồi, sẽ chịu đầu hàng. Nhưng nước mắt cũng có, mệt nhọc
cũng có, chua xót cũng có, thứ duy nhất không có, chính là sự đầu hàng
của Từ Man, nàng vẫn kiên trì, cho tới hôm nay…
Sau khi
luyện võ, tính tình của Từ Man dường như đã có thay đổi kỳ diệu. Nàng
vốn sống theo kiểu được chăng hay chớ, dần dần dựa theo lời dạy của mẫu
thân mà bắt đầu học cách quan sát nô bộc, thử nô bộc, một nô bộc tốt bên người có bao nhiêu tầm quan trọng, chuyện Xuân Nha, Từ Man thấy nhất rõ ràng. Nàng cũng không dám lơ là thêm nữa, càng không bao giờ dám dùng
ánh mắt của người hiện đại nhìn họ nữa, cái gọi là ‘có phúc cùng hưởng,
có họa cùng chịu’, nàng cũng chỉ là một cô gái muốn được sống hạnh phúc, nàng không có năng lực thay đổi thế giới này, cho nên, đồng hóa là điều bắt buộc.
Ba năm cũng
có thể thay đổi rất nhiều người, Hoàng Tú Oánh bởi vì không có Gia Cát
gia làm cầu nối, nàng căn bản không có khả năng tiếp cận Từ Man, cho nên nàng chỉ có thể nghĩ cách thu mua người bên cạnh Từ Man, quả không
ngoài dự đoán của Từ Man, Quan ma ma là nhân tuyển tốt nhất. Có điều Từ
Man thật nghi hoặc, Hoàng Tú Oánh cùng lắm chỉ là một thứ nữ, nàng ta
rốt cuộc đã dùng cách gì móc nối được với Quan ma ma, trong đó liệu có
người cố ý giật dây bắc cầu hay không?
Ngặt nỗi,
người trong tay Từ Man cũng có hạn, trước khi Hoàng Tú Oánh còn chưa gây ra chuyện gì quá quắt, nàng không có cách nào giải thích và xin giúp đỡ từ cha mẹ, huống chi Hoàng Tú Oánh cũng là độc nữ (con gái một) của Tả tướng quân, mà nhà họ Giang (nhà mẹ Tú Oánh) còn có một vị lương nhân trong cung nữa.
“Nè, tặng
cho muội, thích không?” Ăn sáng xong, thời gian còn sớm, Từ Man cùng cặp sinh đôi từ biệt cha mẹ, trở về phòng thu thập đồ đạc, hôm nay là ngày
đầu tiên Từ Man vào Cung học, chẳng những đi cùng với các ca ca, Đại
trưởng công chúa cũng sẽ đích thân đưa đi.
Đón lấy chiếc hộp dài từ tay ca ca, Từ Man mở ra nhìn, cư nhiên là một đoạn trường tiên ngân bạch (roi dài màu trắng bạc), cả chuôi roi là một màu đỏ tươi, bên trên còn khảm những hạt bảo thạch
nhỏ đủ màu, chuyên dùng để phòng vệ. Từ Man lấy cây roi từ trong hộp ra, sờ lên đầu roi, cư nhiên lại cùn, không khỏi nghi hoặc nhìn về phía đại ca.
Trông dáng
vẻ bất mãn của muội muội, Từ Hải Sinh cười sờ sờ búi tóc của nàng nói:
“Muội còn nhỏ, roi cũng không nghịch được, đầu cây roi này vốn gắn mũi
nhọn bằng bạc, nhưng chúng ta sợ muội không quen tay sẽ tự làm thương
mình, nên chờ sau này muội đã thành thạo rồi, lại lắp vào cho muội.”
Từ Man trề
môi, né khỏi tay ca ca, lui lại vài bước, giương tay một cái, cây roi
kia liền bay lên trời, vì được đặc biệt làm cho Từ Man, nên ngắn hơn so
với những loại thường, cũng nhỏ hơn chút, chỉ thấy sợi roi kia giống như con rắn nhỏ màu bạc, vụt một cái trên không trung, lại vòng ngược lại,
hung hăng vụt vang. Lúc này Từ Man mới hài lòng, cổ tay lật lại một cái, roi tự động từ cánh tay cuốn lại quanh hông mình, lại dùng tay móc một
cái, cây roi liền giống như một sợi đai lưng bình thường, trông nổi bật
hẳn lên.
“Chậc chậc,
không hơn mấy ngày, công phu tay của muội lại tiến bộ rồi.” Nhị ca Từ
Hải Thiên đã 8 tuổi, vóc người lại cao hơn so với chúng bạn đồng lứa, cư nhiên còn mơ hồ dáng vẻ thiếu niên. Hắn cùng với đại ca Từ Hải Sinh,
cũng từ từ phát triển theo khuynh hướng bất đồng, tính cách của hắn vội
vàng hấp tấp, hễ là việc gì thì càng thích dùng quả đấm nói chuyện. Tình cảnh ba năm trước đây chẳng những kích thích đến Từ Man, cũng đồng dạng khắc sâu trên người hai ca ca.
Đại ca vốn
thích mưu tính, sau càng đem tâm tư đặt trên chính sự học nghiệp hơn,
hắn nhận thức rằng tất cả uy hiếp đều đến từ triều đình, hắn càng muốn
sử dụng phương thức mặt ngoài không cần đổ máu, mà giải quyết phiền
toái. Mà nhị ca lại càng có khuynh hướng thích nắm binh quyền, lấy vũ
lực tuyệt đối trấn áp đám lòng dạ bất chính kia.
Hai phương hướng bất đồng, tạo nên hai người một văn một võ của mai sau.
“Hừ, nhị ca
lại trốn tập rồi, chờ muội lớn thêm một tuổi, huynh không đánh lại muội
được.” Thu roi vào, Từ Man tâm tình rất tốt, ôm cánh tay đại ca, cười
nhạo nhị ca.
“Đúng, A Man lợi hại nhất, hiện tại ca ca đã không đánh lại muội.” Từ Hải Thiên vẫn
luôn nuông chiều em gái không có giới hạn, cũng may đấu võ mồm, hắn xem
như là lạc thú, chỉ khi nào nói đến luận võ, hắn thà rằng giả vờ nể sợ,
cũng tuyệt không tỷ thí với muội muội, nếu không cẩn thận mà làm muội
muội bị thương, thì đừng nói đến ai khác, hắn có thể tự chặt tay mình
luôn.
Từ Man không nói gì, nàng đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, ôm cánh tay đại ca, cảm thụ được tình thương của các ca ca đối với mình, mặc dù trong thâm tâm
nàng đã là một người trưởng thành, nhưng hoàn cảnh biến hóa, cùng với
việc lâu ngày ở chung, cho dù là tảng đá cũng sẽ thấy ấm áp, huống chi
nàng vốn là một người mềm lòng.
“Cái kia…” Từ Hải Thiên thấy có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, đi đến trước mặt Từ Man úp úp mở mở.
“Sao thế ạ?” Từ Man quay đầu ra hiệu nha hoàn đi thu thập đồ rồi trực tiếp đưa đến xe ngựa đậu bên ngoài.
Nhìn đám nha hoàn đã đi ra ngoài, Từ Hải Thiên mới thấp giọng nói: “Hôm nay tan học, muội có thể nói giúp với mẫu thân, nói chúng mình tạm thời chưa về nhà, muốn đi một chuyến đến chỗ khác không?”
Từ Man dương cằm lên, nheo mắt lại, nghi ngờ quan sát nhị ca mình từ trên xuống
dưới, đoạn sáp qua, ra vẻ thần bí nói: “Huynh sẽ không… có mục đích gì
chứ?”
“Cái gì a!”
bị nàng tập kích, Từ Hải Thiên lập tức không giấu làm gì, thuận miệng
nói: “Gia Cát đại biểu ca sắp nhập ngũ rồi, huynh muốn tiễn huynh ấy một đoạn đường.”
Từ Man hơi
ngẩn ra, thật không ngờ lại là đáp án này, nhưng sau đó nhìn vào mắt nhị ca, liền biết nhị ca không nói dối, đương nhiên sau khi thở dài liền
đáp ứng.
Mặc dù sau
khi mẫu thân gặp chuyện, không có làm gì chỉ trích nhà Gia Cát, đối với những người nhà Gia Cát đi ra từ nhà lao, chẳng qua chỉ hờ hững nhìn
tới, không hề làm chuyện gì bỏ đá xuống giếng, nhưng ba đứa bọn chúng
đều cùng có một suy nghĩ là không muốn cho mẫu thân biết bọn chúng vẫn
còn lưu tới cùng nhà Gia Cát
Cặp sinh đôi còn qua lại với Gia Cát gia, là vì Từ Văn Bân, cho dù Gia Cát gia trị gia không nghiêm, nhưng xét cho cùng con dâu cả nhà Gia Cát
cũng là chị cả của hắn, nếu vì gặp chuyện rủi ro mà không quan tâm tới
nhau nữa, đối với bên ngoài cũng không biết nói sao, huống chi trong đó
còn lẫn lọn một cái Từ phủ cùng với lão phu nhân Từ phủ.
Gia Cát Sơ
Liêm cùng Từ Hải Thiên cứ như vậy mà tiếp xúc với đối phương, mặc dù Gia Cát Sơ Liêm lớn hơn Từ Hải Thiên những 5 tuổi, nhưng bởi vì sự kiện
kia, mà Gia Cát Sơ Liêm rất hận chính mình không biết võ nghệ, nếu ngày
ấy hắn có thể ngăn thích khách lại, thì nếu có bị trị tội, cũng sẽ không nghiêm trọng như tình cảnh hiện tại. Vì thế Từ Hải Thiên vốn nhiệt tình hướng ngoại, liền trở thành sư phụ của Gia Cát Sơ Liêm, hai người mặc
dù một người hoạt bát, một người trầm ổn, nhưng đều có tính cách ngay
thẳng, hơn nữa cũng vừa là thầy vừa là bạn, mối quan hệ bằng hữu tốt này liền được hình thành.
Mặc dù Gia
Cát Sơ Liêm học võ quá trễ, nhưng dẫu sao cũng chăm chỉ chịu khó, Từ Văn Bân thấy vậy, cũng sẽ chỉ điểm một hai, dần dà lâu ngày, cư nhiên làm
cho một thiếu niên vốn chuẩn bị đi thi làm quan, lại hạ một quyết định,
muốn đi phương bắc nhập ngũ.
“Huynh ấy
chừng nào thì đi? Gia Cát nhị biểu ca thân mình đã khá hơn chưa?” Từ Hải Sinh đã một thời gian không qua đó, cho nên vẫn có chút không yên tâm.
“Ừm, vẫn còn đang điều dưỡng, nghe đại phu nói, từ từ sẽ khá hơn.” Bởi vì thái y
trong cung không có khả năng đi xem bệnh cho thứ dân, Đại trưởng công
chúa lại càng không còn phân phó nữa, cho nên nhà Gia Cát tìm một vị đại phu có chút tiếng tăm ở thành Kiến Khang, cũng là nhờ vả người ta. Hiện tại Gia Cát gia ngã đổ, ngay cả chi phí thuốc men, đều do Gia Cát tiểu
thúc cung ứng, Từ Văn Bân có khi cũng sẽ đưa qua chút tiền.
Từ Man vờ
như như không thèm để ý gọi nha hoàn nhị đẳng Bích Lan tới, hôm nay
nguyên bản là muốn Hồng Thược cùng Hồng Quế đi, nhưng Hồng Thược đầu năm đã được định gả cho người ta, Từ Man dự định chọn một trong hai nha
hoàn nhị đẳng đi lên, Bích Lan chính là một nhân tuyển trong đó.
“Huynh nghe
nói, nhị biểu ca muốn mở cửa tiệm?” Từ Hải Sinh tựa hồ nghe phụ thân nói qua, nhưng Gia Cát lão phu nhân rất không đồng ý, thương gia vốn bị xem là ti tiện, mặc dù Gia Cát gia đã đổ, nhưng cũng là thế gia, không thể
làm nhục thanh danh được.
“Còn không
phải sao, ngày đó gặp huynh ấy, huynh ấy cư nhiên còn có thể cười nói
chuyện với đệ, một mình tự chơi cờ với chính mình, đầu óc thế kia, nói
không chừng chính là người rất giỏi buôn bán.” Từ Hải Thiên quệt miệng,
xem như rất thán phục.
Từ Man quay
đầu lại, nhìn chiếc đèn xoay còn mới tinh trong hộc tủ, trầm mặc một
hồi. Nàng vốn tưởng rằng, sau khi trải qua chuyện kia, Gia Cát Sơ Thanh
sẽ không còn liên quan đến nàng nữa, sẽ giống như người dưng, nhưng lễ
hoa đăng hàng năm, Từ Man luôn nhận được từ trong tay nhị ca một chiếc
đèn xoay mới tinh. Bắt đầu từ một chiếc đèn xoay thực thô ráp từ năm
nàng bốn tuổi, mỗi một chiếc sau đều trở nên càng tinh xảo hẳn lên, mãi
đến năm nay, nàng đã 6 tuổi, chiếc đèn đặt trong ngăn tủ kia, so với
chiếc đầu tiên Gia Cát Sơ Thanh tặng nàng, càng thêm tinh xảo.
Nhị ca nói
với nàng, Gia Cát Sơ Thanh vốn năn nỉ nhị ca giấu giếm lai lịch của đèn
xoay với nàng, chỉ nói đây là mua được, mà chiếc đèn xoay kia thật sự
rất bắt mắt, nhị ca vì để chứng tỏ mình không phải là người quá tinh
mắt, liền bán đứng Gia Cát Sơ Thanh.
Gia Cát Sơ
Thanh, rốt cuộc muốn làm gì? Nay quỹ đạo đã khác hẳn với ban đầu. Trong
sách, Gia Cát Sơ Thanh vì thân thể, mãi đến khi xác định tình cảm với
Hoàng Tú Oánh, mới chậm rãi bước lên con đường khoa cử, sau đó vào triều làm quan. Nhưng mà, Tả tướng hiện tại là tội thần, Gia Cát gia lại bị
tịch biên, theo lý mà nói, nếu không phải bán mạng trong quân đội, thì
con đường vào triều làm quan của hắn sẽ chấm dứt.