Hôm nay, Đại hoàng tử phá lệ đắc ý, ý cười giữa lông mày không
tài nào che dấu được, nghe thái y nói, Hoàng đế dường như đã không trị
được, thân là con trai, trong lòng mặc dù có chút phiền muộn, nhưng hơn
cả là nỗi vui sướng khi sắp gặt hái được thành quả thắng lợi kia. Về
phần tình nghĩa cha con gì đó, Đại hoàng tử tự cảm thấy trong hoàng gia, ngoài mẫu thân và em gái ruột ra, mọi người đều là người ngoài.
Cũng đồng dạng cảm thấy khổ tận cam lai giống Đại hoàng tử, Hoàng mỹ nhân vì sẽ làm dáng một chút với bên ngoài, cho nên vận một thân áo trắng, mặc
dù trong lòng bà ta kích động, thậm chí hưng phấn muốn hò hét, nhưng bà
ta vẫn im lặng kiềm nén ngồi vào trước gương, nhìn dung nhan trong gương vẫn mỹ mạo như trước, nhưng bà luôn cảm thấy tấm túi da này đã già đi,
chẳng những túi da già đi, kỳ thật, lòng của bà cũng đã già đi từ lâu.
Nhớ lại cái người nay sắp tới cũng không còn, trong tim Hoàng mỹ nhân co thắt đau đớn, run run vươn tay sờ lên hai gò má bóng loáng của mình.
Có người con gái nào trước khi xuất giá mà không khao khát về tương lai,
có người phụ nữ nào sau khi gả cho người mà không hy vọng cùng trượng
phu cầm sắt hòa minh, nàng cũng là nữ nhân, cho dù biết được phụ thân gả nàng vào cung, là vì Hoàng phủ, nhưng nàng cũng vẫn ảo tưởng sau khi
vào cung, sẽ cùng thiên tử trẻ tuổi sống những tháng ngày ân ái. Huống
chi, lần đầu tiên nàng gặp hắn, lúc đó tuổi hai người chưa lớn, hắn có
hơi non nớt, tướng mạo lại tuấn tú, một thân quý khí, ngay cả nói chuyện thanh âm cũng dễ nghe khiến nàng mặt đỏ tim đập dồn dập. Người nam tử
như vậy, sao nàng có thể không yêu cho được? Lúc đó, trong hoàng cung
còn chưa có Hoàng hậu, nàng cùng hắn từ ngây ngô đi đến thành thục, nàng còn từng tin tưởng gấp trăm lần, cho rằng nàng sẽ trở thành người hắn
yêu nhất trong lòng, cho dù trong lòng nàng rất rõ ràng mưu đồ cùng với
hiệp ước kèm cặp của phụ thân đối với thiên tử.
Nhưng ai mà không có thời điểm trẻ người non dạ, Hoàng mỹ nhân cười lạnh.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Từ khi nào thì nàng rốt cuộc phát hiện trong nụ
cười của Hoàng đế bắt đầu xuất hiện vẻ hờ hững và lạnh băng, từ khi nào
thì nàng bắt đầu từng bước tâm như tro tàn, lại từ khi nào thì nàng bắt
đầu đối với hắn tràn ngập oán hận, thậm chí không còn trông mong hắn có
thể chừa cho mình một chút tình cảm thừa lại.
Có lẽ,
là từ một bát canh tránh thai kia, có lẽ là từ dược liệu tránh thai chứa trong đồ ăn và vải vóc, cũng có thể là từ khi Hoàng hậu được nghênh đón vào cung. Vẻ vui sướng và yêu thương không chút che dấu trong trong mắt hắn, càng có lẽ là vào nửa đêm nàng sinh con, hắn ngay cả nhìn cũng
không đến liếc mắt một cái, đêm hôm đó, từ đầu tới đuôi hắn đều ở trong
Phượng Tê Cung. (xót xa nhỉ)
Qua hết rồi,
hết thảy ân oán tình thù đều sắp trôi qua, nàng không còn thương hắn,
hắn cũng sắp vĩnh viễn rời khỏi nàng, bắt đầu từ ngày mai, con trai của
nàng sẽ ngồi lên vị trí kia, mà nàng, cũng sẽ trở thành người phụ nữ tôn quý nhất quốc gia này.
Tình yêu, cũng chỉ là mơ tưởng ngu ngốc của tiểu cô nương trong khuê phòng mà thôi.
“A nương, con… con đi nhé…” Đại hoàng tử kích động đến hai mắt đều lóe
sáng, một thân áo trắng lại trông phá lệ đầy sức sống, cả người hăng
hái, tựa như Hoàng đế năm đó.
Hoàng mỹ nhân thoáng hoảng hốt, cười nói: “Đi đi, dù sao hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy con.”
“Nhưng mà… nếu phụ hoàng…” nụ cười bên khóe miệng Đại hoàng tử dần tắt, trong lòng bồn chồn hỏi.
Hoàng mỹ nhân tựa vào bàn trang điểm, cười lạnh nói: “Cho dù trong lòng hắn
có chọn người khác, nhưng các đại thần lại không biết được, huống chi,
bất luận người trong lòng hắn là ai, ngày mai chiêu cáo thiên hạ, cũng
sẽ là con!”
Đại hoàng tử siết chặt đấm tay, dã tâm trong lòng phá lệ bành trướng.
Hoàng mỹ nhân đứng dậy đi đến trước mặt Đại hoàng tử, chỉnh lại vạt áo cho
hắn, lại vuốt ve lên thái dương hắn, hiền hòa nói: “Đi đi, chúng ta suy
tính lâu như vậy, cuối cùng đã thành… Con trai của ta, đáng giá lắm.”
Đại hoàng tử gật gật đầu, xoay người ưỡn thẳng sống lưng, rảo bước đi ra
ngoài, hai hàng tiểu thái giám lập tức theo sau, oai oai vệ vệ ra khỏi
Lăng Khởi Cung.
Hoàng mỹ nhân quay đầu lại, liền thấy Đại thái giám bên người mình ngẩn người nhìn về phía cửa điện, nhìn
theo phương hướng Đại hoàng tử rời đi, ánh mắt lộ ra vài phần cổ quái,
nhưng nàng chớp mắt lại phát hiện Đại thái giám kia đã cúi đầu, dường
như một màn vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Đi thôi, đi báo
cho người của chúng ta ở Phượng Tê Cung, chờ Hoàng đế vừa băng hà, các
nàng có thể động thủ.” Hoàng mỹ nhân khát máu cười nói: “Cũng không thể
để Hoàng đế bỏ lại người phụ nữ hắn yêu nhất được.”
“Vậy Đại trưởng công chúa và vị quận chúa kia thì sao ạ?” Đại thái giám đi tới, khom người hỏi.
“Đại trưởng công chúa tạm thời giữ lại, quận chúa nhiễm phải bệnh dịch của
hoàng hậu cũng không phải là không có khả năng, đến lúc đó quận chúa
chết đi, phủ công chúa cũng không còn bao nhiêu tinh lực để ý đến chúng
ta, sau đó còn muốn nhúng tay vào cung thì con ta đã sớm ngồi lên vị trí kia.” Hoàng mỹ nhân nói ra kế hoạch đã sớm vạch trong lòng.
Đại thái giám chần chờ một lúc, song vẫn khom người thưa vâng.
Lúc Hoàng đế hồi quang, muốn triệu kiến tất cả hoàng tử, tin tức này không
thể nghi ngờ là tin muốn truyền ngôi, trong triều đình không ít người
hay tin, đều tụ tập tại tiền điện, lại bởi vì bị ngự lâm quân ngăn mà
không thể tiến vào.
Trong hậu cung, phàm là cung phi
đã mang thai hoặc có con, đều cân nhắc chờ một khi Đại hoàng tử đắc
quyền, liền tiến tới nịnh nọt vài câu, dù sao đại sự đã định, các nàng
chỉ mong cho con mình bình an lớn lên, tương lai phân phủ mà ở, còn có
thể rơi vào kết cục tốt được tự do. Đương nhiên, trong đó cũng không bao gồm Giang lương nhân và Đào mỹ nhân, Giang lương nhân sáng sớm đã sai
người đóng chặt cửa cung, nàng và nữ nhi ở tại nội điện, sẽ không dễ
dàng xuất môn, bất luận ai tới, đều lấy cớ thân mình không khoẻ, bệnh
nặng chưa lành, ngăn bên ngoài.
Mà Đào mỹ nhân, con
trai của nàng hiện tại là hoàng tử trưởng thành thứ hai trong cung có
thể cùng Đại hoàng tử xuất hiện ở trước mặt Hoàng đế, hơn nữa con dâu
của nàng nay đang mang có thai, so với Đại hoàng tử thì có phần thắng
hơn, nhưng kỳ quái là, nàng vậy mà không cho người gọi Nhị hoàng tử vào
cung, ngược lại lấy cớ con dâu sắp lâm bồn, bắt nhi tử ở trong phủ ngoài cung.
Không ít người đều cho rằng Đào mỹ nhân sợ
hãi, không muốn tranh giành, thậm chí cung nữ trong cung đều lén cười
nhạo, nhưng bất luận thế nào, hôm nay người có thể gặp Hoàng đế, cũng
chỉ có một vị hoàng tử là Đại hoàng tử mà thôi.
Thời
gian trôi qua từng chút một, Từ Man ngồi trong Phượng Tê Cung, bầu bạn
với mẫu thân và cữu mẫu, trong khoảng thời gian này chẳng những thân thể nàng không được tốt, mà đến cả tinh thần cũng có chút uể oải, điều này
khiến cho mẫu thân và cữu mẫu thập phần lo lắng, lại chỉ có thể hầm chút đồ bổ, để nàng bồi bổ thân thể.
Từ Man tựa vào bên
người mẫu thân, nghe nữ quan bên người Hoàng hậu thỉnh thoảng tiến vào
bẩm báo tình huống trong cung, biết được Thừa Đức Cung quả nhiên chỉ có
Đại hoàng tử tiến vào. Trong nháy mắt nàng cảm thấy cổ họng như bị thứ
gì bóp nghẹn, giống như một con kiến không ngừng vòng quanh trong bình,
vốn tưởng rằng không ngừng đi tới là có thể chạy ra được con đường sống, nhưng kết quả cũng chỉ là một con thú bị nhốt, cuối cùng vẫn trở về
điểm ban đầu. Lẽ nào cốt truyện đã lớn mạnh đến nỗi bất luận có rẽ bao
nhiêu cái ngoặt, cuối cùng cũng sẽ trở về nguyên tác ư?
Cảm nhận được nữ nhi bất an, Đại trưởng công chúa xóa tan nỗi hoảng loạn
của những ngày này, vỗ vỗ mu bàn tay nữ nhi nói: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, có một số việc, đã cố gắng thì sẽ không hối hận.”
Từ Man biết mẫu thân là đang nói chuyện viên thuốc, nhưng nàng rõ ràng
hơn, những lời này cũng áp dụng cho việc xuyên không của nàng, từ sau
khi xuyên không, bất luận là đã làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc, bất luận
gặp phải bao nhiêu khó khăn, nàng vẫn tin tưởng vững chắc rằng vận mệnh
nhất định sẽ thay đổi, nếu cốt truyện vẫn từng bước thẳng tiến theo lịch trình của nó, thì nàng cũng đã nỗ lực bao nhiêu năm nay, quả thật không còn gì tiếc nuối, ít nhất… ít nhất cả đời này, Gia Cát Sơ Thanh vẫn
cưới quận chúa.
Sắc trời chậm rãi chuyển từ trưa đến
chạng vạng, nhưng Thừa Đức Cung vẫn không lộ ra một chút tin tức, Đại
hoàng tử lại không thấy đi ra từ Thừa Đức Cung, người bên ngoài không
vào được, người tiếp ứng bên trong cũng không hiểu sao không truyền tin
ra, nhưng mọi người đều vẫn kiên nhẫn chờ đợi, dù sao, bất luận là xé
rách mặt hay là diễn một màn kịch thân tình, chung quy vẫn cần thời
gian.
Thế nhưng, theo sắc trời chuyển tối, khi một
tia ánh mặt trời cuối cùng cũng bị ánh trăng thay thế, chỗ Hoàng mỹ nhân vẫn đứng ngồi không yên, nàng còn phái người đến Thừa Đức Cung nghe
ngóng, nên lúc nhận được tin tức là Đại hoàng tử muốn chiếu cố Hoàng đế
trên đoạn đường cuối cùng. Phiến tình như thế, lại cũng giả dối là thế,
nhưng vẫn khiến cho phe nhà họ Hoàng kiềm chế nôn nóng trong lòng.
Cũng nóng lòng bất an giống như Hoàng mỹ nhân, vẫn là Đại thái giám bên
người Hoàng mỹ nhân, hắn nhân lúc Hoàng mỹ nhân nghỉ ngơi, lập tức gọi
đến vài tên quản sự thái giám, lại truyền xuống mấy tin tức, rất nhanh,
toàn bộ mạch nước ngầm trong cung đều bắt đầu khởi động, chẳng những mỗi trạm kiểm soát trong cung tăng thêm nhân thủ, mà ngay cả trong Ngự lâm
quân còn tăng thêm vài tên gián điệp.
Một đêm này, Từ Man ở bên cạnh mẫu thân, lại cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
Đầu tiên là trong Phượng Tê Cung không biết từ đâu bắt được hai cung nữ có ý đồ đầu độc, sau đó bị lặng lẽ xử lý, sau đó Từ Man thấy tiểu đồ đệ của
Đại thái giám trong Thừa Đức Cung không biết nói gì đó với mẫu thân cùng Hoàng hậu, Phượng Tê Cung đột nhiên tăng thêm rất nhiều người, sau đó
những gương mặt xa lạ từng người một bị tiêu diệt sạch sẽ, như thể chưa
từng xuất hiện vậy.
Bấy giờ Từ Man mới hậu tri hậu giác ý thức được, bất luận nơi đó Hoàng đế như thế nào, nơi này Hoàng hậu đã bắt đầu ra tay.
Gần nửa đêm, Đại hoàng tử vẫn chưa xuất hiện, tất cả thần kinh đều gần như
sụp đổ, giống như chỉ cần một chút kích thích mỏng manh, là có thể kéo
rách dây thần kinh kia.
Hoàng mỹ nhân sớm đã vận chính trang chờ đợi, trong cung cũng bị một lần thanh lý. (chính trang: trang phục chính thức)
Đột nhiên, bên ngoài một tiểu thái giám bên người Đại hoàng tử hưng phấn
chạy về báo lại, nói là Hoàng đế đã truyền ngôi vị Hoàng đế lại cho Đại
hoàng tử, lúc này thỉnh Hoàng mỹ nhân đến Thừa Đức Cung tạ ơn, thuận
tiện còn có mấy lời muốn nói với Hoàng mỹ nhân.
Trong Lăng Khởi Cung nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ngoại trừ Đại thái giám ra, còn lại ai nấy vẻ mặt mừng như điên, tiến lên chúc mừng Hoàng mỹ nhân.
“Chúng ta… vẫn nên chờ một lát đã.” Đại thái giám nói rất không đúng lúc.
Hoàng mỹ nhân thấy hắn hắt nước lạnh trong lòng khó chịu, nhưng vẫn dùng lời khéo nói: “Việc này cũng không nên chờ lâu.”
“Mỹ nhân, công chúa Thục Viện vậy mà đến giờ vẫn chưa vào cung đâu?” Đại thái giám bất ngờ nhắc nhở.
Bấy giờ Hoàng mỹ nhân mới nghĩ đến tiểu nữ nhi yêu mến của mình quả thật
chưa đến, nhưng chuyện Hoàng đế bệnh tình nguy kịch, hẳn là đã sớm
truyền đến phủ công chúa rồi chứ.
“Phải chăng con bé đã xảy ra chuyện gì…” Nói tới đây, chính Hoàng mỹ nhân cũng không tin.
“Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm*…” Đại thái giám sáp qua đỡ lấy Hoàng mỹ nhân, thấp giọng nói.
Nhìn đôi con ngươi thâm sâu như mực kia, trong lòng Hoàng mỹ nhân động một cái, bất giác gật gật đầu.
* cẩn thận dùng thuyền được vạn năm: xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được
thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy
xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.