Cuộc Đời Thằng Nhóc 15

Chương 9



Có thêm bạn là có thêm niềm vui, đã lâu rồi nó mới tìm được 1 ng bạn thật thực của mình, ko hề jả tạo hay lợi dụng nó...

Dường như khi có Mai thì nó với bọn trẻ vui vẻ hẳn ra, hàng ngày cô nàng vẫn đến thăm bọn nó, mỗi khi cô đến là tay cô luôn có bánh kẹo, bọn trẻ quý cô lắm...nó cũng vậy.

Cô hay vui đùa, gần gũi với lũ trẻ, cô còn hát cho cho chúng nghe nữa. Mỗi khi hát, giọng cô ngân lên là cả lũ im lặng, xay xưa nhìn cô hát...từ đôi môi ấy,đôi môi đỏ chúm chím phát ra một giọng hát tuyệt vời."Nàng hát hay thật".

Chiều chiều,ngồi cạnh nhau bên bờ sông,cô và bọn nó ngồi ngắm trăng lên. Những ngọn gió mát rượi từ sông thổi vào như xóa tan cái nắng hè oi bức. Dòng sông lúc êm ả trôi nhưng có lúc chảy siết mạnh như cuộc đời vậy lúc đầy niềm vui lúc đầy biến cố nhưng dòng sông hôm nay thật đẹp chảy 1 cách yên bình như vậy thôi.

Có lần nó hỏi cô rằng cô có thấy ngại khi chơi ko cùng bọn nó, chúng chỉ là lũ đầu đường xó chợ mà sao cô lại vui vẻ khi ở cùng bọn nó vậy.?

Cô mỉm cười nhìn nó và nhẹ nhàng đáp:

-Lúc đầu mình cũng ghét những người ăn xin bụi đời lắm, xin lỗi V thì thực sự mình khinh họ, mình coi thường họ chỉ là những kẻ bôi xấu xã hội...nhưng mình đã lầm, sai lầm 1 cách trầm trọng, suy nghĩ của mình quá trẻ con. Từ khi V tậm sự cho mình hoàn cảnh của V và bọn trẻ thì mình mới nhận ra mình đã sai. Đâu ai muốn sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, ai chả muốn có 1 gđ hạnh phúc, có mẹ có cha. Mình cảm thấy thương cho số phận của họ, mình muốn mang niềm vui đến cho họ như mình làm với V và bọn trẻ.

Nó cười thầm trong lòng, thầm cảm ơn cô đã nhận ra và thông cảm cho chúng.

Trời đã tối, trăng cũng đã lên cao, cả lũ rủ nhau ra về. Nó tiễn cô ra chỗ quán càfê lần trc, nơi cô gửi xe ở đó. Trên đường đi cô cười nói vui vẻ với nó, dường như cái bức tường sang-nghèo đã biến đâu mất trong lòng nó, nó biết còn nhiều người tốt bụng như cô ở ngoài kia. Tạm biệt cô,nó quay về chỗ bọn trẻ, nó mải mê ngắm những ánh đèn lung linh đủ mọi sắc màu trên con đường của thủ đô này.

"Rầm". Nó ngã nhào xuống đất vì ko để ý phía trước nên có người đã đâm vào nó.

Nhìn kẻ đã đâm vào nó là một thanh niên, dáng người rất quen nhưng nó ko biết đã gặp ở đâu rồi. Hắn ta đã cố gắng gượng đứng dậy, thân mình đầy máu, hình như hắn đuối sức rồi. Phía trc có 2 kẻ đang cầm tuýt chạy về phía nó mà hô hào.

-Đứng lại, đứng lại mau.

Chắc chắn 2 kẻ đó muốn đập,hắn thoi thóp thở thì có thể chống lại 2 tên khát máu kia ak. Đành đóng vai người tốt tiếp vậy. Tên thứ nhất lao đến định đập 1 tuýt vào người hắn như đã bị nó đứng gần đó đạp 1 phát mạnh vào bụng làm tên đó ngã bật ra đằng sau nằm ôm bụng quằn quoại. Tên thứ 2 thấy vật liền đập nó, nó né đc, đấm 1 đấm vào mặt khiến máu mũi tóe ra. Thời cơ đã đến nó bẻ tay tên đó chộp ngay câu tuýt mà xả thật lực vào 2 tên khát máu. Chúng nằm la liệt dưới đất mà kêu đau đớn.

Vứt cây tuýt,nó đỡ hắn dậy, đèn đường chiếu thẳng vào mặt hắn nó nhận ra khuôn mặt đó...là thằng mấy ngày trước đã tìm nó để trả thù việc nó hành hắn ở cổng trường cấp 3.

-Là mày ak, cảm ơn nha. Hắn nói với nó.

-Ơn huệ j, chỉ đường đi tao đưa mày đến bệnh viện.

Hắn chỉ đường, nó dìu hắn đi, ko ít người dân quanh đấy nhìn vào nó và hắn. Đến bệnh viện gần đó, nó dìu hắn vào phòng nằm nghỉ, hắn ngủ thiếp đi vì mệt, đc 1 lúc sau điện thoại của hắn đặt trên bàn rung lên. Nó nhấc máy.

-Việt ak, đang ở đâu để anh đến cứu. Đầu dây bên kia hốt hoảng nói.

-Anh là người thân của cậu ấy ak, mau đến bệnh viện abc đi, cậu ta đang đc băng bó ở đấy.

-Ừm, cảm ơn cậu đã báo-đầu dân bên kia.

Cúp máy, nó đặt đt trở lại bàn rồi ra về, chiếc áo của nó thấm đầy máu của hắn. Trở về đến nơi, bọn trẻ thấy vậy hốt hoảng hỏi thăm nó.

-Đại ca, sao vậy, anh bị đánh ak. Cả lũ lo lắng.

-Ak, ko sao đâu, chỉ là máu của người khác thấm vào thôi. Nó trấn an bọn trẻ.

-Nghĩa lấy cho anh cái áo khác. Nó quay ra bảo thằng Nghĩa.

-Dạ. Thằng bé nhanh nhảu lục trong túi ra một cái áo đưa nó.

Nó thay ra nhìn lại chiếc áo cũng thấm máu từ lưng ra đằng trước,"ko biết có bị siđa ko nhỉ"

Những ngày sao đó, Mai vẫn thăm bọn nó như bình thường, có cô nên cuộc sống của nó và bọn trẻ đỡ tẻ nhạt hơn, nó cảm ơn cô nhiều lắm vì đã mang cho chúng nụ cười, để chúng yêu đời hơn.Hôm nay nó vẫn tiễn cô.Khi gần đến cầu nó bị 1 đám thanh niên chặn đầu chặn đuôi.

-Gì thế này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.