Sau khi hôn mê ba ngày ba đêm, Tạ Viễn rốt cục ở trong bệnh viện mở to mắt.
Đầu tiên là một mảnh trắng xoá, nửa ngày, rốt cục có tiêu cự, sự vật trước mắt dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Bên tai truyền đến tiếng kinh hỉ của y tá, chợt xa chợt gần.
– Tạ Tướng quân tỉnh rồi! Tạ Tướng quân tỉnh rồi!
Cửa phòng bị đẩy ra, đứng ở cửa, là râu tóc hoa râm, chống quải trượng Tạ lão nhân.
Tuy lão vẫn là khuôn mặt già nua, nhưng trong ánh mắt, đã có một cỗ vui sướng che dấu không được.
Tạ Viễn hơi hơi há miệng thở dốc, im lặng gọi một câu. – Cha.
…
Tạ Chủ tịch phẫn nộ giậm quải trượng.
– Đồ không nên thân, nhìn xem chuyện tốt mày làm! Tao đã sớm cảnh cáo mày, thứ chó đó bụng dạ khó lường, mày lại hoàn toàn không để ở trong lòng! Kết quả như thế nào?! Mày nằm ở đây mất nửa cái mạng, người ta ngược lại thăng chức rất nhanh, thành Bí thư cục địa phương, nhân viên quan trọng của Trung Quốc! Mày… Mày… Mày khư khư cố chấp, khinh cuồng sơ suất, cho nên có kết cục hôm nay! Tự làm tự chịu, thật sự là tự làm tự chịu mà!!
Tạ Chủ tịch ngoài miệng vẫn chỉ giáo huấn, chút xíu quan tâm cũng không có, nhưng râu tóc trắng không ít so với trước đây lại bại lộ những ngày lo lắng của lão.
Tạ Viễn chỉ cảm thấy hốc mắt hơi hơi ướt.
– Nhi tử vô năng, để cha nhọc lòng.
Hắn thật là tự làm tự chịu, nhưng cũng không hối hận.
Sẽ không điên khinh cuồng nữa, nhưng tất cả xảy ra trong quá khứ, cũng không có bất cứ hối hận!
Tạ Chủ tịch không biết suy nghĩ trong lòng bây giờ của con trai, cứ ở đó tiếp tục nói.
– Lần này mày thật sự là may mắn. Có người thần bí, đem tin tức báo cho ta biết, khi ta dẫn người xông vào, vừa vặn giữ kịp một hơi mày còn lại!
Trong miệng lão miêu tả đơn giản, nhưng tình hình lúc ấy chỉ mành treo chuông, giương cung bạt kiếm, sao có thể nói tóm lại như vậy.
Tạ Viễn biết cha vì nghĩ cách cứu viện mình chắc chắn hao phí không ít tâm huyết, nhưng Tạ Chủ tịch không nói, hắn cũng không nhắc, chỉ là hỏi.
– Bắt được thích khách không?
Tạ chủ tịch lắc lắc đầu.
– Không có. Nói đến kỳ quái, lúc vệ sĩ vọt vào, thích khách đã bị bắn chết ngay tại chỗ, trên tay thi thể còn nắm súng, nhưng không biết là ai làm…
– Bên đầu trọc có thái độ gì?
– Hắn cam đoan với ta không phải hắn bày mưu đặt kế. Ta cũng hiểu việc có kỳ quái, hắn không phải người lỗ mãng như vậy … Mày xảy ra chuyện, đối y lợi ít mà hại lớn … Vô luận thế nào, hắn đã nhận lời ta, chuyện của mày, đến đây chấm dứt. Hắn không truy cứu việc mày cấu kết đảng Cộng nữa, điều kiện trao đổi là, mày phải an tâm về vườn ở nhà đợi, không thể sinh rắc rối nữa.
…
Một tháng sau, Tạ Viễn xuất viện về nhà an dưỡng.
Dưới sự kiên trì của Tạ Chủ tịch, hắn chuyển vào đại trạch Tạ gia ở Nam Kinh, cùng một đống lớn dì cùng với em trai em gái cùng cha khác mẹ ở cùng.
Cùng lúc đó, Tấn Kí Sát khu Xô – viết dưới song trọng giáp công của quân Nhật ngụy và quân đội đảng Quốc Dân, tuyên bố thất thủ. Binh sĩ địa phương còn sót lại dưới sự dẫn dắt của Bí thư cục Lý Hổ, tới căn cứ địa đại danh đỉnh đỉnh Thiểm Cam Ninh Quốc dân tìm nơi nương tựa.