Giữa núi non trùng điệp, tiếng ca cao vút vang vọng trong trẻo mà bi thương,“A ca* vượt núi về nhà a~~~~ Em gái đợi anh nước mắt chảy a ~~~~”
*Đại ca, anh, huynh.
Đây là tập tục của tộc Choang, dùng tiếng ca đưa tang người chết, để hồn thiêng chết trận quay về cố thổ.
Tạ Viễn và Lý Hổ cùng tựa vào một gốc cây đa lớn già nua chắc khỏe, cành lá rậm rạp, ngẩng đầu lên yên lặng nghe tiếng ca này.
Tiếng ca bay lên mây xanh, lại lao xuống dưới, lướt qua mọi nơi… Nơi này núi núi non non, một ngọn cỏ một cái cây, là gia đình là cố hương mà các vong linh không thể bỏ được.
Một lúc lâu sau, Tạ Viễn mở miệng nói.
– Lúc trước, ta vốn nghĩ, miễn bỏ chức của ngươi mang ngươi trở về.
Lý Hổ cả kinh, quay đầu lại, độc nhãn tròn tròn trừng Tạ Viễn.
Tạ Viễn vươn tay tới, xoa xoa đầu hắn.
– Ngươi biết đánh trận, cũng không thể bỏ nó được! … Chút vốn đó của Tam gia, thêm một trận nữa, không còn một nửa.
Lý Hổ cảm thấy không phục, lập tức liền muốn phản bác.
– Đ***…
Tạ Viễn cũng không đợi hắn xen mồm, nói tiếp.
– Nhưng sau khi ta đến đây, lại nói với bản thân. ‘Tạ Tam, mày m* n* đồ phá rối!’. Bởi vì ta nhìn thấy có người khác, một trận chiến, bốn đứa con, đều mất hết!
Nói tới đây, hắn như độc thoại gật gật đầu. – Người ta còn bỏ được… Tạ Tam, mày có gì mà luyến tiếc?!
Hắn xoay người qua, tay chống lên thân cây sau vai Lý Hổ.
Vào đông, ánh nắng sáng rực ở dưới mặt Tạ Viễn in xuống bóng cây loang lổ. Hắn mi nhãn trong sáng, tuy khóe mắt đã có dấu vết của năm tháng nhưng ánh mắt lại vẫn dịu dàng trong veo như xưa.
– Sinh tử khế khoát, dữ tử thành thuyết*… Tiểu lão hổ là tướng tài trời sinh, Tam gia thành toàn ngươi.
Dưới ánh mặt trời, hai người dưới bóng tàng cây, từ từ dán vào nhau…
…
Khi Lý Quân trưởng quần cởi đến dưới gối, cong mông tròn, thở dốc, trong lòng vụt thoáng tự hỏi. ‘Thành thằng khoai sọ… Cái này… Liên quan gì tới khoai sọ*?!’
…
Ngày 7 tháng 1 năm 1940, Ủy viên trưởng Ủy Ban Quốc phòng tối cao Tưởng Trung Chính đích thân bay đến Liễu Châu, mời dự họp Hội nghị quân sự tối cao, thảo luận kế hoạch tác chiến bước tiếp theo.
Tại hội nghị, phía chiến khu IV đề nghị là: Nhân địch vừa bại, viện quân chưa tới, quân 4, quân 6, quân 37 cùng quân Trung ương mới đến Quảng Tây và chiến khu IV đang ở đây, phát động thế công, một lần giành lại Nam Ninh.
Mọi người tham dự hội nghị quần tình trào dâng, quân Xuyên, Điền, Trung ương có mặt… Các lộ tướng lãnh đều tỏ vẻ cực ủng hộ, Ủy viên trưởng ngay tại chỗ phê chuẩn kế hoạch này.
Ngày thứ hai, khi Tư lệnh Trưởng quan chiến khu IV Tạ Viễn đang chuẩn bị gửi đi mệnh lệnh tác chiến thì Ủy viên trưởng Trùng Khánh gửi đến một phong thư, phủ định tất cả quyết định hôm hội nghị.
Trong thư nghiêm lệnh: Quân đội toàn bộ tiến vào trạng thái cố thủ, bảo đảm ưu thế hiện có, không thể tùy tiện ra quân!
………
Liễu Châu.
Bộ Tư lệnh chiến khu IV lâm thời là một tòa kiến trúc màu xám kiểu Pháp, nơi này vốn là trường Giáo hội thầy tu nước Pháp thi công.
Cách lầu chính qua lại là một hoa viên nho nhỏ, một tòa lầu nhỏ hai tầng. Nơi này trước kia là nơi hiệu trưởng ở, hiện tại bên ngoài tạm thời thêm một vòng lưới sắt, cửa có vệ binh trạm gác, chính là nơi Tư lệnh Trưởng quan trú ngụ.
Tạ Viễn từ trong két lấy ra một túi văn kiện màu nâu nhạt, đặt lên bàn trà trước mặt Lý Hổ.
– Đây là cái gì?
– Ta đem tài sản gửi vào hai ngân hàng, một ở Thụy Sĩ, một ở USA. Đây là văn kiện của hai ngân hàng, ta tự tay ký giấy trao quyền, cùng tài khoản mật mã… Còn có một sổ hộ chiếu mới. Bản lần trước kia, ngươi sớm làm mất đi?
Lý Hổ cả kinh.
– Ngươi đây là ý gì?!
Tạ Viễn từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá một men răng, rút ra một điếu xoắn đưa cho Lý Hổ, chính mình cũng lấy một điếu trên tay.
– Lần trước hội nghị, ta gặp Trình Thành … Hắn mới từ Quý Châu tới đây, thuận đường đi xem Trương Hán Khanh.
– Trương Hán Khanh…?
– Chính là Trương Học Lương.
– À, cái lão oan gia của ngươi. Lão không phải bị giam sao?
Tạ Viễn lấy ra một bật lửa của Mỹ. “Tách” một tiếng bật lửa, châm cho Lý Hổ trước, thu hồi tay cũng châm cho mình một điếu. Sau khi hít sâu một hơi, hắn chậm rãi nhả ra một vòng khói.
– Là lão oan gia… Năm đó nếu hắn ta không lĩnh quân nhập quan, đánh điện ủng hộ Tưởng, ta sẽ không có cục diện hôm nay.
Lý Hổ nhớ tới chuyện năm đó, sờ sờ cái mũi.
– Vậy giờ lão thế nào?
Tạ Viễn cười cười.
– Trình Thành nói, hắn bị nhốt một nơi thâm sơn ở Quý Châu, chung quanh đều là gác canh trông coi, không thể ra sân một bước. Hắn ba bốn năm nay, chưa được thấy mấy người ngoài, một mình cùng một phụ nữ. Suốt ngày hai người ở trong phòng ngồi đối nhau, con người trở nên có chút lẩm ca lẩm bẩm. Thấy mặt Trình Thành, liền không ngừng nói có người muốn hại hắn, nói nhóm trông coi muốn hãm hại hắn chạy trốn, nắm lấy cơ hội bắn chết hắn.
Trong sương khói lượn lờ, khuôn mặt hắn hơi mơ hồ, nhìn không ra buồn vui.
– Ta cứ tiếp tục kháng Nhật, sớm muộn hai bàn tay trắng. Đến lúc đó, không có quân đội, đó là mặc người xâu xé… Có vết xe đổ, ta không thể làm Trương Hán Khanh thứ hai! … Nếu rơi xuống tình cảnh đó, chi bằng hy sinh vì lý tưởng!
Nói tới đây, Tạ Viễn mỉm cười về phía Lý Hổ.
– Không cần lo lắng, cũng không phải không có đường lui, cho nên đem tài sản chuyển đến ngoại quốc trước. Chỉ là để ngừa vạn nhất… Nếu ta đột ngột chết đi, ngươi phải tránh ham chiến, cầm mấy thứ này, chạy tới USA sống cho tốt… Tiền bên trong này, đủ ngươi ăn chơi đàng điếm mấy đời.
__________________
Chú thích:
* Lấy trong bài thơ Kích cổ 4
Tử sinh khế thoát
Dữ tử thành thuyết
Chấp tử chi thủ
Dữ tử chi lão
Sống chết hay cách biệt
Cùng người thành lời thề ước
Nắm lấy tay người
Cùng người đến già.
(có tham khảo một số nguồn)
Hạ: Một câu thề hẹn rất cảm động của Tam gia.
* Tiểu Hổ học vấn hơi bị ít nên nghe nhầm câu “dữ tử thành thuyết” thành “vu tử thành thuyết…” mà “vu” là củ khoai sọ, khoai môn (hay cây có củ) nên nghĩ “sinh tử khế thoát” thì có liên quan quái gì đến khoai sọ, khoai môn.