Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 41






Đội quân tiễn Phùng Giang trở về vô cùng oai nghiêm, couple Lãnh cảm cộng thêm vợ chồng Ngư Ngư, còn có anh Ngô Đại Gia và bạn cũng phòng của anh ta.
Tuy cậu ấy cũng biết, phân nửa đồng chí trong đây đều bởi vì thuận tiện đi theo, nhưng lúc vào trạm vẫn khoa trương vẫy vẫy tay, vẻ mặt lưu luyến không rời, nói:
"Không cần tiễn, thật sự không cần tiễn nữa, mọi người trở về đi."
Cho nên chúng tôi thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ của cậu ấy, thực sự không tiễn cậu ấy nữa, cũng không quay đầu liền rời đi.
Cái tổ hợp này hôm nay thật trùng hợp, nghe nói sinh nhật anh Ngô Đại Gia, ban đầu là Ngư Ngư cùng hai người chúng tôi tiễn Phùng Giai xong liền mỗi người một ngã, kết quả thời gian của mọi người lại trùng hợp trùng nhau, hơn nữa tôi và anh của Ngô Đại Gia từng vài lần có duyên, đơn giản được mời cùng ăn cơm.
Dù sao hôm nay sinh nhật người ta, dù sao tôi cũng gọi anh Ngô Đại Gia như vậy, quả thực không quá lễ phép thế nhưng sau khi hỏi Ngư Ngư, cậu ấy cũng không biết anh ta tên gì, nên cũng theo Ngô Đại Gia gọi tiếng anh.
Cái này cũng khá xấu hổ, lẽ nào tôi cũng phải theo Ngư Ngư gọi anh? Hà Trừng cũng theo tôi gọi anh?
Bởi vậy, hơi có chút cảm giác già.
Cũng may quá trình ăn cơm không cần nói nhiều, ba người con gái chúng tôi lặng lẽ cúi đầu, nghe bọn họ trò chuyện về đá bóng, bóng rổ và các trò khác.
Cùng người không quá quen ăn có chút ngượng khi mà bạn ăn xong nhưng người khác còn chưa xong.
Hôm nay không may khi tôi ăn rất nhanh, nhìn sang Đại Gia, lặng lẽ gắp miếng cải trắng trước mặt bỏ vào chén.
Hà Trừng bên cạnh thấy thế, bật cười.
Tôi quay đầu nhìn em ấy, em ấy sát tới gần, gần bên tai tôi nhỏ giọng hỏi:
"Ăn no?"
Tôi gật đầu, thấy em ấy cũng đã ăn xong, đang uống canh, rồi dùng mắt ý bảo tôi có thể rút lui.
Vì vậy, tôi quay đầu nhìn Ngư Ngư, cũng cho cậu ấy một ánh mắt đồng dạng, thế nhưng gần đây sự ăn ý của tôi và Ngư Ngư càng lúc càng mờ nhạt, cậu ấy hiểu lầm, bỗng nhiên giơ ly lên, hướng về phía anh Ngô Đại Gia cất tiếng:
"Anh, sinh nhật vui vẻ!"
Tôi cũng nhân cơ hội giơ ly lên, phụ họa vài tiếng sinh nhật vui vẻ, quay đầu nhìn Hà Trừng, thấy em ấy cũng giơ ly lên, nhưng lại không nói gì.
Nhưng đột nhiên có một lần 3 vị nam sĩ ý thức được sự hiện diện của chúng tôi, đổi đề tài, rơi vào chúng tôi.
Anh Ngô Đại Gia gánh vác trọng trách giới thiệu mọi người, cuối cùng cũng khoa trương giới thiệu bạn cùng phòng của anh ta, nói người kia tên là Trịnh Hiên, là một độc thân cẩu.
Nếu đặt trường hợp trước đây, tôi nhất định sẽ đưa mắt đặt lên người Trịnh Hiên trước, dù sao vị này dáng vẻ thoạt nhìn không tệ, nhưng bây giờ ngoại trừ sợ không còn gì nữa, bởi vì... vị Trịnh Hiên bạn học này dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Hà Trừng.
Sau đó hắn nói:
"Vị tiểu mỹ nữ này có bạn trai chưa?"
Những lời này làm cho tôi càng thêm sợ hãi, tôi lập tức cầm tay Hà Trừng:
"Em ấy... em ấy có đối tượng, em ấy không thể yêu đương."
Có lẽ lời không quá mạch lạc, cũng có thế những lời này nghe cứ như gà mẹ, đang nói Ngư Ngư ở phía sau cười phá lên.
Tôi cũng hiểu thật sự buồn cười, xung động dễ làm người ta kích động, càng dễ cà lăm. Cho nên tôi tỉnh táo lại, hướng về phía Trịnh Hiên cười, ôm vai Hà Trừng, vô cùng hiền lành nói:
"Không thể theo đuổi em ấy."
Hà Trừng quay đầu nhìn tôi, khóe mắt mang theo ý cười.
Sau bữa cơm này, chúng tôi mỗi người mỗi ngả, Ngư Ngư ở giữa chúng tôi xoắn xuýt thật lâu, cuối cùng lựa chọn Ngô Đại Gia, cậu ấy nói tuy rằng cùng con gái đi dạo phố tâm tình sẽ vui vẻ, nhưng ăn thức ăn cho cẩu, trong lòng cậu ấy từ chối.
Nhưng tôi vẫn hiếu kỳ, nếu cậu ấy không thích ăn thức ăn cho cẩu, vì sao mỗi ngày đều làm phiền tôi, bảo tôi kể hôm nay cùng Hà Trừng xảy ra những chuyện mới mẻ gì.
Loại tâm tình này đại khái chính là vừa trách thức ăn cho cẩu không đủ nhiều, vừa gào khóc kêu gào từ chối thức ăn cho cẩu.
Đại khái bởi vì đang ở giai đoạn đầu yêu đương, tôi và Hà Trừng mỗi ngày đều dính lấy nhau, ở bên ngoài cũng vậy, ỏ trường cũng vậy, chỉ cách một gian phòng chúng tôi cảm thấy bất tiện, chỉ vì bóng đèn quá sáng.
Tôi không biết mọi người ngầm hiểu chuyện này với nhau hay căn bản là không biết, chỉ coi tôi là bạn của Hà Trừng, dù sao tôi đây xâm nhập cuộc sống của các em ấy, vậy mà các em ấy không cảm thấy kỳ quái.
Hơn nữa quan hệ giữa tôi và Triệu Giai, tôi nghĩ, hiện tại nếu như tôi vào phòng mấy em ấy, cũng chả có gì lạ.
Lúc trước Triệu Giai còn ý thức là lúc Hà Trừng và Chu Tiểu Dĩ bên nhau phải nhanh chóng rút lui nhưng bây giờ cái ý thức này đã dần dần biến mất, thậm chí còn kéo tôi đến cạnh bàn em ấy, để tôi cùng em ấy xem phim.
Ví dụ như hôm nay, em ấy không phải giới thiệu cho tôi bộ phim Hà người yêu quỷ mà còn bắt tôi bồi em ấy xem hai tập, dĩ nhiên còn cảm thấy tốt đẹp.
Lúc mở tập thứ 3, tôi quay đầu nhìn, Hà Trừng đã không còn ở đây, tôi đi lấy ly nước nhìn trái nhìn phải mấy lần, vẫn không thấy em ấy.
"Trời ơi, cậu ấy đi tắm rồi, đừng tìm nữa." Triệu Giai yếu ớt nói.
Lúc này trong phòng cũng chỉ còn lại hai người chúng tôi, nếu Hà Trừng không ở đây, tôi đột nhiên có cảm giác hiếu kỳ, kéo Triệu Giai ra hỏi:
"Nói, Hà Trừng nói cho em biết chuyện chị và em ấy bên nhau như thế nào?"
Triệu Giai nghe xong Ah một tiếng bật cười, thuận tay tạm dừng màn hình, xoay người nhìn tôi.
"Bữa đó Hà Trừng về, tâm tình đó, cực kỳ rõ ràng, cực kỳ tốt." Em ấy khoa trương nói tiếp, "Em thấy vậy liền cảm thấy có chuyện! Cho nên đi hỏi liền, sau đó cậu ấy nói."
Tôi kinh ngạc:
"Em hỏi, em ấy nói?"
Triệu Giai nhún vai:
"Đúng vậy."
Tôi thắc mắc:
"Vì sao em ấy thẳng thắn nói cho em biết?"
Triệu Giai nhướng mày với tôi: "Em không biết!" em ấy nói xong lại nhướng mày hai lần: "Em đã sớm nghi ngờ Hà Trừng thích chị rồi, cho nên cuối kỳ rồi, em cố ý nói với cậu ấy 'Hình như mình thích Tiểu Dĩhọc tỷ'."
Tôi ngất:
"Sau đó thì sao?"
Em ấy nói:
"Sau đó cậu ấy liền hỏi em, vì vậy em nói 'Cậu nghĩ sao?', em nói em muốn theo đuổi chị, được không?" Triệu Giai kích động đạp chân, "Cậu ấy nói không được."
Tôi há hốc miệng.
Triệu Giai tiếp tục:
"Cho nên em cố ý hỏi, sao không được, có phải cậu cũng thích chị ấy không, cậu nếu thích mình sẽ không theo đuổi, dù sao chúng ta là bạn cùng phòng, chúng ta phải làm bạn tốt 4 năm." Triệu Giai ha ha ha, "Cậu ấy nói phải, cậu ấy nói đúng."
Triệu Giai xoa tay:
"Thực sự là nói suông."
Tôi nuốt nước miếng.
Cảm thấy đoạn đối thoại này phi thường quen thuộc, giống như tôi và Đường Sóc, cũng từng có một đoạn như vậy?
Đúng là lạc lối giữa bể tình.

Cái này cũng khó trách sau đó Hà Trừng thẳng thắn thừa nhận, có lẽ là kiểu khái niệm tuyên bố chủ quyền lãnh thổ, cho dù biết rõ là bẫy rập chúng ta vẫn muốn nhảy vào, đoạn này ngầm hiểu là một lời giải thích tốt nhất.
Lúc em ấy tắm xong đi ra, phim của Triệu Giai cũng vừa chiếu được một nửa, có thể rốt cuộc cảm giác được sự tồn tại của mìnhrất dư thừa, em ấy vỗ vỗ vai tôi sau đó nhanh như một làn khói ôm khăn tắm vào phòng tắm, cuối cùng trước khi vào còn nói thêm một câu:
"Hai người tùy ý, trở về em sẽ gõ cửa."
Từ trong miệng người khác nghe được người mình thích làm một loạt chuyện mình thích, oa những lời này thật lâu, thật đáng giá khiến người ta vui vẻ.
Tôi đi qua cầm lấy máy sấy trong tay em ấy, mặc dù không cảm thấy chúng tôi bên nhau không dễ dàng cũng không cảm thấy chúng tôi đã trải qua mưa gió, nhưng thuận lợi như vậy lại rõ ràng đánh vào tâm lý của tôi.
Luôn cho rằng hôm qua chúng tôi hòa hợp nhất nhưng không nghĩ tới hôm nay mới hòa hợp hơn, thực ra mỗi một ngày chúng tôi đều hòa hợp, với người mình thích thích mình còn bên nhau, thật tốt đẹp biết bao.
Chén canh gà này có chút đặc có chút vị khó hiểu, đổ đi.
Em ấy buông tay giao tóc mình cho tôi, máy sấy vang lên ong ong, trong lúc tôi chìm trong mứt táo vô hình em ấy dành cho tôi, lúc tôi không thể nào tự thoát ra được, điện thoại trên bàn sáng lên.
Là Trịnh Hiên gởi tin nhắn cho tôi.
Tôi không biết tại sao ngày đó sau khi rời đi, hắn thêm tôi vào vòng bạn bè mà không phải Hà Trừng, nhưng vì đề phòng hắn một lần nữa đùa giỡn Hà Trừng, tôi cùng hắn trở thành bạn, cũng may mấy ngày nay nói chuyện trong tin nhắn, hắn không có biểu hiện bất luận ám hiệu nào có ý với Hà Trừng.
Nhưng lúng túng là lúc này điện thoại hiện lên, hắn hỏi ngày mai tôi rảnh không, buổi tối muốn hẹn tôi cùng xem phim.
Tôi ngất.
Tin này cũng thật sự trùng hợp vừa hay Hà Trừng nhìn thấy, mà tôi cũng vô cùng nghi ngờ, vị bạn học này tại sao tự nhiên hẹn tôi, mấy ngày nay nói chuyện trời đất gió mây, không phải ngay cả câu chào hỏi chi giao cũng không tính sao.
Hắn ở đâu ra tự tin như vậy, thấy mối quan hệ của chúng tôi đủ để hắn gởi lời mời.
Điện thoại dần tối xuống, Hà Trừng cũng không nói gì thêm, nhưng cũng có thể tiếng máy sấy tóc quá lớn, em ấy cảm thấy có nói tôi cũng không nghe được nên không nói.
Quả nhiên lúc tắt máy sấy, em ấy xoa xoa tóc, vén tóc ra sau tai, quay đầu hỏi tôi:
"Hai người khi nào thì bắt đầu liên lạc?"
Tôi không biết lúc này trong lòng em ấy nghĩ thế nào, tuy trên mặt em ấy vẫn trước sau như một nhưng tôi đem những lời này lý giải thành em ấy cho rằng tôi một chân đạp hai thuyền.
Một chân đạp hai thuyền rất nghiêm trọng, Chu Tiểu Dĩ cô tốt nhất phải giải thích.
Cho nên tôi đem ngọn nguồn đều nói cho em ấy nghe, thành thật đem lịch sử tin nhắn cho em ấy xem, bất quá tổng cộng cũng chỉ có mấy đoạn, rất nhanh thì xem xong.
"Chính là vậy." Tôi nuốt nước miếng.
Em ấy Ừm một tiếng, mỉm cười với tôi, hình như lúc này định thôi, không có tiếp tục.
Tôi thắc mắc, lắc lắc điện thoại trong tay, hỏi:
"Không cần làm gì để giải quyết sao?"
Em ấy nhìn vào mắt tôi thật lâu, chỉ cười nói:
"Chị dựa vào đó làm là được rồi."
Những lời này tôi rất không thích, theo lý mà nói, tình huống bây giờ tên kia đang chọc tôi.
Tôi không rõ vì sao Hà Trừng có thể thờ ơ như vậy.
Tôi cắn môi thăm dò:
"Em không tỏ thái độ gì sao?"
Em ấy nhìn tôi: "Em bảo chị block hắn, chị sẽ làm?" trên mặt vẫn là nụ cười kia, mặc dù có chút nhạt nhưng giọng vẫn mềm mỏng như đang nói một chuyện sinh hoạt hằng ngày.
Sau khi nghe xong tôi quyết trước mặt em ấy block Trịnh Hiên.
Tôi đem điện thoại đặt trước mặt em ấy, mở miệng:
"Làm."
Em ấy thở dài, bất đắc dĩ:
"Chu Tiểu Dĩ, chị đây là làm gì..."
Tôi cũng không biết tôi làm sao, có lẽ em ấy không để ý chuyện này làm cho tôi có chút giận, có lẽ tôi cảm thấy em ấy ở trước mặt tôi bộ dạng quá tầm thường mà tức giận, cũng có thể chung quy em ấy ở trước mặt tôi ẩn nhẫn gì đó, làm tôi cảm thấy tức giận.
Nói chung tôi giận mà không giải thích được.
Thực ra tôi không nên nói 'Làm', từ đầu đến giờ em ấy đối đãi với thái độ của tôi rất cẩn thận, điều này làm cho tôi không hiểu nổi.
Mặc dù không cố ý dò hỏi nhưng cũng đạt được hiệu quả, tôi đây lấy chính mình kích thích em ấy, kết quả em ấy vẫn như thường ngày, mà trái tim tôi bị kích thích cảm giác đau nhói.
Chúng tôi đối diện thật lâu, em ấy lại chớp mắt, tôi thua, cứng nhắc lộ ra khuôn mặt tươi cười với em ấy:
"Không làm gì, chị về."
Nói xong tôi quay đầu rời đi, lúc tức giận, ngay cả quần áo cũng phối hợp rung lên.
Sắp tới cửa em ấy gọi tôi lại, tôi nghe thấy tiếng cái ghế chuyển động, có lẽ em ấy đứng lên, tôi không biết, tôi không quay đầu lại.
Em ấy nhỏ giọng hỏi:
"Giận à?"
Tôi nhàn nhạt trả lời:
"Không có."
Không bỏ đi được lại không thể thu tay đặt trên chốt cửa, tôi sắp bị loại kịch Quỳnh Giao làm cho chán ghét, nhưng vẫn phải tiếp tục diễn.
Em ấy lại không cùng tôi nói chuyện, tôi cũng không có lý do không mở cửa.
Quên đi. Cứ vậy đi.
-------------------------------------
Ps. Cãi nhau rồi, drama tới :v
Tui mới lập một trang Fb phòng trường hợp bị bay nick, thím nào thích có thể vào xem :v
Cuối tuần vui vẻ!^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.