Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công

Quyển 1 - Chương 22



Học sinh thanh niên kia lông mi dựng lên, liền muốn chế giễu lại, lúc này Tam thiếu gia đã quay đầu đối với Lý Hổ hét lớn một tiếng.

– Câm miệng!

Nói xong, hắn lại xoay người, hướng về phía học sinh kia gật đầu một cái, lễ độ nói.

– Nghe qua, hôm nay các cậu là tới kháng nghị hai chuyện, một là hắn đàn áp phong trào học sinh sinh viên, hai là hắn vu oan trong sạch người khác, đúng không?

Bởi vì việc xảy ra đột nhiên, nhóm học sinh chưa từng đem dấu vết tội ác của Lý Hổ chải chuốt rõ ràng tổng kết đến loại “Cửu tội đại trạng”, giờ phút này liền chỉ phải miễn miễn cường cường gật gật đầu.

-Gần như thế.

Tam thiếu gia nhân tiện nói.

– Về điểm thứ nhất, Lý Hổ thân là lãnh đạo một quân, dung túng cấp dưới đàn áp học sinh, thật sự là một chuyện sai lớn! Trước kia Chính phủ Quốc dân đã lệnh cưỡng chế hắn từ chức đồng thời đem sự kiện giải thích rõ ràng triệt để, còn việc sau lưng rốt cuộc là hắn tự mình xúi giục, hay là thuộc hạ tự chủ trương, chúng ta nhất định sẽ tra rõ đến cùng! Nhất định sẽ lấy ra chứng cứ rõ ràng, cho các giới xã hội một công đạo!

lời giải thích.

Mắt thấy học sinh kia nóng lòng muốn thử nói xen vào, Tam thiếu gia liền nhất cổ tác khí, như nước chảy mây trôi nói tiếp, không để cho cậu kia bất cứ cơ hội nào xen mồm.

– Chúng ta nói muốn thành lập một xã hội văn minh, dân chủ, pháp chế, thì tuyệt đối không cho phép phát sinh hành vi coi rẻ kỷ cương pháp luật, coi rẻ xã hội công nghĩa thế này! Cho nên, sẽ ở trên cơ sở chứng cứ chính xác, không buông tha bất cứ một người xấu nào. Đương nhiên, cũng sẽ không không có bằng chứng oan uổng bất cứ một người tốt nào. Không chỉ riêng trên chuyện này, mà tất cả mọi chuyện khác đều phải như vậy! Làm được điểm này, đó là tiến bộ của xã hội, thành công của văn minh, cũng là chỗ căn bản thực thi pháp chế chính trị dân chủ… Như vậy, nói xong điểm thứ nhất, xin hỏi các vị, điểm thứ hai lại là chuyện gì xảy ra?

một tiếng trống làm nên tinh thần ví với đang lúc hăng hái thì làm một mạch cho xong.

Lập tức có một học sinh tức giận trả lời.

– Hắn ta vu hãm Đoàn hiệu trưởng chúng tôi có con gái riêng!

Một đoạn dài Tam thiếu gia vừa mới nói, Lý Hổ chỉ hiểu được chút xíu một điểm, nhưng lỗ tai hắn nhạy bén bắt được một từ: “Chứng cứ”, liền ở bên cạnh lập tức nói thay.

– Chó m vu hãm! Đoàn Hiệu trưởng tụi mày có con gái riêng, liên quan gì tới tao! Cũng không phải tao cùng lão đó sinh! Nói bố mày vu hãm, tụi mày lấy chứng cớ ra! Lấy ra xem?!

Nhóm học sinh trong một lúc hai mặt nhìn nhau, bọn họ thật đúng là không lấy ra chứng cứ được. Nhân chứng duy nhất đó là Tống Học Tắc, nhưng cậu ta e ngại mặt mũi anh họ, không tiện công nhiên ra mặt, lúc này cũng không tại hiện trường.

Tam thiếu gia thấy bọn họ sửng sốt, lập tức nói tiếp.

– Chuyện này đến tột cùng như thế nào, tại hạ cũng không rõ ràng, chỉ thỉnh song phương đều tỉnh táo lại. Vẫn là câu nói kia, có lý nói rõ lý lẽ, có chứng cớ lấy chứng cớ. Các vị đều là người đọc sách, là rường cột của xã hội, hiển nhiên phải làm gương tốt, tuân theo pháp chế, sự tình lớn mấy, chúng ta cũng đến nơi cần nói lí để phân rõ phải trái. Lý Quân trưởng cũng là như vậy. Cậu bị tập kích, nếu cảm thấy oan ức, thì có thể báo cảnh sát, đến cảnh cục nói rõ lý lẽ…

.o.

Sau khi nhóm học sinh rút đi, Lục Trọng Lân mới tiến lên, không yên gọi một tiếng.

– Tam gia.

Hắn đã mơ hồ đoán được việc đêm nay cùng em họ mình có điểm can hệ. Lý Hổ thì không ngại, dù sao chẳng qua là một đầu tử lão hổ trên tay bên ta, nhưng chỉ sợ Tam gia cảm thấy ném mất mặt mũi.

Tam thiếu gia vừa mới quẩn quanh Lý Hổ một hồi, trên người cũng dính vào không ít uế vật, nhưng sắc mặt như thường, thần thái trấn định ôn hòa.

– Không có gì, tiểu hài tử gây sự, Lục huynh không cần so đo với bọn họ. Anh đi về trước, Lý Quân trưởng đêm nay bị hoảng, tôi đưa hắn về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.