Cố Chinh đang nhìn cậu chăm chú, anh tựa vào đầu giường, tư thế thả lỏng. Vừa nghe Hạ Lam nói vậy, người đàn ông liền khoanh tay, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Hạ Lam nhìn anh, bỗng nhiên cậu hơi hoảng hốt, cứ thấy có gì đó khang khác, sau mới nhớ ra hiện giờ Cố Chinh không mang kính.
Lúc thầy Cố đọc sách hoặc muốn mình trông chín chắn hơn, người nọ mới đeo đôi kính không gọng kia lên, bình thường anh không đeo, chắc không cận nặng. Nhưng dù gì đeo với không đeo vẫn khác nhau, đeo lên thì trông trưởng thành nghiêm khắc, không đeo thì mắt sắc đến nhìn thấu lòng người.
“Cái gì đấy?” Cố Chinh nhắm mắt lại, anh cười, “Diễn đến chết vì tôi? Cậu phải vì bản thân cậu chứ.”
“Không phải tôi rất quan tâm cậu hay gì đâu, mà cậu là người của tôi, diễn một nhân vật quan trọng trong vở kịch của tôi, tôi đương nhiên không thể để cậu bị những kẻ thấp kém đó bắt nạt.”
Trong lòng Hạ Lam vô cùng ấm áp, nỗi xúc động từng đợt ùa tới, còn cảm thấy Cố Chinh rất bảnh.
Nhìn thầy Cố của tụi tui đi, vừa nhã nhặn lại vừa khí phách!
“Cậu có về không?” Cố Chinh hỏi, “Hay ở lại chỗ tôi?”
Hạ Lam ngẩn người.
“Nhà tôi hãy còn nhiều phòng trống, bây giờ cũng trễ lắm rồi. Hơn nữa, không biết Lý Cẩm Tùng đã thật sự bỏ cuộc chưa hay vẫn còn ngoan cố.”
“Tôi…” Hạ Lam lùi về phía sau một bước, nhìn nhìn ra ngoài cửa.
“Qua phòng bên cạnh đi.” Cố Chinh đưa tay chỉ chỉ, anh đứng dậy, “Tôi tìm cho cậu một bộ đồ ngủ mới, còn do dự gì nữa…”
“Phiền thầy lắm.” Áo ngủ của Cố Chinh bảo đảm cũng là đồ hiệu, tuy cậu chỉ mặc một lần rồi giặt nhưng Cố Chinh cũng không thể nào dùng lại, chỉ có thể vứt hoặc cho cậu, Hạ Lam nghĩ mình vẫn nên về thôi, “Vẫn còn tàu điện ngầm mà, còn ông chủ Lý… chắc không sao đâu.”
“Ừ.” Cố Chinh nghĩ nghĩ, đáp, “Lý Cẩm Tùng đại khái thích cậu thật nên mới làm thế. Tính ông ta nhát cáy, thế mà cứ tưởng mình sành điệu có giá lắm, tôi đã lên tiếng thì ông ta không dám chọc tôi với giám đốc Vương đâu.”
Cố Chinh lại nằm xuống giường: “Vậy cậu đi cẩn thận, trước khi vào nhà nhớ quan sát, về tới nơi nhắn tin cho tôi, tôi chờ.”
“Bảo cậu nhắn thì cậu cứ nhắn!” Cố Chinh không kiên nhẫn cau mày, “Tôi cũng ngồi đọc sách một lát, tỉnh rượu rồi mới ngủ.”
Nói xong, hình như anh lại nhớ tới mấy ông giám đốc ép anh uống quá nhiều, mắng một câu, “Mấy ông già…” Sau đó lại day day trán, “Thầy giáo phải làm gương… Ầy.”
Hạ Lam bật cười, Cố Chinh liếc mắt nhìn cậu một cái, Hạ Lam lập tức im bặt, sau đó vẫn không nhịn được bèn cười trong im lặng.
“Cậu làm gì mà căng thế, muốn cười thì cười đi, tôi có ăn thịt cậu đâu?” Cố Chinh đưa cậu ra cửa, “Vậy để tôi tiễn một đoạn, về tới nơi nhớ nhắn tin, nếu không ngày mai tôi đánh gãy chân cậu.”
À, rồi rồi. Hạ Lam vừa nghĩ vừa muốn cười.
Ôi thầy Cố, tôi gặp chuyện thầy cũng muốn đánh gãy chân tôi, giờ chưa kịp nhắn tin thầy cũng muốn đánh gãy chân tôi nốt, kiểu này diễn kịch nửa chừng phải nghỉ ngang quá, vì nam chính thứ nhất tàn phế rồi còn đâu.
Hạ Lam cười bước xuống lầu, nhìn Kevin và Tiểu Bạch đang cuộn mình nằm trong ổ, Kevin đã ngủ như heo, Tiểu Bạch thì co thành một cục, chỉ lộ ra một con mắt, lặng lẽ nhìn hai người. Ừm, thậm chí còn hơi giống mỹ nhân quyến rũ ôm tỳ bà che nửa mặt.
… Mình đúng là điên rồi mới thấy mèo nhà Cố Chinh quyến rũ.
Cố Chinh mở khóa, đứng ở cửa tiễn cậu: “Đi thong thả, chú ý an toàn.”
“Thầy Cố mau vào đi!” Hạ Lam sợ hãi nói, “Thầy dịu dàng như thế tôi lại nghĩ thầy bị bệnh.”
Cố Chinh: “…”
Cố Chinh tức giận quát: “Cút!”
Hạ Lam sung sướng đáp: “Ừ, tạm biệt thầy Cố!” Sau đó còn vui vẻ vẫy vẫy tay với anh, “Coi chừng bị cảm, ngủ ngon!”
Người nọ quay đầu lại nhìn anh một cái, nhẹ nhàng rời đi.
Cố Chinh nhìn bóng lưng cậu dần xa, anh chậm rãi khép cửa, chậm rãi trở về phòng, chậm rãi nằm lên giường.
Anh nghĩ thầm. Đồ M.
Sau đó, Cố Chinh cũng không kiềm được cười một lát, chẳng hiểu tại sao mình lại cười.
“Bị chạm dây cười rồi.” Cố Chinh lẩm bẩm, “Hóa ra cũng lây được.”
Nói đoạn, anh lấy ra một quyển văn học nước ngoài to đùng, đeo kính lên bắt đầu đọc.
Lúc Hạ Lam về đến nơi đã gần 12 giờ, dọc đường rất thuận lợi, vừa vào cửa đã nhắn tin cho Cố Chinh: “Thầy Cố, tôi tới nhà rồi. Thầy ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon.”
Cố Chinh nhanh chóng trả lời: “Ừ, ngủ ngon.”
Nghiêm trang chững chạc.
Hạ Lam ôm di động, lại cười ngây ngô hai tiếng, cười xong mới chợt nghĩ: Mình đang cười gì vậy?
Cuối cùng chỉ có thể bắt chước câu của Cố Chinh, bị chạm dây cười rồi.
Cậu đi đánh răng tắm rửa, qua loa sấy tóc, đầu xù như lông nhím nằm xuống giường, gác hai chân dài lên tường bấm điện thoại, rất là thoải mái.
Hạ Lam chợt nhớ mình không có WeChat của Cố Chinh, vì thế lấy số điện thoại anh tra thử, quả nhiên tìm thấy một nick, vừa nhìn đã biết chính chủ ngay.
Ảnh đại diện là một con mèo đen móng vuốt trắng đang tao nhã nằm trong giỏ, trông tư thế của nó thì bảo là nữ hoàng nằm trên giường cũng được. Tài khoản này có tên: “Phụ thân của Kevin và Tiểu Bạch.”
HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ! PHỤ THÂN CỦA KEVIN VÀ TIỂU BẠCH!
PHỤ THÂN!!!
Hạ Lam cười ầm lên, nhấn kết bạn, Cố Chinh chưa chấp nhận, chắc anh đã ngủ rồi. Hạ Lam lại lên Weibo, sau đó thử tìm “Phụ thân của Kevin và Tiểu Bạch “, cũng lục lọi một hồi, trong đó có một nick “Ba ruột của Kevin và Bao Tay Nhỏ”, hơn mười vạn fan.
Không viết “Giáo sư Cố Chinh của Học viện Điện ảnh” vân vân mà viết là ba ruột, ha ha ha ha! Vì thế Hạ Lam lại phá ra cười ầm ĩ, sau đó lặng lẽ bấm follow.
Weibo chính của cậu cũng hơn mười vạn fan, tên “Hạ Lam”, có đăng ký Vip, cậu nghĩ nghĩ, follow anh xong lại lấy thêm một nick phụ nho nhỏ follow Cố Chinh.
Sau đó, cậu bắt đầu lướt Weibo đối phương, kéo kéo một hồi kéo hẳn đến bài đăng của hai, ba năm trước, thế mà vẫn luôn cười.
Cố Chinh cơ bản một tuần viết một bài, thỉnh thoảng sẽ im lìm mấy tháng, toàn forward mấy tư liệu về biểu diễn, đạo diễn, mỹ thuật, tâm lý học các thứ, rất cao lãnh, thỉnh thoảng lại khoe chó mèo nhà mình.
Ừm, hình Kevin và Tiểu Bạch chụp rất đẹp, vừa nhìn đã biết có đạo diễn lấy cảnh, thỉnh thoảng còn có video hai đứa, cũng là tác phẩm của đạo diễn, lượng forward và bình luận rất cao, chắc vì thế nên Weibo mới được hơn mười vạn fan.
Còn có ảnh đồ ăn tự nấu, quả nhiên trong tủ lạnh có cái gì xào cái đó, có lúc nhìn mãi cũng chả biết Cố Chinh xào món gì.
Mấy bài đăng gần đây nhất là: “Viết một vở kịch thực nghiệm (1), vất vả lắm mới được duyệt, lại không tìm thấy nam chính, buồn quá, đi vuốt mèo đây.”
Kèm theo bức hình chụp tay Cố Chinh và em mèo, ngón tay thật thon dài, Tiểu Bạch cũng xinh.
Phía dưới có rất nhiều bình luận đòi liếm mèo, bình luận đòi liếm tay lại càng nhiều hơn.
Bài tiếp theo, “Tìm được nam chính rồi, còn kém lắm, nhưng ngoại hình khá đẹp, dù sao con người không ai hoàn hảo, cả tôi cũng thế, ầy, lại đi vuốt mèo đây.”
Thêm cái ảnh ngón tay đang ấn lên mũi Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhắm mắt lại, khung cảnh mơ hồ mà ấm áp, tràn ngập ánh nắng.
Bình luận vẫn toàn liếm mèo với liếm tay, có người còn nói: “Anh đẹp trai ơi anh tự kỉ quá, cơ mà em thích.”
Hạ Lam nhìn chằm chằm câu “Ngoại hình khá đẹp “, lại đọc đi đọc lại hai lần, hơi ngẩn ra.
Cậu cũng biết mình đẹp trai, Cố Chinh đương nhiên cũng biết, nếu không thì còn lâu anh mới cho cậu diễn, vì yêu cầu sắc đẹp của vai Trình Phi Nhiên rất cao. Nhưng Cố Chinh khen cậu lớn lên khá đẹp.
Khá đẹp.
Hạ Lam sờ sờ mặt mình, lại soi gương.
Khá đẹp à.
Không hiểu sao cậu cảm thấy vui hơn bình thường.
Lại lướt Weibo, Cố Chinh viết, “Nam chính khá đẹp kia diễn không tốt, tôi rất buồn, rất muốn đánh cậu ta, nhưng xét thấy cậu ta đẹp, tính tình cũng không xấu nên tôi vẫn chưa đánh, cuộc đời không bao giờ được như mong muốn, đi vuốt mèo đây.”
Lại là ảnh chụp tay Cố Chinh và mèo, còn có cái mặt bự ngốc nghếch của Kevin thò vào.
Phía dưới có bình luận bảo: “Dạo này cái anh nam chính khá đẹp kia xuất hiện hơi bị nhiều nha, có mùi đam mỹ đâu đây!”
Cố Chinh thế mà trả lời: “Không có.”
Tiếp theo, Cố Chinh lại viết: “Đam mỹ, ha ha, thế thì không phải thể loại dưỡng thành đâu mà là ngược luyến tình thâm đó. Cậu ta ngược tôi, bằng cái sự chậm tiêu của cậu ta với tính tình tốt tới mức người ta không nỡ đánh. Trái tim mệt mỏi quá, đi vuốt mèo đây.”
Bình luận toàn là: “Biết dưỡng thành là gì ngược luyến tình thâm là gì luôn, không phải trai thẳng!”
Phía dưới +1, +2, +3.
Cố Chinh không trả lời.
Hạ Lam nghĩ thầm: Rõ ràng là thầy ngược tôi!
Ở mấy bài đăng gần nhất, Hạ Lam không thấy anh khen cậu học tập nghiêm túc, diễn xuất tiến bộ nên hơi thất vọng, nhưng cậu lại cảm thấy người này tuy nhìn quyền lực sắc sảo, nhưng cuộc sống thật sự của anh lại vô cùng đơn giản, ngay cả cậu cũng có thể trở thành một chủ đề lớn trên Weibo của anh, nhìn cái là biết.
Cố Chinh chính là người như thế, anh lạnh nhạt với những điều mình ghét, chỉ để lại những thứ yêu thích trong quỹ thời gian của mình, công việc, chó mèo. Cuộc sống đơn giản nề nếp, sau khi làm phép trừ xong, anh hoàn toàn làm chủ một cuộc đời như thế, sống vô cùng thoải mái tự tại.
Tốt quá. Hạ Lam nghĩ. Mình cũng muốn được như thế.
Ngủ sớm thôi, vì gương mặt “khá đẹp” này. Hạ Lam thì thầm: “Ngủ ngon, thầy Cố.”
Cậu tắt điện thoại, lúc ngủ, nét cười hãy còn vương trên khóe môi.
————————————————
(1) Kịch thể nghiệm: Loại kịch kết hợp giữa kịch nói, nhạc kịch, vũ kịch và các thể loại kịch trước đó. Chủ yếu dùng ngôn ngữ hình thể, động tác vũ đạo mang tính ước lệ cao của nghệ thuật Tuồng kết hợp với múa đương đại, nghệ thuật ánh sáng, âm nhạc để lột tả cốt truyện và tính cách nhân vật.
Nick của Cố Chinh một cái ảnh cố tình viết là phụ thân (父亲) một cái là ba/bố/cha (爹) nên mình để nguyên.