Kịch bản a dua nịnh hót, ca công tụng đức này tại Hiến binh Tư lệnh đội đại được thưởng thức.
Đội trưởng đội Hiến binh Yokota là một người hiểu tiếng Trung Quốc, sau khi nghe xong hí, còn dùng tay mang găng tay trắng nhè nhẹ vỗ vài cái.
Vị Đội trưởng Yokota này nếu là từng phần xem, mi thanh mục tú, thân hình tinh tế, thật có thể coi là vị mĩ thanh niên. Nhưng bởi vì tay ngắn, chân ngắn, cổ ngắn, là một cái tiêu chuẩn tướng ngũ đoản, đầu lại thiên đại*, vì thế ở vào một chỗ, thật giống như búp bê đầu lớn quái dị.
*lớn.
Búp bê đầu lớn thái độ ngạo nghễ gặp gỡ bầu gánh và Ngọc Phúc Phương, chính mồm ngợi khen bọn họ vài câu. Còn đương trường tỏ ý, qua một trận muốn cử hành nghi thức chúc mừng thành lập tân chính phủ, đến lúc đó sẽ đem vài cái gánh hát trong thành gom lại một chỗ, chuẩn bị biểu diễn tiết mục, chuyện này liền do Khánh Hòa ban phụ trách dẫn đầu.
Sau khi tin tức này truyền ra, trong Lê viên hành, kẻ hâm mộ, người khinh thường. Có người thừa dịp khi cùng diễn tập với Khánh Hòa ban, trước mặt Ngọc Phúc Phương phun nước miếng.
…
Ngọc Phúc Phương đứng ở trước mặt Tạ Viễn, ngữ khí lạnh lùng.
– Viên gia hảo tài hoa hảo hành văn! Hôm nay còn có người đặc biệt hỏi thăm ngươi, muốn hẹn ngươi bản sao tử* đâu… Xem ra anh hùng có đất dụng võ này, phi hoành đằng đạt* sắp tới rồi!
*bản chép tay.
*thăng cao tiến chức vùn vụt.
Tạ Viễn nay đã có thể xuống giường đi lại. Hắn lúc này ngồi ở bên cửa sổ trên ghế mộc nhỏ, nghe xong lời này, chỉ là cười cười, cũng không trả lời.
Ngọc Phúc Phương nhịn không được, lại nói thêm một câu.
– Vốn ta còn cảm giác ngươi có điểm giống với người nào đó, hiện tại xem ra, thật sự là nghĩ vớ vẩn… Thật sự bôi nhọ người đó!
Hoa Nha ở một bên, không thể nhịn được đánh bạo sáp một câu.
– Viên đại ca vốn là dạng người gì, Ngọc lão bản ngài cũng không phải không biết… Chỉ là vì mạng sống mà thôi… Ngọc lão bản ngài cũng không…
Tạ Viễn đánh gãy cô. – Nha đầu…
Hắn thần sắc như thường, thậm chí xưng được với hoà nhã đối với Ngọc Phúc Phương nói.
– Ngọc lão bản trong lòng không dễ chịu, Viên mỗ biết… Sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đài đâu. Lễ mừng ngày mai, người Nhật Bản cũng không phải là dễ gạt.
…
Tạ Viễn nói đúng, người Nhật Bản quả thật không dễ gạt.
Lễ mừng ngày thứ hai, chỉ thấy huyết quang.
Lúc ấy ra diễn, là “Mãn Sàng Hốt” mới cải. Bên trong có một câu, là
“ Phong tục kim hà hậu?
Hoàng quân tại mục thanh.
Hành khán Thám Hoa khúc,
Tẫn thị hạ thăng bình. ”
*Phong tục nay nhiều sao?
Hoàng quân đang mục thanh
Đi xem khúc Thám Hoa
Khắp nơi đều thái bình.
Mục thanh: 1. Chỉ trời. 2. Trong veo, sạch. 3. Thái bình tường hòa.
Vai hí khúc xướng khi đến đây, theo quy củ, giác nhi phẫn tiểu sinh, vốn nên hoan thiên hỉ địa đi đến, tiếp một câu “Đúng vậy!” Nhưng lúc này sinh giác trên đài, lại vẻ mặt đau khổ đứng ở một bên, như tượng đất không nhúc nhích.
Đội trưởng Yokota ngồi thẳng ở chính giữa thính phòng dưới đài, vẫn chưa phát hiện khác thường. Nhưng người đàn ông trung niên thân hình cao lớn bên cạnh y, mặc một bộ gấm bào quái, lại ngoài cười nhưng trong không cười kêu một tiếng.
– Ngừng.
Yokota thoáng kinh ngạc xoay đầu lại.
– Tào Thị trưởng? …
Tào Thị trưởng nhíu mày, nghiêng đầu đi, thì thầm vài câu với y.
Một lúc lâu sau, Yokota gật gật đầu.
– Hiểu rồi.
Y đứng dậy, tư thái cao ngất đi lên đài. Tuy rằng sống lưng rất thẳng tắp, y vẫn ngang đến cằm sinh giác.
Y bình tĩnh lấy ra súng, ngửa đầu, nâng cao tay phải, bóp cò súng.
Trong một mảnh tiếng kinh hô, Yokota xoay người lại, đối với khán giả thất kinh dưới đài nói.
– Diễn viên này biểu diễn không tốt, chúng ta thay vị khác. Nếu vị tiếp theo vẫn là không biểu diễn cho tốt, chúng ta lại đổi.
Nói xong, hắn cúi một cái thật sâu, ở phía sau hắn, là một bãi máu tươi chói mắt…
…
Trong hậu trường lặng ngắt như tờ. Vài tên xướng sinh giác đều mặt như màu đất, ai cũng không muốn đi ra.
Trong góc phòng, một người đứng lên, thần sắc bình tĩnh mà lại trấn định.