Trong tình yêu không thể nói hy sinh cho người yêu là một việc làm ngu ngốc. Bởi khi yêu một người thật lòng đâu thể nào tính toán thiệt hơn. Dù có vì người đó mà chịu đau đớn lẫn thiệt thòi cũng không hề oán trách, vẫn vui vẻ mỉm cười. Bởi vì trong sự đau khổ đó ta vẫn tìm thấy sự khoái hoạt cho riêng mình. Được hy sinh cho người yêu, nhìn người yêu vui vẻ trong lòng ta cũng thấy ấm áp.
********* *********
HôNG KôNG
Sáng sớm cậu còn chưa tỉnh hẳn, đã bị anh lôi ra khỏi giường. cậu có vẻ bực bội nhìn anh y phục đã chỉnh tề trước mặt: “Dậy sớm làm gì, hôm nay có hẹn với ai sao.”
Anh cười có vẻ bí ẩn: “có hẹn với một người quan trọng, em mau thay đồ đi.”
cậu thấy anh hưng phấn như vậy cũng không muốn làm anh mất hứng nên cũng nhanh chóng thay đồ theo anh ra xe.
Họ tới một bệnh viện lớn, do anh là khách VIP nên họ vào bằng lối riêng biệt. Anh và cậu vào một phòng có vẻ đặc biệt, trong phòng có một vị bác sĩ đã chờ sẵn: “chào anh Phó, mọi việc đã chuẩn bị xong giờ chỉ cần hai người cho tinh dịch vào lọ này là đại công cáo thành. 9 tháng sau là có tiểu bảo bảo mà ẵm rồi.”
Cậu nhìn bác sĩ rồi nhìn anh há hốc mồm, không biết chuyện gì xảy ra. Anh nhìn cậu nghiêm túc nói: “Thời đại bây giờ ai nói nam nam không thể sinh con chứ. Đây là bác sĩ Trương, chuyên gia hàng đầu trong lãnh vực thụ tinh trong ống nghiệm và mang thai hộ. Ông ấy sẽ giúp chúng ta có một đứa con cho riêng mình.”
Bác sĩ Trương cũng nhìn cậu nói: “Tôi kiểm tra sức khoẻ của hai người rồi, rất tốt. Tôi có thể đảm bảo sẽ sinh ra một em bé khỏe mạnh. Nhưng về giới tính tôi không thể quyết định phải để tự nhiên.”
Anh nhìn bác sĩ gật đầu: “cảm ơn bác sĩ đã giúp đỡ. Với chúng tôi có con là được rồi,trai gái không thành vấn đề.”
Nói xong anh nhìn cậu vẻ mặt còn ngố lăng đứng bên cạnh nói: “Em còn không mau vào phòng làm nhiệm vụ, đứng đây mãi làm gì.”
Cậu nghe lời anh mới chợt tỉnh, ngượng ngùng đỏ mặt nhìn bác sĩ cúi chào rồi theo anh vào phòng.
Anh vui vẻ ôm cậu vào lòng nói: “Sao rồi, em tự làm được không hay là để anh giúp.”
Cậu bối rối nhìn anh: “Không phải anh nói là không thích trẻ con sao. Bây giờ lại muốn có con vậy?”
“Tại vì em thích trẻ con mà. Tuy khônh nói ra nhưng mà anh biết trong em vẫn mong có một đứa con.”
Cậu cảm động ôm anh: “Anh làm việc này tất cả vì em sao?”
Anh cũng ôm lấy cậu cưng chiều nói: “Em cũng đã vì anh hy sinh nhiều rồi. Anh sao không vì em mà làm một chút phải không. Thôi mình nhanh chóng làm đi để bác sĩ đợi. Nhắc lại có cần anh giúp em không?”
Cậu mắc cỡ đỏ cả mặt: “Em tự làm được, anh lo phần của anh đi.”
Nói xong cậu quay vào trong tự kích thích chính mình, lần đầu cậu làm chuyện này nên có phần lúng túng, không nhanh như anh, anh cười cậu một phen làm cậu đỏ cả mặt.
Ccuối cùng chật vật lắm cũng đã xong, hai người họ đem hai lọ đưa cho bác sĩ: “Vậy là mọi việc đã xong, sau này cứ một tháng hai người lại vào đây xem tình hình phát triển của đứa bé.”
Hai người họ cảm ơn,rồi chào bác sĩ vui vẻ ra về.
ĐÀI LOAN
Hôm nay anh hộ tống cậu về Đài Loan giải quyết chuyện của bang hội. Số là anh trai của cậu bị bệnh đau ruột thừa phải vào Viện phẫu thuật, thế là Việc trong bang phải nhờ nhị thiếu gia giải quyết.
Anh sợ cậu lại nhất thời làm loạn nên đành bỏ Việc theo cậu, miệng nói là qua Đài Loan du lịch nhưng thực tế là coi chừng cậu.
Anh ngồi trên ghế sopha nhìn câu là việc với anh em trong bang hội. Họ nói toàn tiếng lóng, với số liệu ngày tháng anh nghe không hiểu được gì, nhưng nhìn cậu chuyên tâm trong công việc anh không thể rời mắt.
Cậu khi làm việc rất nghiêm túc, đôi mắt như phát sáng, đôi môi hồng hồng thỉnh thoảng lại cong lên khiến anh nhìn mà nuốt nước miếng mấy lần.
Cậu thật không đẹp lắm nhưng thần thái lại toát lên một vẻ mị hoặc vô cùng, khiến người ta không thể rời mắt. Phụ nữ xinh đẹp như hoa làm người khác say sưa nâng niu nhìn ngắm, nhưng cậu lại là ngọc, vẻ ngoài nhìn lạnh lùng, càng tìm hiểu càng khám phá sẽ phát hiện ra sâu bên trong đó là một sự quyến rũ không ngờ, khiến người ta không ngừng bị mê hoặc mà không thể từ bỏ. Chính anh đã phát hiện ra cậu, đi sâu vào tìm hiểu cậu, rồi vô thức bị cậu giam giữ trái tim mình, làm anh cũng không thể nào từ bỏ.
Anh bắt đầu sợ, sợ cậu sẽ vì bang hội vì anh em mà bỏ rơi anh. Anh bắt đầu tính kế để buộc cậu phải ở bên mình. Anh biết là mình ích kỷ nhưng anh rất sợ một ngày lại thấy cậu phải vào bệnh viện. Rất sợ trên người cậu lại có thêm vài vết sẹo. Nhìn những vết sẹo trên lưng trên vai cậu anh quả tình đau xót không ngui. Anh tưởng tượng cậu mà bị thêm nữa anh sẽ đau lòng đến chết mất thôi.
Đang suy nghĩ mông lung thì bác sĩ Trương điện thoại cho anh báo tin mừng: “Anh Phó, chúc mừng anh nha, tin vui, tôi xác định là cái thai con anh là song sinh nha, hai đứa. Sẽ khá là vất vả cho anh về sau đó.”
Anh nghe tin vui mừng khôn xiết. Vất vả, vất vả là tốt rồi, trong đầu anh đã nảy ra ý định. Anh vui vẻ cảm ơn bác sĩ: “cảm ơn bác sĩ, tôi không sợ vất vả. Càng vất vả càng tốt.”
Bác sĩ cũng rất ngạc nhiên, trên đời này ai lại thích vVất vả, cực khổ kia chứ. Không lẽ nam thần đóng phim nhiều quá rồi bị tẩu hỏa nhập ma luôn.
Thật ra nam thần chúng ta không có bị gì hết, mà anh ta còn rất thông minh. Sự vất vả cực khổ đó anh để trên vai của người khác.
“Bác sĩ báo tin là chúng ta có thai song sinh, em có vui không.”
Cậu vui mừng đến nhảy cẫng lên: “Thích quá, vậy em một lần có tới hai đứa con.”
Anh lại tỏ vẻ buồn buồn nói: “Nhưng mà sẽ vất vả lắm đó, anh không biết giữ trẻ đâu, còn thuê người thì anh không tin tưởng. Em biết đó, hoàn cảnh của chúng ta hơi khác biệt. Anh tính là chỉ nên giữ lại một đứa thôi.”
Cậu nghe anh nói xong vô cùng tức giận la lên: “Em không chịu, sao phải bỏ một đứa chứ, em có thể lo cho hai đứa, em làm được.”
Anh thấy cậu bắt đầu trúng kế, trong bụng đã cười nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lo lắng: “Em bận lo cho bang hội, thời gian đâu mà lo cho hai đứa nhỏ. Anh thì vụng về, lại sợ con nít sao anh lo được cho tròn. Em nghĩ lại đi. Anh không muốn em vất vả.”
Cậu nhìn anh biểu tình rất kiên quyết: “Em sẽ bỏ việc bang hội, toàn tâm toàn ý lo cho con được chưa, anh nói với bác sĩ phải giữ hai đứa cho em.”
Thấy cậu có kiên quyết như vậy anh vô cùng vui vẻ, kế hoạch đã thành công mĩ mãn, nhưng vẫn làm ra vẻ miễn cưỡng gật đầu: “Nhưng trước tiên em phải về Hồng Kông học một khóa chăm sóc em bé, anh mới tin tưởng giao con cho em.”
Cậu có vẻ chần chờ suy nghĩ, nhưng rồi cũng gật đầu::Chuyện trong bang nói với anh hai và mẹ, nhờ hai người ấy lo liệu một việc. Xong việc em sẽ về Hồng Kông với anh.”
Việc cậu bỏ đi khiến Trần phu nhân vô cùng phiền não, nhưng vì hai đứa cháu nội nên cũng đành đứng ra gánh vác thay con, chỉ biết than thở: “Thần, con ơi là con, hết người thương sao con lại chọn người đó chứ. Là thiếu gia không chịu giờ lại cam tâm làm bảo mẫu ở nhà nuôi con.” (Phu nhân ơi tại số của con bà là phải làm thụ thôi than thở gì.)
Vậy là anh thành công đưa cậu an toàn về Hồng Kông, anh biết với cá tính của cậu ở Đài Loan lâu một chút chắc sẽ có chuyện.
Anh sợ cậu lại dẫn đám đàn em chém giết giành địa bàn. Tưởng tượng tới hậu quả của nó anh quả là không dám nghĩ thêm. Dù sao anh cũng lớn hơn cậu 7, 8 tuổi suy nghĩ sẽ chính chắn hơn, anh tin mình quyết định đúng hướng cho cuộc sống của anh với cậu.
Một ngày của cậu ở đây cũng khá là bận rộn. Cậu học tới hai khóa về chăm sóc trẻ sơ sinh và tâm lý trẻ nhỏ. Rồi hàng ngày phải đi siêu thị, mua sắm đồ cho em bé, học nấu ăn. Đầu tháng lại vào bệnh viện kiểm tra tình trạng của hai đứa trẻ. Nghe bác sĩ nói rất tốt cậu cũng rất yên tâm. Cậu muốn chuẩn bị trạng thái tốt nhất để đón hai đứa con thân yêu của mình. Anh thấy cậu bận rộn như vậy cũng sót lắm, nhưng nghĩ lại như vậy cũng còn đỡ hơn để cậu về Đài Loan tuոg hoành.
Anh nhìn một bàn thức ăn mà cậu đã chuẩn bị, vui vẻ nói: “Xem ra tay nghề của em tiến bộ không ít rồi nha, em xem rất là nhiều món ăn nha.”
Cậu tỏ ra vô cùng hảnh diện: “Em vất vả từ sáng đến giờ, anh phải ăn hết cho em.”
Anh trợn mắt nhìn cậu: “Ăn như vậy sẽ béo phì đó, anh phải giữ dáng để lên hình cho đẹp chứ.”
Cậu tới gần ôm cổ anh thì thầm: “Nam thần của em lúc nào cũng đẹp hết.”
Đang lúc hai người tình tứ thì có điện thoại của bác sĩ Trương gọi tới: “Tình trạng đứa bé có chuyển biến xấu, có lẽ phải sinh sớm, hai người đến bệnh viện ngay.”
Cậu nghe xong vô cùng hoảng sợ, lập tức kéo anh đi. Anh thì bình tĩnh hơn, ra sức trấn an cậu, nhưng trong lòng cũng rất lo.
Ở phòng chờ, cậu đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần, khiến anh nhìn cũng chóng mặt luôn. Anh kéo cậu ngồi xuống an ủi: “Bác là bác sĩ giỏi, em hãy yên tâm. Con của mình sẽ ra đời bình an.”
Cậu nắm chặt tay anh tin tưởng.
Nữa giờ sau, bác sĩ báo tin bình an, mọi việc suôn sẻ, cậu mừng nhảy lên như một đứa trẻ đón nhìn hai đứa trẻ bác sĩ đưa cho.
“Là thai long phụng nhé, một trai, một gái. Cả hai đều khỏe mạnh, chúc mừng hai người.”
Anh và cậu vô cùng hạnh phúc, ôm hai đứa bé trong lòng, không quên cảm ơn bác sĩ.
——
Đã 6 tháng trôi qua, cậu luôn tay luôn chân bận rộn lo cho hai đứa trẻ như một bà mẹ thực thụ. Anh nhìn tới nhìn lui cậu cũng không còn ra dáng một thiếu gia xã hội đen lạnh lùng nữa, bất chợt vui vẻ mà mỉm cười.
Nếu biết cậu vì con mà thay đổi nhiều như vậy thì anh sẽ quyết định có con sớm hơn rồi.
Anh nhìn hai đứa trẻ rất dễ thương mập mạp. Đứa conn trai giống anh, còn đứa gái lại giống cậu. Cả hai đều ngoan ít quấy khóc nên anh cũng dần bớt sợ trẻ con mà rất thương yêu cưng chiều chúng.
Tuy nhiên có một chuyện khiến anh rất phiền lòng là cậu tuy không ở cữ nhưng cũng cấm vận anh không cho gần gũi. Khi anh tìm mọi cách để cậu chìu mình thì cũng làm qua loa cho có lệ. Anh rất yêu cậu, khát cầu thân thể cậu nhưng cậu ít khi rời hai đưá trẻ nên anh đành uất nghẹn đứng nhìn, không lẽ lại đi ganh tị với con mình. Mỗi lần thấy anh như vậy, cậu lại an ủi hứa sẽ đền bù, nhưng cái ngày đó đối với anh chắc phải còn xa đây. Anh lại chợt nghĩ quyết định có con chẳng lẽ cũng sai lầm.
—-
Một năm nữa lại trôi qua.
Vậy là hằng ngày thiếu gia của chúng ta bình yên đẩy hai đưá trẻ đi dạo. Lâu lâu lại có người nhận ra cậu là Diệp Khai nhưng cậu chỉ cười lắc đầu không nhận.
Quá khứ đã qua không còn thiếu gia khét tiếng trên giang hồ, không còn là Diệp Khai trọng tình hào hoa trên màn ảnh. Cậu bây giờ đã thỏa mãn bên hai cục cưng của mình, yên tâm chăm sóc gia đình nhỏ, sống một cuộc sống bình an không lo nghĩ.
Cậu mỉm cười nhìn hai đứa trẻ vui đùa trong công viên nghĩ thầm: “Hai con cũng đã hơn một tuổi rồi, thời hạn trừng phạt cuả pa đối với papa của con có lẽ nên kết thúc. Lúc trước anh dùng đoạn buộc em bỏ bang hội về đây tưởng em không biết sao. Cấm vận anh cả năm coi anh có tức chết không? Đừng tưởng bổn thiếu gia ngây thơ dể bắt nạt nhé. Nhưng cũng đã lâu rồi, nên em sẽ bỏ qua.”
Nghĩ tới đây cậu lại mỉm cười lấy điện thoại gọi cho anh: “Honey à, tối nay về nha, em có món quà lớn tặng cho anh nè….. Quà gì hả, thì chính bản thân em được không… khoan từ từ anh đừng gấp, về giờ này làm gì?”
Cậu thấy bên kia vội vàng cúp máy, khẽ cười. “Có ai đó chịu không nổi vội vàng chạy về nhà rồi”.