Vì còn công việc phải làm nên vợ chồng Cửu Thành rời đi, khi đi lòng cậu rất luyến tiếc, cứ đi rồi quay đầu nhìn lại phòng bệnh mà Minh Tinh đang nằm. Mỹ Xuân thúc dục cậu mau chóng đi nhanh lên, chắc hẳn cô ấy cũng nhận ra điều gì đó.
Vu Quân lặng lẽ bước vào, nhẹ nhàng ngồi cạnh cô gái đáng thương đang say mê vào giấc ngủ. Anh khẽ nắm lấy đôi bàn tay cô kề lên má mình, ánh mắt nhìn Minh Tinh thật tình và đầy sự ấm áp, bàn tay anh xoa xoa thật mềm mại.
" Anh xin lỗi…em đừng giận anh nhé. "
" Anh đến trễ. Anh không đi cùng em, anh xin lỗi em nhiều…"
Một người con trai mạnh mẽ, quyết chống bao nhiêu là thăng trầm và đắng cay, nay anh đã rơi lệ bởi nàng kỹ nữ. Một người xa lạ, một người làm gái lầu xanh. Thật đáng phải rơi nước mắt vì người này sao? Chắc hẳn cô ấy tốt số lắm mới được một người con trai trót yêu cô say đắm.
" Em biết không. Anh yêu em từ lúc em bị những gã kia đánh đập, tiếp xúc với em nhiều dần thì anh yêu em lúc nào không hay biết. "
" Đợt chúng ta lên núi Phủ Lý, chặng đừng đó giúp anh tiếp cận với em gần hơn. Càng ngày anh hiểu rõ về người con gái này nhiều hơn. "
" Thương em…anh thương em tất cả, anh xin lỗi em tất cả. "
" Anh cám ơn những lúc em chăm sóc cho anh mỗi khi anh bị chấn thương. Thương em lắm Minh Tinh à…"
Lúc trước là một người ít nói, trầm tính. Hôm nay ngọn gió nào khiến anh phải nói nhiều đến như vậy, Vu Quân nói hết nỗi lòng của anh bao nhiêu năm qua, anh vừa khóc vừa cảm thấy có lỗi với cô nhiều hơn.
Có lẽ anh là người sống nội tâm, không bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Lợi dụng cô đang ngủ say lại giãy bày hết tất cả, nói như thế cô cũng có nghe được đâu nhỉ?
Bàn tay đang kề vào má, tiện thể trao cái hôn lên bàn tay yếu ớt đó của cô. Một nụ hôn sâu sau bao nhiêu lần cả hai xem nhau như là bạn, thật sự rất yêu và đằng khác, chỉ là ngại không nói ra.
Ngắm nhìn cô một chút thì anh ấy rời đi. Không phải đi về mà là đi mua đồng dùng cá nhân để ở đây chăm cô cơ, Minh Tinh không người thân, có mỗi Vu Quân là người mà cô thân nhất bao năm nay. Anh hiểu, anh thương nên anh ở lại chăm người mình thương.
Ngày hôm sau. Vu Quân lái xe đến nhà ông Chirs, mới bước vào anh tự nhiên tiến bước lên lầu không nhìn ông ấy một xíu nào. Mặc kệ mà không quan tâm.
" Bà Ánh. Bà sắp xếp đồ Minh Tinh vào chiếc va li đi. "
Bà ấy nghe thế cũng lủi thủi làm theo. Khi anh bước xuống lầu thì ông Chirs mới hó hé vài lời.
" Cậu đem đồ cô ấy đi làm gì? "
" Bị tai nạn. "
" Cậu nói gì! "
" Không nghe thì thôi. Tôi đi đây. "
Ông Chirs nghe thế liền loay hoay lấy con mã chiến của mình phóng nhanh theo cậu, bàn tay đang cầm vô lăng cũng phải run rẩy, run đến phát bực đánh vào vô lăng.
Đến bệnh viện, ông Chirs cùng Vu Quân vào phòng bệnh. Vừa mở cửa ra nhìn thấy cô đang nằm ông như đứng hình vài giây, Vu Quân thì giữ nét mặt lạnh tanh. Kéo chiếc va li và các đồ dùng cá nhân của cô đi vào, ông ấy hít một hơi thật sâu giữ sự bình tĩnh bước vào trong.
" Bị lâu chưa? "
" Hôm qua. "
" Chết tiệt. Tôi mà biết thằng ranh nào làm thì không yên với tôi đâu. "
" Ông không nghĩ đến một người nào sao? "
" Ý cậu là? "
Vu Quân đến tìm cô ý tá gần đó ngỏ ý hãy trông chừng phòng bệnh số 5. Đắp chăn lên cho cô thật kĩ càng rồi hai người mau chóng vào công cuộc suy xét.
Chiếc ô tô dừng bánh trước cửa Ngọc Nữ. Hai người đàn ông cùng nhau tiến bước vào hiên ngang không sợ một ai, mặc dù có lính bà Dung canh gác nhưng bọn họ cũng phải cuối chào vì biết vai vế ông Chirs là hạng người không nên đụng vào.
Vào đại sảnh, bà Dung đang thảnh thơi ngồi trên ghế cùng với điếu thuốc đang cầm trên tay. Nhìn thấy hai người bà cũng không bất ngờ mà thản nhiên mặc kệ bọn họ.
Vu Quân và ông Chirs hầm hực ngồi đối diện bà ấy, anh gõ nhẹ xuống bàn ngỏ ý thông báo rằng sự hiện diện của hai người đang ở đây, làm ơn đừng vô tâm và xem hai người như không khí.
" Đến đây làm gì? "
" Làm gì thì bà tự biết. Bà hỏi câu như con đàn bà ngu đần vậy? "
" Lính của tao bây giờ mạnh miệng nhờ. Tao làm gì đâu, chả làm gì cả. "
Môi bà ấy dè bĩu, tỏ vẻ ra là như con nai vàng ngơ ngác ngu dốt không biết chuyện gì. Bà phớt lờ bọn họ nhìn qua chỗ khác tiếp tục hút thuốc.
" Chuyện Minh Tinh bị tai nạn là sao? bà muốn chết tại nơi Ngọc Nữ này luôn đúng không!! "
Khuôn mặt ông Chirs hầm hừ, đỏ bừng như quả cà chua vì quá nóng trừng mắt nhìn bà Dung như muốn ăn tươi nuốt sống bà ấy.
Nhìn thấy người từng thương nóng giận, bà dừng điếu thuốc xuống và nhìn thẳng vào mắt ông Chirs một hồi thì nở nụ cười khinh bỉ.
" Wow. Tai nạn luôn rồi sao, hoảng đến vậy sao. Hahahha…chỉ là bêu rếu cho thiên hạ biết là một người con gái xinh đẹp ngút ngàn như vậy mà lại đi làm gái điếm. Mà thật không ngờ lại bị nặng đến nỗi nhập viện luôn à, thật đáng thương mà. "
Bày ra vẻ mặt trêu ghẹo thương xót, mặt nạ giả tạo đang được bà ấy dán chặt lên, có vẻ bà rất thỏa mãn với những gì bà đã làm nên không ngừng cười to như một bà già bệnh hoạn.
Từ lúc bị ông Chirs phũ phàng, bà ấy ngày ngày rượu chè rồi hút chích. Không còn chưng dọn như hồi đó nên hôm nay nhìn bà ấy rất kinh tởm, như một kẻ ăn mày lâu năm không tắm.
Ông Chirs không nói gì. Trực tiếp lấy súng ra chỉa thẳng vào bà Dung, chuẩn bị bóp cò thì Vu Quân ngăn chặn lại. May cho bà ấy một mạng chứ không bà ấy banh xác tại nơi mà mình đã xây dựng lên tệ nạn xã hội này.
" Ông vì một con điếm mà muốn bắn tôi? "
" Phải!! "
" Ông yêu nó chưa chắc gì nó đã yêu ông. Người yêu ông đang đứng đây này, người đã cùng ông vượt qua bao nhiêu sóng gió đang đứng trước mặt cây súng đang bị ông chỉa thẳng vào đây này!!! Cớ sao ông lại không tỉnh ngộ ra vậy hả ông Chirs!!"
" Từ đợt bà đẩy cô ấy xuống hồ. Tôi nể tình bạn bè mấy năm qua đã bỏ qua cho bà một mạng lớn, nay bà lại lộng hành. Đừng có chủ quan rằng thằng Chirs này không dám bắn bà!! "
" Được. Chỗ này nhiều máu này, ông bắn tôi chết đi. BẮN ĐI!!! "
Bà Dung từ từ tiến lại để nòng súng giữa trán bà ấy, tiện tay muốn bóp cò hộ ông. Nhưng ông Chirs vì còn quá ấy nấy nên buông súng ra.
Lúc này bà Dung cũng đã phát điên sau bao nhiêu phút bình thản. Lại vừa nói vừa rơi nước mắt cá sâu ra cho ai xem?
Vu Quân ngỡ ngàng trước lời nói của bà Dung, anh cũng phải dùng cặp mắt sát lạnh của mình nhìn qua ông Chirs. Yêu Minh Tinh sao? Đừng có mơ, Minh Tinh là của tôi!!
Câu nói khẳng định trong đầu đánh dầu chủ quyền chắc nịch, liền thở dài rồi rời đi vào chiếc ô tô. Anh để cho hai người họ trong đây giải quyết chuyện riêng tư, vì không phải chuyện của anh nên không muốn nghe, không muốn lay vào chuyện của họ. Chỉ cần biết bà Dung là người gây ra hậu quả này là quá đủ với anh rồi.
Trong này, bà Dung ăn vạ ngồi bệt xuống đất khóc lóc trách móc. Ông Chirs chán nản với kẻ điên loạn này nên cũng rời chân khỏi đây.
" Ông mà đi là tôi chết cho ông xem!!"
Nghe bà ấy nói thế nhưng bước chân vẫn sải đi. Đã không yêu nên con người họ thơ ơ vô cảm vậy đấy.
" Sao lúc nãy cậu ngăn cản tôi? "
" Bà ấy là kẻ thù của Minh Tinh. Cô ấy muốn chính tay là người giết bà ấy, nếu ông đụng chạm vào thì Minh Tinh cũng không mãn nguyện khi bà Dung chết một cách quá dễ dàng. "
Nói thế thôi. Hai người đều im lặng vào khoảng không, trên chiếc ô tô thặng thinh đến lạ thường. Không ai hó hé với ai lời nào, có khuất mắt gì với nhau sao?
" Xin lỗi. "
" Vì? "
" Cậu cũng biết thay. "
" Ông xin lỗi thế là xong sao? Vô Nghĩa! "
" Tôi cảm thấy đến tận bây giờ, tôi mới thấm thật con người của tôi. Thấy quá khứ mình đã làm quá nhiều tội lỗi, có lẽ tôi nên phải quay đầu. "
" Nhận ra cũng đã quá trễ."
Vẻ mặt Vu Quân cười khinh, bắt đầu anh chạy tăng tốc hơn, nhanh hơn. Chạy nhanh tốc độ cũng là một biện pháp giải tỏa nỗi lòng của mình.
Đàn ông với nhau nên hiểu rõ. Ông Chirs cũng lặng im cho đến bệnh viện, vừa bước vào thì thấy y tá đang tiêm cho cô một mũi thuốc. Nhìn mũi tiêm đâm vào da vào thịt, Vu Quân nhìn vào càng thương càng xót cô nhiều hơn.
" Mấy ngày nữa cô ấy sẽ tỉnh? "
" Chỉ cần mỗi ngày tiêm thuốc đầy đủ. Vì đang hôn mê nên hiện tại chắc tầm 1-2 ngày nữa sẽ tỉnh lại. "
Nói xong, y tá cũng mau chóng rời đi. Giờ đây trong phòng chỉ còn ba người, một người đang ngủ say, hai người còn lại thì thở dài nhìn cô. Trên gương mặt mỹ miều ấy đang được bông gòn băng lại, nhìn đi nhìn lại thì càng thấy buồn hơn cho cô.
" Tôi sẽ chăm cô ấy. Ông về đi. "
" Hôm qua cậu đã chăm rồi, nên hôm nay thay ca đi. "
" KHÔNG!! "
Trong lòng đang có lỗi nên cũng dịu lòng nhường cho Vu Quân chăm sóc, thế là ông Chirs đã thua Vu Quân một bậc.