Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn

Chương 75: Nụ hôn thứ bảy mươi lăm



Và thế là, cuộc sống bên nhau của Hạ Tiểu Lam và Cố Chinh tiên sinh đã chính thức bắt đầu.

Hôm nay dọn nhà, bọn họ một người thì đến tối mới có việc, một người thì đến tối vẫn rảnh, vô cùng thuận lợi chuyển đồ xong, nhận lấy tiếng Kevin sủa ầm ĩ cùng cái híp mắt thâm sâu của Tiểu Bạch.

Hạ Lam có thẻ nhà, có mật mã cửa, thoải mái nằm trên chiếc giường lớn của Cố Chinh. Do tối qua vừa vận động kịch liệt nên đồng chí Hạ Lam được ưu đãi cực lớn, trong quá trình xếp đồ vào từng ngóc ngách nhà anh, cậu chỉ cần đứng chống nạnh chỉ tay năm ngón, không cần làm, không cần dọn, thậm chí không cần nấu cơm!

Cảm giác địa vị tăng lên trông thấy!

Tối nay Cố Chinh phải đi xã giao, lúc đầu anh định bảo Hạ Lam gọi thức ăn ngoài, nhưng đồng chí Hạ Lam cho rằng ngôi thứ của mình đã nâng cao, da mặt cũng dày lên, thế mà dám yêu cầu thầy Cố đích thân xuống bếp làm “Thập cẩm tủ lạnh xào” cho cậu nếm thử.

Thầy Cố tỏ vẻ đây chỉ là chuyện nhỏ, thế là anh đeo tạp dề, phong độ nhẹ nhàng bước vào bếp. Hạ Lam cùng Kevin lập tức chạy đến vây xem, khung cảnh rất hoành tráng, trông như hoàng thượng chuẩn bị mặc long bào.

Cố Chinh phô bày dáng vẻ anh tuấn tiêu sái của mình, giải thích công thức của món “Thập cẩm tủ lạnh xào”, không những thế còn làm mẫu “Thập cẩm tủ lạnh hầm” và “Thập cẩm tủ lạnh nướng”, ra tay làm cho Hạ Lam một bàn tiệc phong phú thơm ngon. Nào khoai tây thái sợi xào, cà rốt thái sợi xào, cà rốt xào thịt, đậu nành xào thịt, canh thập cẩm cà rốt sợi và khoai tây sợi. Lại thêm khoai tây lát nướng, khoai lang lát nướng, cánh gà nướng và nấm nướng, cuối cùng pha nước chanh nữa là xong –  một mâm cơm thiệt hoàn hảo!

Sau khi ba qua đời, mẹ của Hạ Lam phải đi sớm về trễ, hai mẹ con không thể dùng bữa chung, Hạ Lam đã tích lũy mười năm kinh nghiệm nấu nướng, đồng thời rất có thiên phú đầu bếp nên yêu cầu của cậu vô cùng cao. Cậu nhìn nhìn mấy thứ quỷ quái mà thầy Cố vĩ đại làm ra, cảm thấy tụi nó rất là hổ lốn.

Ừm, khoai tây và cà rốt cắt không đều, đủ mọi kích cỡ hình dáng, có hình tam giác, hình tròn, thậm chí hình lục giác và mấy thứ hình thù kỳ quặc khác. Tóm lại, cách trình bày của mấy món này rất bình thường, thậm chí là tầm thường, nhưng đáng sợ hơn cả là hương vị của chúng lại cực ngon!

Sau khi đánh giá xong, Hạ Lam chìm vào suy tư, cơ mà lúc nãy cậu đã đỡ eo, tạo dáng “liễu rủ trong gió” vây xem nguyên serie nấu ăn của đầu bếp Cố, cuối cùng đưa ra kết luận: Cố Chinh có tài sử dụng gia vị.

Mặc dù phương pháp cắt thái hơi tệ, méo mó to nhỏ, hoàn toàn không nhận ra đây là tác phẩm của một người mém sinh trúng sao Xử Nữ. Nhưng trên ba phương diện: màu sắc, hình dáng và hương vị, đương nhiên cái cuối quan trọng nhất.

Thế là, đầu bếp Cố được ca ngợi từ tận đáy lòng, Hạ Lam bưng bát, vẻ mặt tràn đầy cảm động, nước mắt lưng tròng: “Anh Chinh ơi, ngon quá đi thôi! Không ngờ có ngày em được ăn đồ ăn anh nấu, nhân sinh viên mãn!” Cậu chu mỏ, thơm một cái lên má Cố Chinh, “Yêu anh!”

Cố Chinh đưa tay lau mặt xem có dính mỡ không, như kiểu “Nói mấy thứ này làm chi”, hình như anh hơi khó chịu, nhưng vẫn thấy được Cố Chinh rất vui, người đàn ông giả đò bình thản phẩy tay: “Em thích là được rồi, nếu chỉ tính phần hương vị thì anh có thể đảm bảo.”

Hạ Lam sung sướng khen: “Đặc biệt vừa miệng! Anh là tuyệt nhất!”

Cố Chinh vừa cố gắng không nhếch môi cười, khiêm tốn đáp “Thường thôi thường thôi”, vừa giúp cậu kiểm tra xem bên dưới có ổn không.

Mãi đến khi đi Cố Chinh vẫn còn cười, hai người quấn quít trước cửa 20 phút, trong khi ba tiếng sau lại gặp nhau nữa.

Bởi ta nói, yêu đương quả là mệt mỏi.

Nhìn chung, Hạ Lam vừa đến một buổi chiều mà Cố Chinh đã vui vẻ hẳn, bỗng nhiên nhận ra chăm sóc bạn trai quả là một sự nghiệp vĩ đại, sau này anh phải nâng cao tay nghề nấu nướng, đặt nền tảng vững chắc, bước lên con đường trở thành một nhân tài hoàn hảo.

Hạ Lam cơm nước xong xuôi, nhàn nhã rửa chén, vừa trêu đùa chó mèo vừa xem chương trình truyền hình. Cậu gọi điện thoại hỏi thăm bạn bè từng tham gia show thực tế, sắp xếp vật dụng cá nhân vào nơi thích hợp, cảm nhận hơi thở của mình dần dần dung hòa vào bầu không khí “một nhà ba người” của Cố Chinh.

Hồi ấy là mèo, chó, sếp Cố. Giờ là mèo, chó, sếp Cố và Hạ Sơn Phong.

Ôi chao, hạnh phúc quá.

Đoán chừng Cố Chinh sắp về, Hạ Lam cũng hơi lơ đãng, bắt đầu lướt Weibo. Lúc trước cậu rất ít online, nhưng dạo này lượng fan tăng nên cậu mọc ra một thói quen không biết là tốt hay xấu: Tự search tên mình.

Bình luận trên mạng đều giống nhau, đa số là khen, cũng có kẻ bêu xấu Hạ Lam. Họ nói cậu là đàn ông mà lại lợi dụng sự thương hại của người khác, thô lỗ với fan, may mà văn phòng cũng không ép cậu thành hình mẫu Tiểu Bạch Thái vượt khó, bởi vậy phần lớn cư dân mạng khá tỉnh táo, còn chửi ngược lại đám anti.

Một lát sau, một chủ đề mới nổi làm Hạ Lam chú ý, cậu chưa thấy nó bao giờ, hơn nữa nội dung cũng rất ba chấm.

Chủ đề đồn rằng Hạ Lam có người chống lưng, người ấy rất quyền thế, rõ ràng cậu đang bị đóng băng lại thuận lợi hủy hợp đồng, chỉ cần bồi thường 5 vạn tệ. Chưa kể nữ quản lý từng bạc đãi Hạ Lam cũng bị đuổi việc, vị giám đốc không ai trong ngành dám chống đối đột nhiên sa cơ, đang bị cảnh sát điều tra. Như vậy, mặc dù cậu không chơi quy tắc ngầm với giám đốc mình, nhưng rất có thể cậu đang chơi quy tắc ngầm với một ông chủ còn lớn mạnh hơn, chứ không làm sao đột nhiên nổi dậy được.

#Ô dù của Hạ Lam

Cái tag này gắn ngay đầu bài.

Hạ Lam ấn vào, bỗng dưng có chút ưu sầu.

Vậy Cố Chinh là… ô dù của mình sao?

Hạ Tiểu Lam suy nghĩ định nghĩa của từ “kim chủ”, buồn rầu chờ “kim chủ” về, còn dẫn Kevin theo nghênh đón.

Lúc trước chỉ có chó đón, bây giờ lại có bạn trai đang đói khát đón!

Cố Chinh đạp chó, ôm bạn trai, trên người anh vẫn còn hơi lạnh, khóe miệng cong lên hàm chứa nụ cười.

Hạ Lam và Cố Chinh quấn quýt nhau một lát, cậu cho anh xem bài viết kia, thầy Cố đọc xong bèn kết luận: “Phạm Nhân Tĩnh đang bôi nhọ em.”

Hạ Lam vô cùng kinh ngạc: “Bả sắp bóc lịch tới nơi rồi mà vẫn cố bôi nhọ em?”

“Thì cũng mới ‘sắp’ thôi.” Cố Chinh thay quần áo, đè Hạ Lam xuống bàn, lột quần cậu ngay trước mặt hai boss, “Anh phải làm người yêu của em, còn phải kéo tài nguyên, mở rộng quan hệ, giờ cũng phải làm trợ lý cho em luôn à? Không được, bận chết anh, anh phải mau tìm một vị chủ nhân đáng tin cậy khác bán em đi.”

Hạ Lam rất muốn xấu xa trả lời: “Đừng bán em mà.” Nhưng quả thật cậu không thể ép Cố Chinh liên tục chú ý cậu như vậy, cậu muốn giúp đỡ anh, và điều này không gói gọn trong tiền lương cậu đưa hay hợp đồng.

Hạ Lam vừa nghĩ thông suốt, động tác trên tay Cố Chinh cũng dần trở nên trắng trợn.

“Thầy Cố.” Hạ Lam xấu hổ quay đầu, bắt gặp đôi mắt tròn xoe ngây thơ không chớp như đang hỏi “Hai sen đang làm gì á?” của bạn nhỏ Kevin và gương mặt khinh bỉ của mỹ thiếu niên Tiểu Bạch, lí nhí hỏi, “Anh làm gì vậy? Em… em chưa khỏe mà. Nếu anh muốn thì ít nhất cũng vào phòng đóng cửa chứ…” Hạ Lam vừa nói vừa chột dạ liếc hai vị đại nhân đằng kia.

Trước đó ngồi góc tường nghe lén thì thôi, giờ muốn coi truyền hình trực tiếp luôn sao?

“Hửm?” Cố Chinh nhìn bên tai đỏ rực của cậu, anh cười cười, vỗ nhẹ lên mông cậu, “Làm gì là làm gì, em muốn anh làm gì? Anh chỉ kiểm tra xem em có bị đau không, thế nào, em vẫn còn sức?”

“Không không, chờ vài ba ngày nữa nha!” Hạ Lam thành thật mà khát vọng nói, “Ngày mai chẳng hạn.”

“Ôi trời.” Cố Chinh lại vỗ vỗ má Hạ Lam, “Kiến thức Toán tiểu học trả hết cho giáo viên rồi. Chàng trai trẻ, thầy Cố của chàng sẽ bị chàng hút khô mất.”

“Anh cũng còn trẻ mà.” Hạ Lam cọ cọ chân anh, “Sao anh bình tĩnh thế, em ở cạnh anh trông nhắng nhít lắm.”

Cố Chinh bị cọ đến chào cờ, hai mắt anh tối sầm, bóp mông cậu: “Đừng cọ lung tung, anh sẽ đâm hỏng em đấy.”

Hạ Lam lại càng bạo dạn, dán sát lên người anh: “Đâm đi.”

Cố Chinh thật muốn đè cậu xuống làm, rõ ràng nhóc con này bình thường đâu có vậy, giờ còn cố ý khiêu khích anh, dở hơi kinh khủng. Anh không nhịn được cười mắng một câu, đánh mạnh lên mông Hạ Lam, xốc cậu dậy vác về phòng ngủ, ném lên giường, lột quần, kéo áo, đẩy lên cao trói chặt hai cổ tay Hạ Lam lại, cũng thô bạo kéo đùi cậu lên buộc chung một chỗ, đứng dậy lấy thuốc.

“Ui da.”

Hạ Lam cảm thấy dây chằng mình sắp đứt, cậu uốn éo cả buổi trời cũng không rút chân xuống được, đành duy trì tư thế nhục nhã này mà thở hổn hển hồi lâu. Cậu chợt bắt gặp dáng vẻ mặc người chà đạp của mình phản chiếu qua tấm gương bên cạnh. Hạ Lam mặt đỏ tới mang tai, bên dưới cũng cứng lên.

Thế là, Cố Chinh vừa về phòng đã thấy cảnh đồng chí Hạ Tiểu Lam tay bị trói, chân bị dang rộng, trên người chi chít dấu hôn ngày hôm qua. Cửa huyệt còn hơi ửng hồng, đằng trước đã đứng thẳng.

Kích thích nhất là Hạ Lam đang đỏ mặt nhìn gương.

Cố Chinh lại có xúc động muốn chơi chết cậu, anh cảm thấy trạng thái thích hưởng thụ và luôn bình tĩnh của mình đã sụp đổ, sắp sửa tham gia “Hội những người không tiết tháo lúc nào cũng có thể vác súng ra trận.”

Bởi ta nói, hồng nhan họa thủy.

Danh hiệu giáo sư nhân dân quang vinh, đồng chí cán bộ kỳ cựu thánh khiết và sức khỏe tuổi già của anh xem ra khó đảm bảo rồi.

Cố Chinh chật vật bước qua, khó khăn ngồi xuống giường, nhìn nhìn hạ thân của Hạ Lam: “Tắm chưa?”

“Tắm rồi.” Giọng Hạ Lam cũng thay đổi, mềm nhũn y như cơ thể cậu, “Anh chưa về nên em tranh thủ, anh chưa tắm hả? Không sao đâu, em không để ý.” Sau đó, cậu nở một nụ cười mong đợi, dường như đang bày tỏ: Làm tí không anh ơi.

… Muốn tự sát đến độ này hả?

Cố Chinh chẳng hiểu ra sao, hung bạo gõ cái “cốp” lên đầu Hạ Lam, tức giận quát: “Đến năm 30 tuổi chắc em bị bệnh thận luôn quá!”

“Không có đâu!” Hạ Lam rụt cổ, “Sức khỏe em tốt lắm.”

Cậu tiếp tục chờ mong, lại tiếp tục bị Cố Chinh đánh, anh bảo: “Rồi có ngày em sẽ ngất xỉu trên giường”.

Hạ Lam: “Thật ra em nghĩ hôm qua em đã ngất mấy lần rồi!”

“…”

Cố Chinh cực lực đè nén ý định muốn lập tức chơi cậu đến ngất, trong lòng mắng mỏ Hạ Lam tối ngày ăn toàn hàu, thịt dê và rau hẹ (1), câm nín bôi thuốc cho cậu.

Hạ Lam vặn vẹo người, Cố Chinh không chịu nổi, dùng tay giúp Hạ Lam ra một lần, sau đó nhét ngón tay vào trong, cuối cùng mới ứng phó nổi với thanh niên trai tráng tinh lực dồi dào. Nhưng được cái anh cũng không cần tự lực cánh sinh, phía sau Hạ Lam còn sưng, cậu bèn dùng tay và miệng cho anh, hai người lại giày vò nhau một lát rồi mới chịu ngủ.

Còn một tuần nữa là show thực tế của Hạ Lam khởi quay, trong khoảng thời gian này, Cố Chinh dẫn cậu đi thương thảo với mấy công ty quản lý, chọn vài kịch bản. Từ khi sống chung, thời gian bên nhau của cả hai tăng lên rất nhiều, chưa tới hai ngày lại điên cuồng một trận, Hạ Lam cuối cùng cũng nếm trải cảm giác khi Cố Chinh mất khống chế, một đêm làm không biết bao nhiêu lần.

Lần thứ nhất không bị chảy máu, cậu rất đắc ý, Cố Chinh cũng rất đắc ý, thế là lần thứ hai Hạ Lam bị rách da.

Hạ Lam thậm chí không dám ngồi, phía sau đau rát nóng bỏng, mình mẩy khó chịu, âm thầm thề rằng sau này không dám phóng túng như thế nữa. Nhưng cậu cũng nghĩ tối qua đúng là quá sung sướng, cuối cùng quyết định, chơi kiểu đó tiếp cũng được, cơ mà chỉ tối đa một lần một tháng, nếu không chắc cậu sẽ chết trên giường thật.

Cố Chinh đau lòng kinh khủng, sâu sắc hoài nghi mình đã đạt đến trình độ cầm thú, đành tiếp tục tập trung vào sự nghiệp chăm nom bạn trai.

Cùng lúc đó, có vài chuyện xảy ra.

Thứ nhất, Hạ Lam nhận được một kịch bản khá ổn, cậu vô cùng phấn khởi. Thứ hai, Hạ Lam đi ăn với các khách quý của show thực tế, mặc dù mấy vị này người thì nổi tiếng, người thì siêu siêu nổi tiếng, nhưng ai nấy đều khá thân thiện, quan hệ coi như hòa hợp nên Hạ Lam rất hy vọng vào chương trình này. Thứ ba, chủ đề #Ô dù của Hạ Lam vốn hot sẵn, đợt này đã bùng nổ muôn nơi.

Thủ phạm đúng là Phạm Nhân Tĩnh, hình như bà ta định đổ tội cho những lãnh đạo công ty đã quay lưng với mình. Trước khi khởi quay một ngày, rất nhiều nick PR đột nhiên tung tin: “Người thật sự đang chơi quy tắc ngầm với Hạ Lam chính là Cố Chinh!”

Hạ Lam: “…”

Cố Chinh: “…”

Hai người đã nhốt Kevin cùng Tiểu Bạch vào một phòng khác, bọn họ vừa mới *beep* trên ghế salon, đang nghỉ ngơi giữa hiệp, Hạ Lam tỏ vẻ: “…Tính ra họ nói cũng đúng.”

Cố Chinh đánh vào mông cậu: “Có phân biệt được ‘quy tắc ngầm’ và ‘yêu đương’ không hả?!”

“Ui da.” Hạ Lam xoa mông, thầy Cố thật bạc tình, trên giường thì gọi người ta là Tiểu Lam Lam, xuống giường liền bạo lực gia đình, “Vậy mình phải xử lý thế nào?”

Cố Chinh thở dài, day day trán: “Xử lý cái gì, bà ta nói vậy nhưng chưa chắc có người tin.”

Anh rất quan ngại cho chỉ số thông minh của Phạm Nhân Tĩnh: “Dám đấu với anh à, sao không ngoan ngoãn ngồi bóc lịch đi, đỡ cho sơ sảy cái lại bị diệt khẩu? Hóa ra trên đời thật sự có đứa thấy mình chết chưa đủ nhanh cơ đấy.”

Hạ Lam: “…”

Hiện giờ cậu rất quan ngại bạn trai mình, hóa ra ảnh còn có một khía cạnh thế này. Dở hơi hết sức.

Không có tài mà mở miệng cuồng ngôn thì gọi là ảo tưởng sức mạnh, có tài mà mở miệng cuồng ngôn thì gọi là ăn ngay nói thật.

Quả nhiên, sau khi chủ đề kia lên trending, đa số phản ứng của bà con đều là: “Coi ‘Ánh sáng và cát bụi’ nhiều quá nên lậm hả mấy má!”

“…” Hạ Lam đang chuẩn bị đến trường quay, nhìn thấy bình luận này thì triệt để câm nín, nói với Cố Chinh, “Không ai tin hết, tội ghê.”

Cậu rất muốn kể sự tích bi thảm về việc bị quy tắc ngầm đến nỗi hoa cúc tàn úa mà.

Cố Chinh vô cùng lạnh lùng buông tay, ưu nhã liếc vòng ba của Hạ Lam một cái: “Còn đau không?”

Hạ Lam: “…Không.”

“Lúc quay đừng chạy hăng quá.”

“… Dạ, tốc độ hồi phục của em nhanh lắm.”

Hạ Lam ôm tâm tình phức tạp ra khỏi cửa, cảm thấy bao nhiêu bí ẩn về cuộc sống tương lai của đôi lứa đều bay mất sạch.

Trả cho tui ngày tháng tốt đẹp hồi hai đứa còn mập mờ đây! Có chịu nói chuyện đàng hoàng không hả???

Nhưng không hiểu sao, Hạ Lam lại cảm thấy hạnh phúc.

Từ bạn bè đến người yêu, con đường này chính là như thế, tràn đầy trần trụi cùng xấu hổ, nhưng cũng chứa chan bao nhiêu kiên cố, ấm áp và bình yên.

Quan hệ của chúng ta càng thêm sâu sắc vững bền, khó lòng cắt đứt. Tình yêu đặt đúng chỗ, giấc mộng biến thành sự thật.

Hạ Lam được Cố Chinh chở đến trường quay, lúc bước xuống, cậu quay đầu lại nhìn anh. Cả hai đã quen thuộc với sự hiện diện của đối phương, người yêu của cậu gợi cảm mà ưu mỹ, cũng mạnh mẽ và thâm trầm.

Tốt đẹp xiết bao.

Thế giới này có bảy tỷ người, nhưng em chỉ rung động trước anh.

————————————————

(1) Hàu (oyster), thịt dê và rau hẹ là những thực phẩm có lợi cho chuyện phòng the của cánh đàn ông =)).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.