Cả cơn đói lẫn sự tò mò không đủ để lôi hắn ra khỏi giường, nhưng khi nhìn thấy chiếc gương ở trên lavabo, hắn liền đứng dậy và tiến lại gần. Lúc đầu hắn chưa dám nhìn mình. Hắn để nước chảy lên hai lòng bàn tay rồi dấp lên mặt. Hắn có cảm giác làn da cuả hắn mềm hơn, yếu ớt hơn. Một làn da bị tan chảy khi chạm vào đôi tay thô ráp của hắn. Rồi hắn nhìn vào gương mặt phản chiếu trong gương, kinh hoàng trước những gì hắn thấy. Hắn đảo nhanh mắt nhìn khắp khuôn mặt mình, không biết nên dừng lại ở chi tiết nào. Mất bao nhiêu năm để nét mặt hắn bị tàn phá đến mức này? Mắt hắn có quầng thâm. Thêm nhiều nếp nhăn xuất hiện ở nhiều nơi, nhất là gần miệng và trên trán. Da hắn giãn ra, gương mặt hình trái xoan của hắn không còn cân đối như trước nữa. Mái tóc hắn giờ lơ thơ để lộ nhiều khoảng thịt trắng trên da đầu cách đây không lâu vốn được che phủ bằng rất nhiều những lọn tóc xoăn. Thậm chí hai bên thái dương còn điểm những mảng da xám ngoét.
“Chắc mình phải sáu mươi tuổi rồi”, hắn nản lòng tự nhủ.
Sau đó hắn suy nghĩ và sửa lại: “Không, bốn lăm hay năm mươi gì đấy. Mình già rồi.”
Hắn té thêm nước lên mặt như để xóa đi những gì vừa nhìn thấy, gột tẩy đi những vết lồi lõm và sửa sang những vết sẹo.
Hắn nằm ra giường, ngước nhìn lên trần nhà sáng bóng.
“Đời mình thế là tiêu mất rồi. Mình không lấy lại được ý thức đã nhiều năm nay. Giờ mình đã già và ở xa nàng. Còn nàng thì già đi mà không có mình ở bên. Biết bao nhiêu năm. Biết bao nhiêu năm…”
Hắn thấy mình cần phải từ bỏ. Hắn không có bất cứ lý do nào để bấu vào hiện tại của hắn lúc này. Ngày hôm nay, nơi hắn đang ở đó, những sự kiện đã đẩy hắn lên đây… không gì làm hắn bận tâm nữa. Hắn sẽ chờ đợi. Chờ đợi lúc ngủ thiếp đi để khi thức dậy lại già thêm và cứ thế cho đến lúc chết. Mà cũng chả còn mấy ngày nữa là hắn sẽ chết.
Bữa ăn trưa đã được phục vụ, nhưng Jeremy không hề động vào. Hắn đã làm được việc là không để ý đến cơ thể mình.
Hắn vẫn nằm, để mặc cho những ý nghĩ muốn bay nhảy đi đâu thì đi, chúng thoáng vụt lên, ngừng lại chốc lát rồi hoặc nổ tung hoặc từ từ tắt ngóm để nhường chỗ cho những ý nghĩ khác. Hắn đã xem lại bộ phim về cuộc đời mình mà không hề có ý định đúc kết ra một ý nghĩa nào. Rồi còn gương mặt của Victoria, còn nữa, còn nữa. Hắn đã có được tình yêu của nàng và đã để mất nó. Mỗi hình ảnh về nàng gợi trong hắn một cảm xúc riêng. Một kho chất chứa hơi ấm không bao giờ cạn, ngay cả khi đằng sau những tiếng rên của hạnh phúc ghi dấu hơi thở lạnh lẽo của một nỗi đau đang đe dọa làm tắt đi những viên than còn rực cháy của chuỗi kỷ niệm an ủi này.
Cánh cửa bật mở, một tên cai ngục bước vào.
- Mày sẵn sàng chưa Delègue?
Tên cai ngục kiểm tra phòng giam rồi tức tối.
- Thế… mày không chuẩn bị đồ đạc à? Mày trêu người tao đấy à? Thế nào, ra tù có vẻ vui quá nhỉ! Mày có mười phút!
Tên này gào lên rồi đi ra.
Khi Jeremy hiểu được những lời nói ấy thì cơn mụ mị đang nhấn chìm những suy nghĩ của hắn vụt tan biến đi.
Hắn nên coi tin này là tốt hay xấu đây? Nó sẽ khiến hắn ra sao? Hắn không trông chờ điều gì thực sự tốt đẹp cả. Chỉ khi nào hắn khỏi bệnh thì mới giúp hắn tháo gỡ được vấn đề. Còn nữa! Bao nhiêu thời gian trôi qua? Nhiều nằm rồi. Hắn còn cứu vãn được gì? Jeremy kia còn có thể làm gì một khi được ở ngoài kia?
Hắn bắt tay thu dọn đồ đạc của mình vào một cái túi đựng rác màu đen. Công việc này chắc chắn còn giúp hắn khám phá nhiều điều mới lạ nữa. Giờ hắn đã quá quen với việc đó rồi. Hắm mỉm cười nghĩ rằng căn bệnh của hắn đã tạo cho hắn một thói quen. Vài ngày thôi là đủ để hắn có những thói quen mới. Hắn mở tủ và ném những gì trong đó lên giường.
Trong đống quần áo, hắn tìm thấy một hộp các tông đã cũ nát trong đó có cất một ít giấy tờ. Hắn để lên bàn và bắt đầu tìm kiếm.
Hắn thấy bức thư đầu tiên của Clotilde đề ngày 6 tháng 6 năm 2012.
Đồ khốn nạn của em,
Em không biết mục đích của anh là gì? Có thể chả vì một cái gì cả.
Khi Pierre đưa cho em bức thư anh gửi cho Victoria em đã không hiểu gì. Em thấy ngay trong đó một hành động vì tình yêu. Em là kẻ ngu ngốc làm sao! Đúng vậy! Em nghĩ anh làm thế để phá vỡ mối quan hệ của em và Pierre và để có được em cho riêng mình. Rồi ngay lập tức em cũng hiểu rằng việc đó chả có nghĩa lý gì hết. Anh không thể làm một hành động như thế, bởi anh là kẻ không có khả năng yêu.
Pierre đã quỵ ngã. Anh ấy đã yêu cầu em ngay lập tức phải đi ra khỏi nhà. Và điều tệ hại nhất là em lại buồn về chuyện đó. Em phải rời xa người đàn ông yêu em vì một người không còn yêu em nữa. Em buộc phải chấp nhận rằng anh là kẻ mà đôi lúc Piere vẫn mô tả với vẻ buồn rầu: một kẻ điên khùng thích thú với việc làm cho người khác đau khổ.
Em đã định van xin Pierre tha thứ cho em, nhưng em biết mọi cố gắng của em sẽ vô ích. Con đường mà chúng em tạo dựng nên có quá nhiều điều trái ngược và khoảng cách không cho phép chúng em hòa hợp nhau nữa. Giờ em còn lại một mình với lòng hận thù anh. Em sẽ biết cách khiến anh phải trả giá, Jeremy ạ. Chính anh đã dạy em phải độc ác. Em sẽ như thế, hãy tin em.
Clotilde.
Vậy có nghĩa là một phần kế hoạch của hắn đã có kết quả. Victoria đã nhận được thư hắn. Hắn áy náy khi biết Pierre đã đau khổ. Nhưng chắc chắn rằng hắn đã giúp anh biết được bản chất mối liên hệ gắn bó Clotilde và Jeremy kia.
Hắn tìm thấy một bức thư khác và ngay lập tức nhận ra nét chữ. Ruột gan hắn bỗng bồn chồn, hắn không thể ngăn được đôi bàn tay run rẩy.
Bức thư đề ngày 18 tháng 3 năm 2020
Jeremy,
Mẹ vẫn từng nghĩ một ngày nào đó chúng ta sẽ nối lại quan hệ bình thường: mối quan hệ giữa một người cha, một người mẹ và một người con trai biết yêu thương nhau sau mọi khó khăn mà chúng ta đã phải gặp phải. Lần đầu tiên mẹ con mình gặp lại nhau sau khi con định tự vẫn cách đây hơn hai mươi năm đã từng để lại hy vọng đó trong mẹ. Khi đó mẹ gặp lại con, người biết thương yêu, quan tâm chăm sóc và nhạy cảm. Mẹ đã rất vui sướng thông báo tin đó cho bố con, còn ông, ông quên mất lòng kiêu hãnh của mình và đã mỉm cười khi nghe mẹ kể lại vài giờ hạnh phúc đó bên con.
Mẹ tin chắc thậm chí bố con đã rất tiếc vì không đến. Nhưng niềm vui của bố mẹ thật ngắn ngủi khi chẳng bao lâu sau con lại vuột khỏi chúng ta. Một lần nữa con từ chối gặp bố mẹ. Một lần nữa bố mẹ không hiểu nổi. Và vết thương ấy lại há miệng, lần này còn đớn đau hơn nhiều bởi bố mẹ đã chấp nhận lời hứa hẹn ngọt ngào sẽ xây dựng lại một tương lai mới cùng với con. Mẹ đã gọi điện cho con, van xin con, nhưng không gì có thể đưa con trở lại với chúng ta.
Tất cả những chuyện đó giống như một giấc mơ tồi tệ. Một giấc mơ bắt đầu vào ngày mà trong lúc muốn chết, con lại quay sang sát hại chính bố mẹ. Victoria và Pierre đã đưa ra giả thiết con bị bệnh và thỉnh thoảng vào ngày sinh nhật con sẽ tỉnh lại. Có thể điều đó đúng.
Bố con và mẹ vẫn luôn bấu víu vào giả thiết đó và cả những giả thiết khác nữa. Mỗi giả thiết lại giúp bố mẹ trong suốt thời gian qua thôi không trượt dốc và thoát ra khỏi nỗi bất hạnh ngột ngạt của mình để hít thở một chút không khí mát mẻ. Thật khó mà nghĩ rằng đứa con trai của chúng ta, đứa con duy nhất còn lại lại căm ghét chúng ta.
Rồi thì bố con từ chối mọi hy vọng. Ông cấm mẹ không được nhắc đến con, nói tên con. Ông muốn tự thuyết phục mình rằng con không còn tồn tại nữa, rằng con đã chết hẳn vào cái ngày hôm ấy rồi. Và câu chuyện của bố con chấm dứt ở đó. Ông từ chối đi dạo, gặp gỡ bạn bè. Ngay cả việc đi thăm các cháu cũng không thể giúp ông vơi đi nỗi đau đó. Rồi ông ấy đổ bệnh. Mẹ đã chăm sóc ông ấy, hy vọng một ngày nào đó con sẽ đến bấm chuông cửa và việc con trở lại sẽ là một phương thuốc thần kỳ cho ông ấy. Nhưng suốt bốn năm vừa qua thật kinh khủng. Ông không còn nhớ gì nữa. Đôi lúc mẹ bất giác căm hận con vì mẹ nhìn thấy con xuất hiện trong ánh mắt lạc lõng của bố. Bố mẹ từng luôn nghĩ rằng thời kỳ nghỉ hưu của bố mẹ sẽ giống như một bãi biển dang rộng vòng tay chào đón. Một bãi biển mà trên đó bố mẹ đã dạt vào bờ sau bao năm chống chọi với gió bão, rình đợi những giây phút bình yên. Một bãi cát trải dài đầy nắng ấm, mềm mại và bình yên. Nhưng con đã biến những năm tháng đó thành địa ngục.
Bố con đã mất tối qua. Ông ấy đau lắm. Và trong những tiếng kêu đau đớn cuối cùng, ông ấy đã gọi con.
Có thể từ nơi đang ở hiện nay ông ấy sẽ tha thứ cho con.
Còn mẹ thì không.
Myriam Delègue.
Tiếng kêu của Jeremy xé toang tiếng ồn ào đều đều của nhà tù.
Cánh cổng sắt nặng nề khép lại sau lưng hắn. Ánh nắng chói chang khiến hắn nheo mắt lại. Bất cứ một kẻ tù tội nào cũng sẽ sung sướng vào những giây phút tự do đầu tiên này, nhưng hắn đứng đây, nhớn nhác, choáng váng vì ánh nắng.
Hắn đã bị giam mười hai năm. Hắt biết được điều đó nhờ ngày ghi trên giấy ra tù.
Hắn đi đâu bây giờ? Liệu hắn có lại phải tìm cách quay trở lại nhà tù để bảo vệ Victoria và các con hắn không?
Hắn có vài giờ để suy nghĩ.
Trên phố, cuộc sống náo nhiệt này, nhịp điệu này, sự sôi động này lướt qua hắn và toan mang hắn đi theo. Nhưng hắn đâu có đứng ở con phố này, hắn đâu thuộc về cuộc đua này. Cuộc sống của hắn diễn ra tại một nơi khác và ở một thời điểm khác kia.
Rồi hắn hướng về căn hộ mà Victoria sống ở đó khi hắn phải vào tù.
Hắn đi vào khu vườn nơi hắn đã từng rình gia đình nhỏ của hắn. Hắn ngồi lên chiếc ghế băng nơi Victoria từng ngồi vài năm trước đó. Một cảm giác ấm áp nhè nhẹ lướt qua người hắn như thể Viectoria đã để lại đây vài dòng điện mà cơ thể hắn vừa kích hoạt được. Hắn nghĩ đến những gì nàng nói, đến những giọt ngước mắt của nàng, đến thái độ của người đàn bà bại trận. Hắn bị lạc giữa những suy nghĩ ấy. Mẹ hắn, vợ hắn, các con hắn lần lượt xuất hiện mỉm cười với hắn, trách móc hắn, ôm hôn hắn, khóc với hắn và căm thù hắn.
Hắn không biết mình đã ngồi như thế bao lâu, mắt không rời cửa sổ căn nhà. Victoria còn sống ở đây nữa không? Chắc hẳn nàng đã chuyển đi nơi khác để tránh thật xa những nơi trói nàng với quá khứ đau đớn. Hắn đi về phía cổng ra vào của khu nhà và kiểm tra tên trên các hòm thư. Nhưng tên của Victoria không còn ở đó nữa.
Hắn đi đến căn hộ của mẹ hắn, hy vọng sẽ nhìn thấy bà. Giờ bà đã bảy mười chín tuổi, tuổi tác và thử thách chắn hẳn đã tác động nhiều đến bà. Hắn đi bộ đến tận phố Faubourg-du-Temple và dừng lại trước khu nhà. Hình ảnh về tháng ngày hạnh phúc của hắn hiển hiện ở mọi nơi: ở đằng trước khu nhà, trên vỉa hè, những chiếc ghế băng này, cái cổng này. Hắn lại gần lối vào và buồn lòng khi thấy người ta đã tu sửa nó. Những hòm thư bằng gỗ nơi tụi trẻ trước đây thường khắc tên chúng lên nay đã bị thay thế bằng những hộp nhôm, gạch lát nền cũ cũng được thay bằng những miếng đá cẩm thạch.
Hắn lướt dọc tên trên máy gọi cửa. Tên của mẹ hắn cũng không còn đó. Hắn muốn ghìm nỗi sợ trong lòng bằng cách nghĩ đến lá thư của bà. Bốn năm trước đây bà còn sống! Nhưng có lẽ bốn năm đó không có cùng một giá trị đối với một kẻ bị bệnh mất trí như đối với một bà già.
Bị bỏ rơi giữa câu chuyện mà hắn không có một vai nào để diễn, hắn muốn được ở một mình và phó mặc mình cho nỗi buồn.
Hắn nhìn thấy một khách sạn nhỏ ở phía xa xa trên cùng con phố. Kiểu khách sạn mà người ta chỉ vào khi thật cần thiết mà thôi.
Căn phòng bẩn thỉu. Những vết bẩn dính chặt trên bức tường vôi loang lổ. Ánh sáng yếu ớt luồn qua mấy tấm ri đô nhớp nháp. Nhưng Jeremy chả thèm nghĩ gì đến cảnh bài trí thảm hại này.
Hắn lên giường rồi nhắm mắt lại.
Khoảng một tiếng đã trôi qua khi hắn nghe thấy có tiếng gõ cửa. Hắn không phản ứng gì. Hắn đâu có đợi ai, và cũng không tồn tại đối với bất cứ ai hết.
Thêm vài tiếng gõ nữa.
Rồi tay nắm cửa vặn ra. Jeremy thấy cánh cửa hé mở chầm chậm và nhận ra một bóng người, rồi một ánh mắt. Một người đàn ông đang nhìn hắn. Người nãy lưỡng lự bước vào, dừng vài giây ở ngưỡng cửa rồi tiến lên trong ánh sáng của căn phòng.
Và rồi, mặc cho những năm tháng lãng quên đã qua, Jeremy vẫn nhận ra người đang nhìn hắn chằm chằm.
Jeremy ngồi trên giường, đối diện với Simon. Cả hai không nói gì với nhau. Trên gương mặt khe khắt và khắc khổ của con trai hắn, Jeremy có thể tìm lại được đứa con mà hắn biết quá ít về nó. Nó có một vẻ đẹp cay nghiệt. Mỗi nét mặt của nó đều cân đối một cách hoàn hảo.
Jeremy ngồi đó, vừa xúc động, vừa lúng túng. Dù hắn chẳng mong chờ Simon sà vào lòng hắn, thì ánh mắt lạnh lùng của nó cũng vẫn hạ gục hắn.
Simon lên tiếng.
- Tôi đến để hỏi ông một câu, nó đanh giọng.
Việc nó xưng hô ông tôi làm Jeremy bị tổn thương. Nó gợi lên những mâu thuẫn khiến họ đương đầu nhau, xa cách nhau đến mức người này đối với người kia trở thành kẻ xa lạ.
Jeremy biết điều mà Simon tìm kiếm để hỏi mình. Hắn thở dài tỏ ra mình không còn sức lực gì nữa.
- Bố không thể trả lời được.
Simon nghiến răng.
- Con đến để hỏi bố xem bố định làm gì với mẹ con, với các con, Jeremy tiếp lời. Con muốn biết điều bố định làm. Nhưng bố không biết gì cả.
- Ông không biết gì? Simon điên tiết nhắc lại. Với tôi đó đã là một câu trả lời rồi!
- Không. Bố không biết là bởi vì bố chỉ có thể đảm bảo tình cảm và hành động của bố ngày hôm nay thôi. Ngày mai bố sẽ là một người khác. Một người mà bố chỉ biết là sẽ rất ác độc và bố không thể tác động được đến hắn.
Simon lao vào người bố và túm lấy áo.
- Nghe tôi đây, nó vừa nói vừa lắc mạnh hắn như để bảo rằng những gì nó nói là hết sức quan trọng. Ban quản tù đã thông báo cho chúng tôi khi ông sắp mãn hạn, và kể từ vài tuần nay mẹ tôi bị khủng hoảng. Bà ấy không ăn không ngủ nữa. Tôi đã theo dõi ông từ lúc ông ra tù. Tôi đã thấy ông đến căn hộ cũ của chúng tôi. Tôi cũng thấy ông tìm đến nhà bà nội. Tôi không biết ông đang âm mưu gì, đang tìm kiếm cái gì, nhưng xin ông nhớ cho điều này: nếu ông lại gần mẹ tôi, nếu ông có ý định làm hại chúng tôi, tôi thề rằng tôi sẽ không ngại ngần gì để… làm cho ông phải tiếc nuối! Mẹ tôi chịu khổ thế đã đủ rồi. Tôi không muốn bà phải chết vì sợ hãi hay đau khổ như ông bà tôi. Tôi sẽ không để cho ông tàn phá mẹ tôi! Tôi thề đấy!
Simon buông hắn ra, xô hắn xuống giường. Gương mặt nó trở lại đẹp một cách khô cứng và cân đối. Nó đi ra cửa.
- Khoan đã! Jeremy kêu lên.
Giọng nói của hắn khiến Simon ngạc nhiên.
- Con vừa nói sao? Bà nội… mẹ đã…
Simon run lên nhưng vẫn hết sức cảnh giác:
- Ông biết đấy. Bà đã mất cách đây hai năm. Vì lỗi của ông. Bà chết vì quá đau khổ. Bà đã mất chồng mình… sau khi mất đứa con trai. Bà cứ để mặc cho mình chết dần chết mòn. Bà không ăn uống gì hết. Tình yêu của chúng tôi không đủ để cứu bà. Bà cứ đi tìm kiếm tình yêu của ông kia.
Jeremy ngã sóng soài xuống đất. Hắn thấy cơn đau nhói đang đốt cháy trái tim mình, mỗi nhịp đập của nó lại phun thứ dung nham lỏng vào tận những kẽ nhỏ nhất của trí óc hắn, vào những thớ thịt sâu kín nhất trong con người hắn. Giờ hắn chỉ còn là một ngọn lửa rừng rực sắp tắt và biến thành tro để hòa vào cát bụi, nơi những lời than phiền khản đặc và những tiếng nức nở tan biến đi.
Hắn khóc một lúc, rồi khi thấy trong lòng trống rỗng, hắn đứng lên dựa lưng vào tường.
- Simon, bố không muốn tất cả những chuyện đó, hắn rên rỉ. Bố từng khát khao một cuộc sống bình thường với mẹ con. Cuộc sống của bố đã rất đẹp nếu… nếu như bố không bị điên. Nếu trong bố không có con quái vật lúc nào cũng sẵn sàng chà đạp tất cả để đổi lấy thú vui của bản thân. Simon, bố không biết bố đang phải chịu đựng nỗi đau khổ nào. Bố chỉ biết rằng bố không bao giờ là chính mình cả. Chỉ mỗi đôi lúc tỉnh táo là giúp bố nhận thấy những việc làm tệ hại mà bố gây ra thôi.
- Là vào ngày sinh nhật ông phải không?
Simon trầm tĩnh hỏi.
- Sao con biết?
- Mẹ nói thế.
- Vậy là mẹ con đã tin bố.
- Vâng… đúng ra là… Mẹ vẫn thường nói mẹ khó mà tin ông được bởi lúc nào ông chả nói dối. Nhưng khi ông tự thú với
cảnh sát về vụ ma túy ấy, mẹ đã bị xáo trộn sâu sắc. Cũng như lần ông gửi lá thư về mối quan hệ giữa ông… và vợ chú Pierre, rồi cảnh báo về một gã Vladimir nào đó. Mẹ đã kể hết với tôi và tôi những muốn tin lời mẹ nói. Rồi tôi nhớ lại ngày ông đưa tôi đến bệnh viện. Hôm đó ông rất khác. Ông không phải con người mà anh Thomas và tôi thường biết đến. Tất nhiên là ngay hôm sau anh Thomas lại bắt đầu căm thù ông, còn tôi thì quên ông đi.
Nó nói một cách chậm rãi.
- Bố không muốn những chuyện đó Simon ạ, Jeremy nhắc lại.
Im lặng bao trùm. Rồi Simon lên tiếng.
- Nếu tôi chấp thuận… (Nó ngưng nói và suy nghĩ.) Ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra?
- Bố không rõ. Con ghét bố lắm phải không?
- Tôi không thể phân biệt được giữa ông của này hôm nay và con người ông ngày hôm qua và ông ngày mai. Quả là quá khó. Dù sao thì cũng chả để làm gì.
- Bố hiểu, Jeremy nói. (Hắn đứng đối diện với con trai.) Hãy chăm sóc mẹ con. Bố sẽ đuổi kẻ bất lương trong bố khỏi đây.
- Bằng cách nào?
- Bố chưa biết. Bố sẽ tìm ra cách. Hãy tin bố. Tốt hơn hết là quên những chuyện mà chúng ta không thể can dự được vào.
Lần đầu tiên Simon nhìn xuống.
Jeremy những muốn vòng tay ôm nó và ghì nó vào lòng mình, vừa là để khiến nó yên lòng, vừa là để khơi được một chút tình yêu thương qua việc tiếp xúc với cơ thể của nó mà hắn có nhu cầu biết bao.
- Bố biết con muốn nói gì với bố. Con đừng lo. Còn giờ thì đi đi.
Simon chuẩn bị đi ra cửa thì Jeremy lại hỏi. Lúc này giọng hắn rời rạc.
- Simon này, cho bố hỏi… Victoria… Mẹ con… có đi bước nữa không?
Simon nở một nụ cười nhạt.
- Tốt hơn hết là quên những chuyện mà chúng ta không thể can dự được vào.
Buổi tối dài dằng dặc. Hắn muốn nó qua nhanh để rời bỏ thế giới đau đớn này. Hắn vẫn còn hơn một tiếng nữa để thảo nên một kế hoạch giúp hắn giữ lời hứa của mình. Phạm tội nữa để nhanh chóng bị đi tù? Giải pháp này dễ dàng và chóng vánh. Chỉ cần đi ăn trộm là đủ.
Jeremy nghĩ đến Simon hơn cả. Hắn ngưỡng mộ cách nó làm. Hắn hài lòng vì đã làm lung lay được lòng hận thù mà nó dành cho hắn. Hắn nghĩ cả đến Victoria nữa. Nàng cũng biết thỉnh thoảng hắn có tồn tại, một Jeremy yêu nàng. Nàng có lý khi chạy trốn hắn. Nhưng chắc chắn nàng có nghĩ đến hắn vào mỗi dịp sinh nhật.
Bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng mở cửa.
Simon quay lại! Jeremy và con trai hắn sẽ nói chuyện với nhau, cố gắng hiểu nhau, tranh thủ chút thời gian hắn còn được tỉnh táo. Lần đầu tiên của ngày hôm nay Jeremy có một lý do để mỉm cười.
Cánh cửa bật mở và ba gã đàn ông xông tới, chĩa súng vào hắn.
- Đứng im, thằng khốn! Không được cử động, nếu không tao bắn vỡ sọ!
Thằng to nhất trong ba đứa vừa hét lên. Nó lao nhanh đến như một con chó săn Pitbull đáng sợ. Thân hình nó lực lưỡng, đôi chân to lớn, cái đầu to vật cạo nhẵn thín, đôi mắt ti hí long lên dường như nhô ra từ ngay vai. Cạnh hắn là một thằng cao lớn tóc vàng, khuôn mặt gầy guộc dài ngoẵng. Nó trông giống thằng Croquignol, một trong ba tên thuộc nhóm Pieds Nickelés. Thằng thứ ba thấp hơn. Mớ tóc nâu, ngắn, lông mày rậm trên đôi mắt to đen, mồm nó trông như mồm con gái với đôi môi dày. Thằng này có vẻ bình tĩnh hơn đồng bọn, chỉ đứng nhìn Jeremy chằm chằm.
Croquignol và Pitbull mỗi thằng đứng một bên giường, nòng súng chĩa vào Jeremy. Thằng lùn tóc nâu cất súng rồi ngồi lên bàn.
- Mày thấy chưa Delègue, cuối cùng bọn tao cũng tóm được mày! Nó nói giọng nhẹ nhàng. Bọn tao đã tốn khá thời gian đấy. Mày tưởng bọn tao rồi sẽ quên mày hay sao?
Ngay lập tức Jeremy hiểu những gã này là ai, nhưng thật trái khoáy, hắn không hề sợ hãi. Phần này trong câu chuyện của hắn không liên quan gì đến hắn. Thậm chí suýt nữa thì hắn mỉm cười; giải pháp mà hắn tìm kiếm để chấm dứt với con người còn lại trong hắn vừa mới bất ngờ xuất hiện.
Hắn biết nói gì? Những gã này đâu có thuộc về hiện thực ít ỏi của hắn. Bọn chúng đã chọn nhầm ngày rồi.
- Mày phải giải thích cho tao. Giải thích hết mọi chuyện...Từ đầu.
Jeremy vẫn câm lặng. Không một lời giải thích nào có thể làm thỏa mãn được gã đàn ông này.
- Thôi được, vậy thì tao sẽ nói thay mày vậy. Đầu tiên là việc mày phản bội, cách đây đã nhiều năm rồi. Sao mày lại nộp số ma túy của bọn tao cho cớm hả? Tính chuyện gì thế? Bẫy thằng đần Marco hả? Bọn tao lo xong vụ đấy rồi. Người ta thường không đùa một cách vô thưởng vô phạt với số ma túy ấy đâu. Không, tao tin chắc không phải thế. Đáng ra mày có thể tìm cách khác. Mày là một thằng láu cá. Tao còn nghe kể rằng, ngay ở trong tù mày còn thu phục được từ nhân viên đến vài thằng tù nhân quan trọng nữa kia. Thế thì … tại sao?
Hắn nhìn Jeremy chờ đợi câu trả lời.
- Sau đó, hắn nói tiếp, mày còn định giết em tao. Thằng Vladimir được giao việc đó. Và ngay ngày hôm sau, mày lại tố cáo thằng bạn mày. Tao không rõ kế hoạch của mày. Mày đã ở tù mười ba năm, giờ thì tay trắng, không có ai giúp đỡ, túi không một xu quèn … Thật sự là tao không hiểu nổi. Mày phải giải thích tao nghe.
Jeremy không đáp lời. Thậm chí hắn còn thấy thương hại cho gã đàn ông này đã mất nhiều thì giờ để nghĩ ra những giả thiết kỳ cục.
Thằng Pitbull lấy họng súng tương hắn một cú. Cú đánh khiến hắn choáng váng một lúc.
- Thế nào hả Delègue?
Lần này là thằng Croquignol dùng báng súng giáng hắn tiếp. Hắn thấy một thứ chất lỏng nóng hổi đang chảy trong mồm.
Vậy mà hắn vẫn không hề thấy sợ hãi lẫn căm thù. Cuộc tra tấn này là dành cho kẻ khác trong con người hắn.
Một cú đánh khác vào đầu khiến hắn bất tỉnh.
Khi hắn tỉnh lại thì ba tên đang nói chuyện. Croquignol gật đầu ra hiệu cho Stako, tên này quay lại nhìn Jeremy.
- A, tỉnh lại rồi hả? Đúng vào giờ đẹp nữa! Giờ lại tiếp tục nói chuyện nhé.
Hắn tát Jeremy một cái trời giáng. Jeremy nghĩ mình bất tỉnh. Nhưng ngay lập tức hắn cũng hiểu rằng những cú đánh không phải là nguyên nhân duy nhất khiến hắn cảm thấy khó chịu như thế. Hắn sắp biến mất trong vực thẳm của thời gian. Hắn nhận ra từng triệu chứng một. Cơ thể hắn mềm nhũn ra và nỗi đau tan biến mất.
Stako nhìn hắn mỉm cười đểu giả.
- Mày cứng đầu thật đấy Delègue. Không kêu, không phản ứng gì hết … Mày được lợi nếu nói ra đấy. Bởi nếu tao mà biết được vì sao mày làm tất cả những chuyện ấy, nếu tao tin được rằng mày đã tránh cho em tao bị thằng Vladimir hạ gục thì tao sẽ tha cho mày. Nếu không tao sẽ phải làm một ví dụ để chứng tỏ rằng không ai có thể thách thức dòng họ của chúng tao. Lô gíc của chốn này là thế. Để chứng tỏ rằng kẻ nào gây sự với bọn tao cũng sẽ nếm quả đắng như thế nhiều năm sau.
Hắn nhìn Jeremy dò xét. Rồi thở dài sau vài giây, hắn bó tay rồi ra hiệu cho đồng bọn. Chúng lao vào Jeremy, hùng hổ như những con thú dữ đánh đạp hắn không ngừng.
Jeremy nhắm mắt lại và cố gắng lấy lại hơi thở. Khi chúng ngừng đánh, Stako cúi xuống hắn.
- Thế nào Delègue? Tao cho mày thêm một cơ hội nữa để mở mồm. Mày biết không, càng chống đối, mày càng chạm đến lòng tự ái của tao, và tao lại càng muốn biết sự thật của câu chuyện này.
Nhưng những lời nói của Stako đến với Jeremy chậm hơn vài giây so với cử động trên đôi môi dày bịch của tên đao phủ.
Hắn thấy toàn thân lạnh toát, chân tay cứng đờ. Hắn sắp rời bỏ cảnh diễn của bộ phim trinh thám đen tối này.
Hình ảnh của Stako mờ đi. Hắn nghe thấy ba tên đang bàn bạc.
Rồi ngay sau đó hắn nghe thấy một giọng nói khác, quen thuộc hơn. Lời cầu nguyện bắt đầu. Hắn khẽ quay đầu lại và nhìn thấy lão già.Ông ta ngồi trên giường, phía bên tay trái, đầu cúi xuống quyển sách, người đu đưa theo nhịp điệu của những câu thần chú.
Thế rồi Jeremy thấy một bóng người tiến lại gần. Hắn tập trung chú ý vào hình dáng này để khỏi ngất đi, cố hít một hơi thở sâu qua dòng máu đang chảy trong cổ họng. Hắn nhận ra bóng Stako cách hắn một mét và thấy khẩu súng đang chĩa vào hắn.
Lão già đọc gấp câu cầu nguyện, nhấn mạnh những từ mình nói ra bằng cử chỉ nắm chặt tay. Câu nguyện mà ông ấy đọc hôm nay thật đúng lúc.
Jeremy nghe thấy một tiếng nổ rồi một tia lửa khiến hắn không nhìn thấy gì nữa.