Cuộc Đời Giang Hồ Tuổi 16, Mơ Ước Thành Artist

Chương 8: Gặp lại



Từ sao lần chia tay vs ông lão ăn mày, ngày nào Nhất Nam cũng ra bờ sông, có khi nó đi một mình, khi thì đi cùng tui Long Đại và Phương Trang. Nhưng nó vẫn chưa một lần gặp lại ông, nó vẫn tập luyện theo những gì ông dạy hằng ngày. Nó còn dạy lại cho tụi thằng Long nhằm để cho tụi nó khỏi bị ăn hiếp.Thời gian đúng là trôi nhanh thật, mới đó mà đã 7 năm trôi qua. Ba mẹ Nhất Nam giờ đã là chủ một công ty xuất khẩu hải sản, cuộc sống gia đình nó đã tốt hơn so với lúc trước. Và dĩ nhiên, nó cũng không phải chịu cái cảnh ăn nhờ ở đậu như trước đây nữa. Ba mẹ Nhất Nam đã mua một căn biệt thự trên này, hai ông bà muốn bù đắp những thiếu thốn trong quá khứ cho Nhất Nam. Hoàng Uyên giờ đang du học bên Singapore, là những năm cuối nên cô cũng không có thời gian về thăm nhà, nhưng cô vẫn hay gọi cho Nhất Nam để hỏi han tình học tập và sức khỏe của nó. Còn Nhất Nam, giờ nó đã trở thành đại thiếu gia của 1 công ty lớn, vẽ ngoài có thay đổi một chút:đẹp trai hơn, cuốn hút hơn và lạnh lùng hơn. Nhưng tính cách thì vẫn không thay đổi. Nó vẫn mang ve mặt lạnh lùng và đôi mắt ấy, nhưng đằng đằng sau sự lạnh lùng đó, là một cậu nhóc vs tấm lòng biết đồng cảm và sẽ chia. Và đặt biệt, nó sẽ vô cùng đáng sợ nếu như ai đó dám ăn hiếp người đó, làm cho người đó khóc dù cho là những chuyện nhỏ nhặt, thì nó sẽ không buôn tha.

Hôm nay là ngày đầu tiên Nhất Nam đến trường, bắt đầu những năm tháng phổ thông. Đáng lẻ đã vô học được mấy ngày rồi, nhưng do một số chuyện nên Nhất Nam đến nhận lớp và vào học trễ hơn người khác. Nó mong muốn ngày này rất lâu rồi, đã hơn 3 tháng nó chưa gặp mặt bạn bè, chưa gặp tụi thằng Long, và, và cả người đó nữa. Nhưng từ lúc nó về nó chưa cho bạn bè hay, tắt hết mọi liên lạc với đám bạn, nó muốn cho tụi Thằng Long bất ngờ.

5h sáng, Nhất Nam thức dậy vscn, nó đi lại bài quyền mà nó vẫn ngày ngày tập luyện trong suốt 7 năm qua. Sao khi thay đồ và ăn sáng xong xuôi, nó chào tạm biệt ba mẹ nó rồi dắt con Exiter 150 nó vừa đc tặng trong dịp sinh nhất rồi ra đi đến trường. Vi vu trên con xe mới cáo, gương mặt lạnh lùng cùng bộ đồ đi học đc mẹ nó ủi thẳng thốm, Nhất Nam lúc này thật là chuẩn sói ca. Đến trường, gởi xe xong xuôi nó đi tìm lớp, lớp nó học là 10c1, vì là ngày đầu đến trường nên nó cũng hơi hơi khó khăn để có thể tìm thấy. Nhưng cuối cùng trước mặt nó cũng là của lớp 10c1, thấy Nhất Nam một số thằng con trai gần đó ra kiếm chuyện hỏi thăm. Nhìn chung cũng là tụi công tử, dựa vào chút tiền của ông bà mà làm phách. Nó không quan tâm, nó đứng đó và đợi Gvcn của nó đến. Sao khi làm xong thủ tục, cô Linh Gvcn của của nó dẫn nó vào và giới thiệu với lớp. Nó lạnh lùng nên không nói gì, chỉ chọn cho mình một chỗ cúi lớp và vào ngồi. Lúc này tụi con gái trong lớp đã bàn tán về nó, nào là đẹp trai, lạnh lùng rồi không biết nó có người yêu chưa, v.. V..v, nó cũng chẳng quan tâm, nó chỉ mong mau tới ra chơi để nó đi tìm tụi Long Đại. Thật sự nó rất nhớ tụi bạn, quá nản vs mấy cái sự kiện lịch sử thế giới nó gục xuống bàn và đi về miền kí ức. Rằm, có ai đó vừa đập bàn nó. Trước mặt nó là một cô gái xinh đẹp nhưng đội mắt cũng lạnh lùng không kém Nhất Nam.

-Đây là chỗ của tôi, ai cho cậu ngồi đây.

Nhất Nam nghĩ chắc lại là dạng con cưng của mấy ông lớn bà lớn nên nó chỉ lạnh lùng.

-Xin lỗi.

Nói rồi nó đứng dậy, xuống bàn phía sao và tiếp tục cuộc hành trình. Cuối cùng cũng hết tiết học đầy hứng thú và vui nhộn. Vâng hứng thú tới nỗi nó vừa nghe bà giáo giảng đc hai câu thì làm luôn một giấc tới ra chơi. Đứng dậy đi ra cửa, Nhất Nam định đi kiếm tụi thằng Long, nhưng. Vừa ra tới cửa thì một cái ghế bay thẳng về phía nó, phản xạ kịp lúc nó lách người né sang một bên, khiến cái ghế bay thẳng ra sao và đập thẳng vào mặt một thằng mang mắt kính. Tội, đã cận mà giờ lại còn ăn ghế, chắc mù luôn quá. Trước mặt Nhất Nam, 3 trai 1 gái, dáng vẻ đang muốn gây sự. Nó cười nhếch mép một cái rồi bay thẳng vào. Hai thằng trong đó lao ra, hai thằng này phối hợp rất ăn ý, nhưng đây là Nhất Nam, một Nhất Nam có thể 1 cân 1 núi. Chỉ cần vài đường quyền, hai thằng kia đã đo sàn, còn lại 1 thằng cũng lao ra, nhưng chưa kịp làm gì thì Nhất Nam xoay người đá vào mặt mặt thằng đó khiến nó cũng năm ra đất. 3 thằng, còn 1 đứa con gái nhưng trước giờ Nhất Nam không đánh con gai. Bỗng cô gái đi vào và, CHÁT. Một cái tát mạnh đấy, nhưng Nhất Nam vẫn đứng im không làm gì cả, thăm chi nó còn cười nữa.

-Đồ khốn, cậu có biết cậu đi bao lâu rồi không?

-3 tháng, 2 ngày. Nhất Nam cười nhẹ rồi đáp lại,đoi mắt chưa đầy tinh yêu dành cho con người này.

Vâng đó là Phương Trang, người con gái mà Nhất Nam bảo vệ trong suốt 7 năm qua còn mấy thằng vừa rồi cũng không ai xã lạ, là Long Đại, Tuấn chảy, Phát Theo. Cuộc chiến vừa rồi chỉ là chào hỏi người anh em lâu ngày không gặp, còn Phương Trang lúc này vừa khóc vừa đánh vào ngực Nhất Nam. Nhưng khi Nhất Nam vừa ôm cô vào lòng thì cô lại như một con mèo con ngoan ngoãn, chỉ khóc thút thích.

-Đồ khốn, em nhớ anh lắm?

Nhất Nam hạnh phúc siết chặt Phương Trang.

-Anh chẳng phải đã ở đây rồi sao.

Lúc này thằng Long Đại đã diều hai anh em thằng Tuấn, Phát đứng dậy, lên tiếng.

-Đại ca, tui em đến chào hỏi anh. Anh cho tụi em đo sàn, còn chị hai đánh anh, tắt anh anh hông đánh lại mà còn đống phim tình cảm. Thật em đau lòng quá.

Vừa nói nó vừa làm bộ mếu mếu, nghe vậy Phương Trang cũng đẩy Nhất Nam ra rồi nép phía sao lưng nó. Cô quên mất đây là lớp Nhất Nam, thật nổi nhớ trong lòng cô nó khiến cho tất cả trở nên vô nghĩa. Nãy giờ mấy đứa con gái trong lớp Nhất Nam đứa nào cũng nhìn Phương Trang bằng hai viên đạn. Oppa tụi nó vừa ôm người con gai khác thì thử hỏi đứa nào không tức, chỉ có người khi sáng đập bàn Nhất Nam là không quan tâm. Nhưng khi Nhất Nam thi triển bài quyền, cô lại rất tập trung quan sát. Một nụ cười nhỏ hiện trên moi cô, thật lạ. Nhất Nam quay sang tụi thằng Long.

-Nãy mạnh tay quá, tụi m có sao không?

3 thằng nó đều đồng thanh: chưa chết được. Rồi lao vào ôm Nhất Nam, cả bọn vừa ôm vừa nhảy, nhìn thật là hạnh phúc. Đến cả con người lạnh lưng như Nhất Nam cũng phải cười thì thử hỏi trên đời còn gì hơn lúc này. Ôm nhau chán chê, cả dám rủ nhau xuống quan nước dưới trường ngồi vừa đi vừa nói chuyện rôm rả. Nhìn Nhất Nam bay giờ thật hồn nhiên và vô tư, ai mà biết đây chính là còn người mà sau này khi nhắc đến cả hắc đạo và bạch đạo đều e sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.